Bài thơ Đông tàn tê tái của Nguyễn Đình Huân mỗi lần đọc lên đều không khỏi chua chát. Đó là khi người ra đi mãi không còn quay trở lại. Để mình em chỉ còn là những tiếc nuối khôn nguôi. Dẫu biết rằng tình mình đã chia xa nhưng cuối cùng lại không thể nào thôi nhung nhớ.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh nỡ mang tình ta ra đùa cợt
Để nửa đời em đau xót chát chua
Hồn giá băng lạnh lẽo gió đông lùa
Bao năm qua người xưa không trở lại
Bỏ mình em với đông tàn tê tái
Bỏ một người con gái vẫn cô đơn
Gió bấc tràn về giá buốt từng cơn
Trong đêm vắng em không hờn không trách
Chỉ buồn thôi khi giờ đây xa cách
Mới hiểu ra câu xa mặt thay lòng
Không quay về vì cách núi ngăn sông
Hay chỉ vì trái tim hồng tắt lửa
Tình đã tàn anh không yêu em nữa
Con tim nồng nàn khép cửa giá băng
Cho cuộc đời em cứ mãi long đong
Vạt cải xưa đã ra ngồng quá lứa
Em vẫn nhớ tình đôi ta một thuở
Đã bao lần anh hẹn hứa yêu em
Mà giờ đây em một bóng đêm đêm
Nhớ về anh lòng càng thêm cay đắng
Trên đây là Bài thơ Đông tàn tê tái mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua bài thơ này bạn có thể hiểu được những tâm trạng khi mùa đông ùa về. Cùng với cơn gió lạnh đó là khi làm lòng ta tê tái đau đớn khôn nguôi. Hy vọng bạn thích bài thơ này.