Bài thơ Nỗi lòng châu trọi của Nguyễn Đình Huân là suy tư của mỗi con trâu. Suốt bốn mùa chúng cày đồng cạn đồng sâu và rồi cũng là cái kiếp làm trâu. Sau đó lại bị biến thành trâu chọi. Trên đẩtrường phải miễn cưỡng làm đau đớn đồng loại của mình.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Trâu với người chăn xưa nay là bạn.
Suốt bốn mùa trên đồng cạn đồng sâu.
Kéo cày bừa là cái kiếp làm trâu.
Quen gặm cỏ cứ cúi đầu sớm tối.
Vì người ta biến trâu thành trâu chọi.
Trên đấu trường húc đồng loại thương đau.
Cùng là trâu mà cứ phải hại nhau.
Không thù oán vẫn sứt đầu mẻ trán.
Thắng hay thua đều bị đem giết bán.
Hỏi cuộc đời có khốn nạn hay không.
Vì phải mua vui cho một đám đông.
Trâu sẽ chết xa cánh đồng yêu quí.
Trâu xưa nay vốn hiền lành chung thuỷ.
Trên đồng làng luôn chăm chỉ làm ăn.
Bị ép chọi trâu mới nổi tam bành.
Húc chủ nó người vẫn chăn vẫn dắt.
Một cái chết mà nghe lòng đau thắt.
Trâu hiền lành lại trở mặt vì sao.
Cúi đầu bước đi nước mắt nghẹn ngào.
Trâu tự nhủ mình dù sao cũng chết.
Trên đây là Bài thơ Nỗi lòng châu trọi mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua đó bạn có thể cảm nhận được những suy tư của mỗi chú trâu. Bởi vạn vật đều là có linh tính. Hy vọng bạn thấy thích bài thơ này.