Bài thơ Như không hề quên là một sáng tác hay của Nguyễn Đình Huân gợi lại một chiều thu mình gặp gỡ năm ấy. Phải chăng em là người ni cô quét chùa năm ấy. Và rồi ai cũng mong mỏi về một đám cưới trầu cau sánh đôi nhưng cũng không biết tình phôi pha khi nào.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Chiều thu gặp gỡ tình cờ
Phải em người ấy – ni cô quét chùa
Lá vàng rơi, gió thu lùa
Bâng khuâng ký ức ngày xưa quay về
Chúng mình hai đứa cùng quê
Lớn lên sớm tối đi về có nhau
Ai trao ai mối duyên đầu
Mơ ngày đám cưới cau trầu sánh đôi
Ngờ đâu tình bạc như vôi
Theo người em bỏ lại tôi héo sầu
Cũng mong em được sang giầu
Nhưng em phận mỏng ai đâu có ngờ
Trái ngang một mối tình hờ
Quy y em sống nương nhờ từ bi
Vô chùa gác bỏ sân si
Tụng kinh gốc mõ xuân thì lãng quên
Lại gần tôi khẽ gọi tên
Thấy em ngước mắt nhìn lên ngỡ ngàng
Cúi đầu em quét lá vàng
Như không quen biết anh chàng ngày xưa
Trên đây là Bài thơ Như không hề quên mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Đó là một mối tình bị ngăn cách bởi những định kiến và thân phận khác nhau. Vì vậy khi thấy em ngước mắt lên ngỡ ngàng và rồi cúi đầu quét lá vàng. Như rồi mình chưa từng quên biết.