Tôi luôn có cảm nhận rằng nhà thơ Dương Hoàng rất nhạy cảm với tiết trời chuyển sang mùa đông. Có rất nhiều bài thơ thể hiện sự cô đơn, lẻ loi một mình trong mùa đông được nhà thơ gieo vần và bài thơ Trời vào đông là một trong các bài thơ trong dòng cảm xúc này.
TRỜI VÀO ĐÔNG
Thơ: Dương Hoàng
Thế là trời đã vào đông
Làn mây theo gió bềnh bồng phía xa
Ngoài kia chiếc lá là đà
Rơi ngoài đường vắng xót xa chạnh lòng
Ta còn đứng ở bên song
Nhìn qua khung cửa nhớ vòng tay ai
Đời như một giấc mộng dài
Lâu ngày tình đã nhạt phai xa mờ
Đông về lạnh lẽo bơ vơ
Thương ai nên dạ thẩn thờ nhớ nhung
Nhớ xưa pháo nổ đì đùng
Kể từ dạo đó không chung một đường
Mấy nghìn ngày vẫn vấn vương
Để khi đông lạnh đêm trường nhói đau
Tình xưa đành lỡ úa nhàu
Đông về mấy độ nhớ nhau thật nhiều
Mảnh tình giờ cũng liêu xiêu
Nhìn cây lá đổ cho chiều mênh mông
Người xưa nay ở bên chồng
Tình này cũng lạnh khi đông kéo về.
D H
“Người xưa nay ở bên chồng” vậy cho nên mới khiến “tình này cũng lạnh khi đông kéo về” tình lạnh rồi nên mùa đông chỉ làm rõ rệt cái lãnh lẽo cô đơn mà thôi.