Bài thơ Lời thề mùa hoa gạo là suy tư của con người ta khi được trở lại chốn xưa. Đó cũng chính là nơi làm con người ta mãi nhớ về những dấu yêu năm nào. Ở đó có dòng sông quê chan chứa nghĩa tình có mối tình năm nào. Để rồi mình mãi không thể nào quên.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Cứ mỗi lần ta trở lại nơi đây
Ký ức xưa về bủa vây tứ phía
Dòng sông quê nơi chứa chan tình nghĩa
Bao năm xa rồi không thể nào quên
Những vui buồn ngày ấy cứ đan xen
Hai đứa mình cùng ngồi bên bến nước
Nắm tay nhau hai đứa cùng nguyện ước
Mong cho tình mình sẽ được nên duyên
Ta ngồi bên sông trên bến dưới thuyền
Ngắm hoàng hôn chiều bình yên xóm nhỏ
Nghe tiếng sáo diều vi vu trong gió
Nụ hôn ngọt ngào má đỏ môi son
Em ra đi bỏ bến vắng cô đơn
Con đò nhỏ giận hờn con chim sáo
Trách ai kia nỡ phụ tình dứt áo
Quên lời thề mùa hoa gạo sang sông
Cớ vì sao người vội bước theo chồng
Để cho hoa gạo rụng bông đỏ cháy
Ta về đây nhìn theo dòng nước chảy
Thầm hỏi tình mình ngày ấy về đâu.
Bài thơ Lời thề mùa hoa gạo là một sáng tác buồn mà mỗi lần đọc lên con người ta không khỏi những xót xa đau đớn tận đáy lòng này. Đó là khi ta nhớ về những dấu yêu năm nào đã vội quên đi. Thầm hỏi tình mình ngày ấy đã đi về đâu?