Bài thơ Giác ngộ là khi con người ta nhận ra rằng tận cùng của nỗi đau này chính là con tim với bao tan nát. Đó cũng chính là khi mình nhận ra không còn gì để nước mắt phải rơi. Và rồi hồn ta bơ vơ ở giữa dòng đời này. Cuối cùng tình ta cũng đã chết cho lòng thôi thương nhớ.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Tận cùng nỗi đau con tim tan nát
Ta không còn giọt nước mắt để rơi
Hồn bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời
Tình đã chết lòng ta thôi thương nhớ
Không khổ đau cũng không còn nặng nợ
Ngộ ra rằng nên buông bỏ người ơi
Nương cửa phật thời gian lặng lẽ trôi
Ta nhận thấy cuộc đời là cõi tạm
Yêu chúng sinh ta bớt thù thêm bạn
Hãy giúp người lúc hoạn nạn khó khăn
Gõ mõ tụng kinh sám hối ăn năn
Đời vô thường bao thù hằn gác bỏ
Sống chan hoà giữa thiên nhiên cây cỏ
Những muộn phiền để cho gió bay đi
Tự nhủ lòng ta gạt hết sân si
Hãy cứ vui với những gì mình có
Đời bon chen thôi thì ta kệ họ
Vật chất tiền tài chuyện nhỏ mà thôi
Bất cứ ai cũng tay trắng vào đời
Về với đất hai tay rồi cũng trắng
Trên đây là Bài thơ Giác ngộ mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Thông qua đó bạn có thể cảm nhận được nhiều khía cạnh của cuộc đời này. Vật chất tiền bạc cũng chỉ là kiếp phù du mà thôi. Bất cứ ai cũng tay trắng vào đời và rồi ai cũng về đất với hai bàn tay trắng.