Bài thơ Nhớ trăng quê của Nguyễn Đình Huân chính là những dòng suy tư đầy tiếc nuối. Nhất là khi lâu lắm không nhìn thấy ánh trăng trên phố. Bởi ánh trăng quê bao giờ cũng sáng hơn và hơn nữa đó cũng chính là nơi có nhiều trải nghiệm và nhung nhớ của những năm tháng tuổi thơ.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Lâu lắm rồi không nhìn thấy ánh trăng
Chỉ thấy ánh đèn giăng giăng trên phố
Những ánh đèn màu, xanh vàng tím đỏ
Đêm thu về sao chợt nhớ trăng quê
Mảnh trăng non treo chênh chếch chân đê
Óng ánh vàng mái tóc thề con gái
Anh vuốt tóc em vòng tay êm ái
Bao năm rồi còn nhớ mãi không quên
Nỗi nhớ ngày xưa chẳng gọi thành tên
Anh cất riêng cho mình ên em ạ
Để mỗi khi gặp trăng nơi xứ lạ
Nhớ em nhiều anh nhớ cả trăng non
Tháng tám về trăng thu giữa Sài Gòn
Cứ bàng bạc sao không còn thơ mộng
Có phải chăng vì bộn bề cuộc sống
Anh vô tình quên hình bóng trăng xưa
Thu về rồi trăng quê đã tròn chưa
Anh sẽ về khi trăng vừa mới nhú
Thăm người xưa mối tình đầu ấp ủ
Thăm trăng vàng nhớ chuyện cũ người ơi.
Trên đây là Bài thơ Nhớ trăng quê mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua bài thơ này ta có thể cảm nhận được đó là những suy tư tiếc nuối. Bởi vầng trăng quê bao giờ cũng sáng hơn và đó cũng chính là nơi ghi đậm dấu ấn của bao nhiêu năm tháng cũ. Vầng trăng này làm ta nhớ về mối tình đầu đầy ấp ủ.