Bài thơ Để mặc anh với đời là tâm sự như là một lời nhắc nhở. Chiều buông tắt nắng rồi và em đừng buồn như thế nhé! Về đi thôi hàng lau sẽ lay nhẹ để sông buồn lặng lẽ trôi. Và rồi cũng xin em đừng rơi lệ.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Về đi thôi em nhé
Chiều buông tắt nắng rồi
Đừng có buồn như thế
Lệ sầu ướt bờ môi
Về đi thôi kẻo trễ
Gió bấc trên bãi bồi
Hàng lau lay nhè nhẹ
Sông buồn lặng lẽ trôi
Xin em đừng rơi lệ
Tình mình chỉ thế thôi
Hãy bước về ngã rẽ
Theo người chốn xa xôi
Hãy bước đi lặng lẽ
Giữa dòng đời em ơi
Tình đời là dâu bể
Mỏng manh lá vàng rơi
Thôi đừng buồn em nhé
Tình xưa giờ chia phôi
Em ơi thôi cứ kệ
Để mặc anh với đời
Với Bài Để mặc anh với đời ta như phần nào cảm nhận được những tình cảm nhắc nhở đối với người con gái. Tình mình là dâu bể với bao nhiêu điều mong manh như lá vàng rơi. Vì vậy cũng mong em đừng buồn thương em nhé! Cứ để mặc anh với đời với bơ vơ.