Bài thơ Mãi mãi sông quê là khi anh đưa em về thăm nơi anh đã lớn lên. Chiều mùa đông bến sông quê như thêm lộng gió. Đó cũng chính là nơi ngày xưa anh cắt cỏ chăn trâu. Và rồi ở đó có bao nhiêu kỷ niệm dấu ấn của em mà chắc em không hiểu.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh đưa em cô gái nhỏ Sài Gòn
Về thăm quê đi trên con đường nhỏ
Chiều mùa đông bến sông quê lộng gió
Nơi ngày nào anh cắt cỏ chăn trâu
Có những điều em chẳng thể hiểu đâu
Nhìn dòng nước biết chỗ sâu chỗ cạn
Anh chỉ cho em nơi xưa cùng bạn
Tắm sông vui đùa từ sáng tới trưa
Có những ngày mùa đông lất phất mưa
Mẹ đi cấy cha đi bừa lạnh giá
Khoác áo tơi trên đầu mang nón lá
Chân lội xuống sình lạnh quá rét run
Người dân quê anh chân lấm tay bùn
Sống chân chất luôn thủy chung son sắc
Vất vả gian truân làm ra hạt thóc
Nuôi sống bao người hạt ngọc làng ta
Em thấy không nơi đây hạt phù sa
Đã đi vào trong thơ ca rồi đó
Bến sông xưa vẫn bên bồi bên lở
Người đi xa cứ mãi nhớ quay về.
Trên đây là Bài thơ Mãi mãi sông quê mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Qua đó ta có thể cảm nhận một tình yêu quê vô cùng nồng nàn và da diết. Và rồi có thể em không biết đây là nơi có hạt phù sa đã đi vào thơ ca. Và cũng chính là nơi có bao nhiêu kỷ niệm ấu thơ mà anh trân trọng.