Sự bất cần “nếu không còn chi nữa” khi con người ta bị lừa lọc, bị phụ lòng, cảm thấy đau khổ, muốn bứt ra khỏi sự ngang trái này với thái độ ngông nghênh “thách luôn cả thánh thần” trong bài thơ Thách trời cao.
Bải thơ THÁCH TRỜI CAO
Tác giả: Dương Hoàng
Sợ lắm trò lừa lọc
Rồi đời sẽ về đâu
Nhiều bữa ngồi muốn khóc
Cho vơi bớt nỗi sầu
Cũng bởi nhiều ngang trái
Nên đành phụ lòng nhau
Cho nỗi niềm tê tái
Tim non phải úa nhàu
Muốn hét to để hả
Khi tình quá đắng cay
Nhưng rối bời trong dạ
Đành chôn mối tình này
Muốn bỏ đi đâu đó
Cho tình khỏi vương mang
Hay hóa thành cơn gió
Để quên chuyện lỡ làng
Hỡi đấng cao tối thượng
Tước quyền của ta chi
Cho ngã về trăm hướng
Không còn được níu ghì
Nếu chẳng còn gì nữa
Thách luôn cả thánh thần
Nhất quyết ta sẽ lựa
Cho mình một tình thân
Cũng chẳng lo hay sợ
Trò đời lắm khổ đau
Thêm một lần để nhớ
Ngày mai sẽ tươi màu.
D H