Bài thơ Mùa đông quá khứ là câu chuyện khi con người ta hoài tưởng về những năm tháng cũ. Đó là khi bàn chân trần cứ bước dọc con để để tìm lời thề bị đánh mất. Đó là một thuở ngày xưa chân đất với áo bông đầu trần gió bấc bên vai. Và rồi tất cả cũng đã nhạt phai theo năm tháng.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Bởi không thể quên mùa đông quá khứ
Ta bâng khuâng trên lối cũ tìm về
Bàn chân trần cứ bước dọc chân đê
Vạch cỏ may tìm lời thề đánh mất
Ta tìm về thuở ngày xưa chân đất
Áo bông đầu trần gió bấc bên sông
Ta đã cùng nhau vơ rạ trên đồng
Đốt lửa sưởi chiều mùa đông lạnh giá
Khi về đây thấy vừa quen vừa lạ
Con đường mòn nay trải đá bê tông
Vạt cải vàng ngày xưa đã trổ bông
Chỉ có điều em đi không trở lại
Đứng nơi đây gió đông lùa tê tái
Một mình ta buồn hoang hoải cô đơn
Không có em chiều đông thấy lạnh hơn
Nghe sóng vỗ sao tâm hồn trống vắng
Trên đây là Bài thơ Mùa đông quá khứ mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua đó bạn có thể phần nào cảm nhận được tình cảm cũng như là sự suy tư của con người ta khi nhớ lại những dấu yêu năm nào. Nhất là khi trong chiêu đông giá buốt ta càng thấy lòng mình như lạnh thêm.