Bài thơ Quê nhà bình yên của Nguyễn Đình Huân gợi lại cho chúng ta những năm tháng của tuổi thơ êm đềm. Đó là hình ảnh quá đỗi thân quen. Tất nhiên trong đó có cả hình dáng năm nào từng bên nhau. Để rồi bây giờ anh về tìm lại nụ cười mà anh đánh rơi thưởu trước.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Quê tôi đó sao mà bình yên quá
Lúa gặt rồi trơ gốc rạ khói bay
Vải mùa này đã chín đỏ trên cây
Em hái vải má hây hây mắt biếc
Anh về đây em ơi em có biết
Sông quê nhà vẫn mải miết chảy xuôi
Về nơi đây anh tìm lại nụ cười
Bởi vô tình anh đánh rơi thuở trước
Cho anh xin nếu như em nhặt được
Hay là em cho anh chuộc nhé em
Anh trả cho em tuổi trẻ êm đềm
Xưa ta đắm say kế bên sông vắng
Anh sẽ hái cho em bông hoa nắng
Hoàng hôn tím chiều in bóng trên sông
Anh biết quê ta chẳng có hoa hồng
Hay em đợi anh tặng bông hoa cải
Lá diêu bông nửa cuộc đời bươn trải
Tìm được rồi anh trao lại cho ai
Khói đốt đồng làm khoé mắt anh cay
Anh bước đi mà lòng day dứt thế
Trên đây là Bài thơ Quê nhà bình yên mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Qua đó có thể cảm nhận được những suy tư của người con ngày trở về quê hương. Đó là hình ảnh thân quen, nụ vười năm nào mà anh đã đánh rơi. Tuy nhiên thứ anh nhận được cũng chỉ là dòng day dứt khôn nguôi.