Bài thơ Về bến sông mơ của Nguyễn Đình Huân gợi lên một không gian mênh mông. Chính sự mênh mông ấy đã làm con người ta nhớ lại mối tình khờ dại ngày xưa. Để rồi khi tháng ba hoa gạo cũng đã rụng hết nhưng vẫn chưa thấy em trở về.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh về với bến sông mơ
Mênh mang nỗi nhớ tình khờ ngày xưa
Tháng ba trời lất phất mưa
Hoa gạo rụng hết em chưa thấy về
Còn nghe phảng phất câu thề
Khi bên nhau dưới chân đê một chiều
Em thề mình mãi mãi yêu
Tình ta bay bổng như diều trên không
Cười duyên đôi má em hồng
Lao xao tím biếc những bông lục bình
Thương thay cho một mối tình
Ngờ đâu hai đứa chúng mình chia đôi
Phận bèo em mãi nổi trôi
Theo dòng nước chảy về nơi cuối nguồn
Lênh đênh một kiếp đau buồn
Chênh chao vẫn mãi nhớ thương một người
Ngày xưa trao cả nụ cười
Bao năm qua vẫn không nguôi tình đầu
Chiều nay trên bến sông sâu
Bên dòng nước chảy nỗi sầu giăng giăng
Trên đây là Bài thơ Về bến sông mơ mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua bài thơ này bạn có thể cảm nhận được những hoài niệm về năm nào. Để rồi bao nhiêu năm tháng trôi qua vẫn không thể nào quên được mối tình đầu ngày ấy.