Bài thơ Sân ga hoàng hôn của Nguyễn Đình Huân là nỗi lòng của người chia xa và người ở lại. Đó là khi tàu chở em rời đi sân ga và mình cũng chẳng kịp chia tay. Để rồi hai chúng ta cùng nhau xa cách như vậy. Tiếng còi tàu này cũng chính như ai đang rạch con tim này.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Tàu chở em rời ga khi anh tới
Trễ hẹn rồi tàu chẳng đợi một ai
Em ra đi mình chẳng kịp chia tay
Anh chợt nghe tiếng thở dài than trách
Kể từ đây hai đứa mình xa cách
Tiếng còi tàu như ai rạch con tim
Trên sân ga mình anh đứng lặng im
Hoàng hôn tím dần chìm trong bóng tối
Đêm cô đơn một mình anh một lối
Xa em rồi đâu cần vội làm chi
Ta ngược đường khi kẻ ở người đi
Em có buồn có ướt mi nuối tiếc
Thôi nhé em từ nay mình ly biệt
Em đi rồi anh không biết về đâu
Biết trách ai thôi anh trách con tàu
Mang em đi mình xa nhau mãi mãi
Trên sân ga với nỗi buồn hoang hoải
Con tàu xa rồi còn lại đường ray
Anh cô đơn nhớ tình cũ đắng cay
Mong mùa sau em sẽ quay trở lại.
Trên đây là Bài thơ Sân ga hoàng hôn mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua đó bạn có thể cảm nhận được nỗi buồn hoang hoải. Đó là khi người ra đi và người ở lại còn anh vẫn nhớ mỗi tình năm ấy đầy đắng cay. Liệu em có thể trở lại không?