Bài thơ Chưa phút ngủ yên của Nguyễn Đình Huân là những dòng suy tư khi hồi tưởng lại ký ức năm nào. Đó là hình ảnh cô gái đã lỡ làm trái tim anh xót xa. Để rồi sau bao nhiêu năm mình ly biệt khi tháng ba anh về thăm anh lại nhớ em nhiều hơn. Cảnh vật nơi đây cũng như đang tiếc thương cho mối tình mình.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Bao năm rồi ký ức vẫn vẹn nguyên
Anh vẫn nhớ mái tóc huyền mắt biếc
Không giận em đâu nhưng anh chỉ tiếc
Duyên không thành mình ly biệt bao năm
Mỗi khi tháng ba anh trở về thăm
Hoa xoan già mang duyên thầm vẫn tím
Hoa bưởi trắng hương thơm còn bịn rịn
Em không về hoa rụng kín vườn xưa
Chiều tháng ba cứ lất phất cơn mưa
Hanh hao gió sắp giao mùa rồi đó
Cây gạo bên sông mùa này cháy đỏ
Nhớ ngày nào ta lúc nhỏ bên nhau
Nhặt hoa gạo lấy dây chuối mình xâu
Đeo cho em làm cô dâu anh rước
Ngồi trên lưng trâu về dinh chậm bước
Anh muốn trở về quay ngược thời gian
Lớn lên thêm em cất bước sang ngang
Làm cô dâu cho bẽ bàng tình cũ
Đò sang sông anh bên bờ ủ rũ
Trái tim này chưa phút ngủ bình yên
Trên đây là Bài thơ Chưa phút ngủ yên gợi lại trong lòng con người ta những dấu yêu năm nào. Hình ảnh của em với bao nhiêu kỷ niệm cứ thế in đậm trong trái tim anh. Để rồi khi tháng ba về anh càng thêm nhớ em hơn. Cớ sao em lại vội làm cô dâu mới quên đi lời hẹn ước năm nào?