Đã có ai đó nói rằng đời người là phù du, nhưng họ không biết rằng đời người ngắn ngủi mong manh lắm. Mời bạn đọc cùng cảm nhận bài thơ Phù Du của tác giả Dương Hoàng để hiểu hơn về cuộc đời, và biết sống thế nào để không uổng kiếp phù du.
Ta rồi sẽ như lâu đài trên cát
Sống hoang du mờ nhạt giữa cuộc đời
Những ảo huyền nên cảm thấy chơi vơi
Luôn mộng tưởng giữa bầu trời vần vũ
Cứ mờ ảo như những vì tinh tú
Le lói lên rồi ủ rũ phai tàn
Nỗi nhọc nhằn ở trên cõi trần gian
Chỉ còn lại những hoang tàn đổ nát
Khi ánh sáng trở nên dần phai nhạt
Để màn đêm vào lấn át trong hồn
Đêm mịt mờ như nghĩa địa vùi chôn
Cho ảo ảnh cứ nén dồn tâm trí
Đang phải sống trong một đời ma mị
Tưởng rằng ta đã hoàn mỹ đủ đầy
Ai biết rằng đời như chuyện trả vay
Rồi thất vọng ta xây nhà trên cát.
Dương Hoàng
Đời người của chúng ta, chẳng có ai là được hoàn mỹ cả, được cái này thì mất cái kia. Đời người chỉ như chuyện vay tra, hi vọng càng nhiều để rồi thất vọng càng lớn.