Bài thơ Trách ai hững hờ làm con người ta không khỏi những tiếc thương. Đó là năm tuổi mười bảy em đầy xinh tươi và rồi đã làm bao nhiêu người đắm say. Đôi mắt biếc ấy đã làm bao lần anh phải rung động. Nhưng rồi tất cả cũng chỉ còn là dĩ vãng mà thôi.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Ký ức xưa bỗng cựa mình thức dậy
Nhớ ngày nào em mười bẩy xinh tươi
Trong trắng mộng mơ luôn thắm nụ cười
Mái tóc huyền biết bao người say đắm
Đôi mắt biếc như hồ thu sâu thẳm
Đã bao lần anh trộm ngắm say mê
Những buổi trường tan chung lối đi về
Bước trên cỏ dọc trên đê cuối xóm
Nhớ không em khi tình ta mới chớm
Ngọt ngào mặn nồng hôm sớm bên nhau
Em mơ ngày nên duyên nợ trầu cau
Trong hôn lễ là cô dâu xinh đẹp
Mình sẽ mãi sống bên nhau trọn kiếp
Có ai ngờ giấc mộng điệp vỡ tan
Em sang sông trên một chuyến đò ngang
Anh ở lại tình bẽ bàng cay đắng
Anh về đây một chiều thu hoang vắng
Lá vàng rơi vài sợi nắng nhạt phai
Gió heo may chợt nghe tiếng thở dài
Tiếng dòng sông hay tiếng ai hờn trách
Trên đây là Bài thơ Trách ai hững hờ mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Đó gợi lại những dấu yêu năm nào và cũng chính là những kỷ niệm vô cùng ngọt ngào trong trái tim của mỗi người. Để rồi khi rời xa càng có nhiều đau đớn và xót xa.