Bài thơ Bến xưa đò cũ là những nỗi lòng xót xa. bởi giờ đây tất cả cũng chỉ còn là ký ức mà thôi. Để rồi anh vẫn phải chôn sâu trong ngực mình. Khi trở lại anh tưởng chừng như mọi thứ đã ngủ im nhưng anh đã nhầm. Bởi nó vẫn mãi là nỗi niềm trăn trở trong trái tim mỗi người.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Giờ tất cả chỉ còn là ký ức
Anh chôn rồi trong lồng ngực con tim
Kỷ niệm ngày xưa tưởng đã ngủ im
Khi về đây mang nỗi niềm trăn trở
Tự nhủ lòng rằng ta đâu có nhớ
Bởi tình mình đã dang dở từ lâu
Giữa dòng đời xuôi ngược chốn bể dâu
Bao năm qua giờ mái đầu chớm bạc
Người ta nói bây giờ em đã khác
Lên chức bà lên chức bác còn đâu
Anh về đây đứng bên bến sông sâu
Không thấy em chỉ thấy màu hoa cải
Vẫn vàng tươi trên bến sông ngoài bãi
Chợt thấy buồn hoang hoải nhớ ngày xưa
Thuở mười lăm bên nhau gió giao mùa
Ngày hai buổi anh đón đưa đi học
Hái hoa bưởi cho em cài mái tóc
Má em hồng đôi mắt ngọc sáng trong
Có ai đưa mà sáo cũng sang sông
Bỏ chốn quê em theo chồng xa xứ
Anh về thăm bến xưa con đò cũ
Níu chân người ủ rũ vạt cỏ may
Trên đây là Bài thơ Bến xưa đò cũ mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Ngay từ hình tượng con đò và bến cũng đã gợi lại trong lòng con người ta bao nhiêu nỗi nhớ nhung khôn nguôi. Để rồi khi quay trở lại lòng anh không khỏi những xót xa nghẹn ngào.