Bài thơ Giã từ mùa hoa cải là câu chuyện về những năm tháng xưa. Đó là khi chia tay hoa vàng nở bên sông và rồi anh biết em vẫn ra đi không thể trở lại. Đó cũng chính là khi mùa hoa cải nơi đây vẫn mãi hoang hoải cô liêu.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Ngày chia tay hoa vàng nở bên sông
Anh vẫn biết em đi không trở lại
Bỏ bến sông giã từ mùa hoa cải
Em đi rồi buồn hoang hoải cô liêu
Anh lang thang khi bóng ngả về chiều
Thương rau răm vì tình yêu cay đắng
Dù cách xa vẫn yêu người thầm lặng
Cải về trời mà cứ ngóng cứ trông
Ngày chia tay gió lạnh một chiều đông
Em ra đi anh trong lòng sóng vỗ
Bến sông quê cô đơn con đò nhỏ
Anh bên bồi nhìn bên lở nước trôi
Em đi rồi con sóng cũng chơi vơi
Anh cô đơn bên dòng đời lạc lõng
Hoàng hôn buông anh một mình một bóng
Nhìn cánh cò trên bến vắng bơ vơ
Nhớ ngày xưa đôi ta đã hẹn hò
Nhớ tình ta đã mộng mơ một thuở
Anh và em mỗi đứa là một nửa
Mình hẹn thề sẽ là của nhau thôi
Về bên sông nhìn dòng nước nhẹ trôi
Anh chợt thấy sao dòng đời cuộn sóng
Trên đây là Bài thơ Giã từ mùa hoa cải gợi lại cho chúng ta những suy tư xót xa năm nào. Đó là khi ta nhớ lại những năm tháng hẹn hò với mối tình thuở như mơ. Mình đã từng hẹn thề là một nửa bên nhau mãi. Nhưng rồi tất cả cũng chỉ là những gian dối mà thôi.