Những hồi tưởng về những kỉ niệm xưa, con đường xưa xuất hiện trong bài thơ Con Đường Này 2 khiến cho độc giả thêm yêu hơn thơ Dương Hoàng. Hình ảnh con đường tình yêu, từng rất đẹp, từng rất ngọt ngào nay chỉ còn của riêng mình anh, vô cùng lặng lẽ và cô đơn.
Con đường này em còn nhớ hay không
Mảnh trăng đó có làm lòng thêm nhớ
Đêm mờ ảo ta hẹn câu duyên nợ
Mà giờ đây sao dang dở không thành
Con đường này bây giờ chỉ riêng anh
Đang lê bước đếm từng cành lá đổ
Lòng hoang hoải hết rồi bao cuồng nộ
Một niềm tin ngày đó đã xa rồi
Con đường này giờ trống trải đơn côi
Ánh trăng sáng theo dòng trôi lặng lẽ
Nghe hiu hắt một nỗi buồn cô lẻ
Đêm về khuya gió khe khẽ ru hời
Con đường này vắng lặng đến chơi vơi
Bao niềm nỗi giữa dòng đời hoang phế
Nhìn trăng sáng ai khẽ lau dòng lệ
Hững hờ rơi sao buồn thế hỡi người.
Dương Hoàng
Hình ảnh con đường của tình yêu thuở nào sao giờ chỉ con lẻ loi, trơ trọi riêng mình anh. Bao nỗi niềm của anh, giờ theo dòng lẹ tuôn rơi… hỡi người ơi còn nhớ.