Bài thơ Thương nhớ đầy vơi là những tâm tư của người ở lại. Đó là sự nhớ nhung hình bóng mà 7 năm rồi em đã mãi ra đi. Ấy là khi người thân tiễn ướt bờ mi và rồi trời tang thương như mưa rơi tháng sáu. Để rồi khi nhìn lại anh vẫn không khỏi những xót xa khôn nguôi.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Đã bảy năm rồi em ra đi
Tới thăm em chẳng biết nói gì
Giữa chiều tháng sáu mây u ám
Hoàng hôn nhạt nhoà đất Củ Chi
Còn nhớ ngày ấy em ra đi
Người thân đưa tiễn ướt bờ mi
Trời tang thương mưa rơi tháng sáu
Người buồn tuôn nước mắt sầu bi
Nghĩa trang thành phố vắng chiều nay
Em nằm cách xa dưới hàng cây
Cô đơn một mình em có lạnh
Có thấy nhạt nhoà hương khói bay
Một mình anh tới viếng nơi đây
Dưới ba tấc đất em có hay
Anh em mình âm dương xa cách
Bảy năm qua với bấy nhiêu ngày
Thôi nhé em ta phải chia tay
Không nói lên lời mắt cay cay
Chắc tại khói nhang buồn man mác
Nên ta cứ thương nhớ vơi đầy
Trên đây là Bài thơ Thương nhớ đầy vơi mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Thông qua đó bạn có thể cảm nhận được tình cảm và tâm tư của người ở lại. Cách biệt ở đây chính là âm dương cách trở chứ không hẳn là xa nhau nhưng vẫn có thể gặp lại.