Thơ Hay

Bài thơ Đò xưa cô đơn – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

Bài thơ Đò xưa cô đơn

Bài thơ Đò xưa cô đơn của Nguyễn Đình Huân viết về những nỗi cô đơn trong lòng mỗi người. Nhất là khi đứng trước hình ảnh của con đò năm xưa. Và sâu thẳm trong đó chính là sự xót xa, cô đơn khi người khách xưa mãi quên đi lời thề ấy.

Bài thơ Đò xưa cô đơn

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Đông về nhặt chút nắng tàn.
Đem nhuộm vạt cải hoa vàng bên sông.
Mang tô cho má em hồng.
Nắng soi đáy mắt hồ trong dạt dào.

Con đò xưa vẫn cắm sào.
Cô lái đò ấy má đào đã phai.
Đò xưa còn mãi đợi ai.
Mái chèo kia vẫn khua hoài bến xưa.

Ngày ngày đò cứ đón đưa.
Thu tàn đông đến người chưa quay về.
Khách xưa quên mất lời thề.
Chiều đông dòng nước não nề ngừng trôi.

Cô lái đò đã đi rồi.
Sang sông bỏ bến bỏ lời thề non.
Lời thề ngày ấy sắt son.
Còn sông còn nước thì còn tình ta.

Bao mùa cải đã ra hoa.
Con đò còn đó người xa bến tình.
Cô lái đò mắt biếc xinh.
Bỏ con đò vắng một mình cô đơn.

Trên đây là Bài thơ Đò xưa cô đơn mà chúng tôi chia sẻ và giới thiệu với bạn. Chính hình ảnh con đò này đã đi sâu vào trong trái tim của mỗi người. Nhưng cũng không thể phủ nhận những nỗi xót xa cô đơn tận đáy lòng. Hy vọng bạn thích bài thơ này.

Related posts

Bài thơ Hoa Bay (Dương Hoàng) – Đời người cũng như cánh hoa bay

admin

Bài thơ Còn Đó… Mênh Mông! – Nhà thơ Phú Sĩ

admin

Bài thơ Đời Của Ngoại – Nhà thơ Phú Sĩ

admin

Leave a Comment