Bài thơ Bỏ lại mùa đắng cay là một sáng tác hay của nguyễn Đình Huân nói về số phận của con người. Đó cũng chính là khi đời người như chốn điêu linh và nổi trôi như cánh lục bình. Để rồi sau bao nhiêu năm vẫn cứ long đong vậy. Ngày em ra đi cũng chính là khi để lại tôi nơi đây với nỗi nhớ đầy vơi.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Đời người là chốn điêu linh
Nổi trôi như cánh lục bình trên sông
Mười hai bến nước đục trong
Vì sao vẫn cứ long đong nửa đời
Ngàn năm sông mãi đầy vơi
Vài năm vật đổi sao dời tình ta
Ngày xưa em đã đi xa
Bỏ vạt rau cải mùa hoa héo tàn
Theo người em bước sang ngang
Mặc anh với nỗi bẽ bàng cô đơn
Không trách em chẳng giận hờn
Bao năm tình cũ mãi còn vấn vương
Ai kia chia cắt đôi đường
Mà sao vẫn thấy nhớ thương hỡi người
Nhớ sao ánh mắt nụ cười
Bao năm qua vẫn không nguôi lời thề
Chiều đông bước dưới chân đê
Chợt nghe trong dạ tái tê gió lùa
Tình đời sao lắm chát chua
Người đi bỏ lại cả mùa đắng cay
Trên đây là Bài thơ Bỏ lại mùa đắng cay mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua đó bạn có thể hiểu được nỗi lòng của người ở lại. Bởi họ chính là người đau đớn nhất và luôn mang trong mình nặng nỗi lòng. Người đã mãi ra đi bỏ lại tôi nơi đây với bao nhiêu đắng cay.