Bài thơ Biển chiều Quy Nhơn của Nguyễn Đình Huân là một bức tranh chiều mùa đông. Đó là một bức tranh quê đầy thân thương trong lòng của mỗi người. Để rồi mỗi khi nhìn lại là biển dạt dào sông nước mênh mông. Hy vọng bạn thấy thích bài thơ này.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Chiều mùa đông về với biển Quy Nhơn
Nhìn con sóng dập dờn bên ghềnh đá
Biển nơi đây như quen mà như lạ
Hoàng hôn tím mờ nhuộm cả chiều đông
Biển dạt dào nước xanh biếc mênh mông
Ngắm sóng xô nghe trong lòng rạo rực
Phải nơi đây Hàn Sinh từng thổn thức
Rút tơ lòng trong lồng ngực làm thơ
Anh bước đi trên bờ cát bơ vơ
Không có em anh thẫn thờ bên sóng
Biển ồn ào mà lòng anh trống vắng
Đếm dấu chân mình trên cát trắng buồn hiu
Khi xa nhau mới thấy được một điều
Anh đã yêu em rất nhiều em ạ
Trong tim anh em luôn là tất cả
Là người tình là bà xã yêu thương
Khi bên nhau cũng cảm thấy bình thường
Lúc cách xa mới vấn vương nhung nhớ
Mới hiểu hết được tình chồng nghĩa vợ
Gắn bó cả đời vì phận số bên nhau
Trên đây là Bài thơ Biển chiều Quy Nhơn mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua đó bạn có thể hiểu được những nỗi vẫn vương khi lúc chia xa đứng trước biển chiều. Từ đó mới thấy được một điều là anh yêu em rất nhiều.