Bài thơ Đêm đông bên mẹ là một câu chuyện làm con người ta không khỏi hoài niệm về năm tháng cũ. Đó là khi ngày ấy có mẹ khẽ hát ru con trong đêm gió bấc lùa. Và rồi mẹ đã lặng lẽ che chở cho con bao năm tháng qua.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Đã lâu rồi mới được đắp chăn bông
Khi về quê đêm mùa đông bên mẹ
Chợt nhớ về ngày xưa khi còn bé
Gió bấc lùa mẹ khe khẽ hát ru
Ngày ấy quê mình gọi mẹ bằng U
Chiều mùa đông mặc mây mù gió bấc
Khoác chiếc áo tơi mẹ ra đồng Vấc
Lội xuống bùn lo mò ốc bắt cua
Lạnh cóng chân tay khi gió đông lùa
Nuôi các con qua bao mùa mưa nắng
Bao giọt mồ hôi tình sâu nghĩa nặng
Rớt xuống bùn sao mẹ chẳng hề than
Cõng nắng mưa mẹ vượt hết gian nan
Dắt con đi qua cơ hàn vất vả
Đối với con mẹ luôn là tất cả
Mặc cuộc đời cứ thật giả đan xen
Về bên mẹ con cảm thấy bình yên
Quên cuộc sống nơi ánh đèn thành phố
Mặc ngoài kia còn đầy trời bão tố
Có mẹ hiền luôn che chở chiều đông
Với Bài thơ Đêm đông bên mẹ ta có thể phần nào cảm nhận được tình cảm của mẹ dành cho người con của mình. Đó là một thứ tình cảm làm con người ta mãi khắc ghi. Để rồi bao nhiêu năm khi được trở về bên mẹ đều vẫn thấy bình yên.