Bài thơ Tâm sự cùng đồng đội của Nguyễn Đình Huân gợi lại cho chúng ta những năm tháng xưa. Đó là khi con người ta trở lại thăm đồng đội của mình giờ chỉ còn nghi ngút khói hương. Mắt mình bỗng cay cay chực trào. Bao nhiêu năm xa cách mà vẫn không nguôi được nỗi nhớ năm nào.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Còn một chân mình về thăm đồng đội
Nghĩa trang u buồn nhang khói quyện bay
Mắt nhìn xa điếu thuốc lá trong tay
Mình không khóc chỉ thấy cay khoé mắt
Bao năm rồi mình âm dương xa cách
Nhớ một chiều đau như cắt lệ rơi
Anh ra đi ngày ấy cuối chân đồi
Miểng đạn pháo cắt chân tôi lìa đứt
Tôi bò tới ôm anh sờ lên ngực
Và ngất đi đến lúc được cứu thương
Nhớ không anh ngày ấy ở chiến trường
Mình hai đứa là đồng hương thân lắm
Điếu thuốc hút chung chia đôi củ sắn
Anh đi rồi tôi may mắn hơn anh
Trở về nhà khi kết thúc chiến tranh
Cuộc sống mưu sinh nhọc nhằn vất vả
Nhiều lúc nhớ muốn đi thăm anh quá
Chân tay thế này cũng chả thể đi
Xin lỗi anh tình bạn mãi khắc ghi
Tình đồng đội không có gì sánh được
Anh liệt sĩ hy sinh vì đất nước
Tôi thương binh vì tổ quốc hiến dâng
Nơi chiến trường tôi để lại một chân
Cả hai ta mang tinh thần người lính
Sẵn sàng hy sinh không cần toan tính
Vì ta là người chân chính bạn ơi
Trên đây là Bài thơ Tâm sự cùng đồng đội mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Thông qua các câu thơ này ta có thể cảm nhận được một thứ tình cảm đồng chí gắn bó keo sơn. Đó là người sẵn sàng hy sinh cho tổ quốc, cho hạnh phúc hôm nay mà không cần những toan tính.