Bài thơ Đừng giận trời cao như là một lời nhắc nhở. Xin em đừng trách trời cao để tình mình phải cô đơn. Bởi cuộc sống này luôn ngập tràn những đắng cay. Vì người xưa đã mãi chia tay để lại mình tôi nơi đây với nỗi nhớ bơ vơ cõi lòng.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Xin em đừng trách trời cao
Ông ta đơn lẻ bên sao ngân hà
Trăng thanh cũng lẻ đến già
Ngàn năm nơi đó Hằng Nga vẫn chờ
Chú Cuội cứ mãi nằm mơ
Nơi gốc đa lúc tỏ mờ ánh trăng
Mơ một đêm được chị Hằng
Gật đầu đồng ý yêu thằng Cuội con
Để hai người khỏi cô đơn
Thế là từ đó trăng tròn ngàn năm
Đêm đêm chỉ có trăng rằm
Cho đời em khỏi thăng trầm gian nan
Thôi trách trời đất oán than
Vì sao cuộc sống ngập tràn đắng cay
Người xưa giờ đã chia tay
Tình xưa theo gió cũng bay theo người
Em ơi hãy nở nụ cười
Nỗi đau bỏng rát sẽ nguôi em à
Tự mình yêu quí chính ta
Em ơi cố gắng vượt qua chính mình.
Trên đât là Bài thơ Đừng giận trời cao mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua đó ta có thể phần nào cảm nhận được những suy tư của con người ta. Dẫu năm tháng ấy đã mãi cách xa nhưng rồi hãy luôn mạnh mẽ và nở nụ cười trên môi nhé!