Bài thơ Như bông hoa dại là câu chuyện mượn một loài hoa để nói về số phận của người con gái. Đó cũng như em với cánh mỏng manh. Em cũng không dám so sánh mình với các loài hoa đang khoe sắc thắm ấy. Nhưng rồi sâu thẳm trong tâm hồn chính là sự mạnh mẽ vô cùng.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Em chỉ như bông hoa dại bên đường
Cánh mỏng manh nhạt sắc hương dân dã
Bên đường mòn dưới chân người sỏi đá
Không ai đoái hoài lạnh giá chiều đông
Đâu dám sánh ngang sắc thắm hoa hồng
Được nâng niu được bón trồng vun xới
Không khoe sắc như hoa vàng đồng nội
Có bao giờ được sánh với hoa lan
Không lộng lẫy tựa những cánh hoa ban
Như cô gái giữa đại ngàn phố núi
Hoa trinh nữ em bên đường buồn tủi
E ấp khiêm nhường những buổi chiều phai
Tự đón sương long lanh những ban mai
Cố vươn lên trong đêm dài gió bấc
Vượt lên chính mình qua bao đèo dốc
Chút sắc tím hồng thô mộc đơn sơ
Giữa dòng đời em vẫn cứ bơ vơ
Cũng khát khao một giấc mơ giản dị
Được yêu thương một tình yêu chung thủy
Suốt cuộc đời em yêu chỉ mình anh.
Trên đây là Bài thơ Như bông hoa dại mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Dẫu em biết mình cũng chỉ là một loài hoa dại mà thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng trong lòng em vẫn luôn nghĩ về những mong muốn. Bởi em cũng chỉ là người bình thường luôn mong về một tình yêu giản dị.