Bài thơ Về nơi chốn cũ của Nguyễn Đình Huân được đánh giá khá cao. Đây là một bài thơ hay nó làm con người ta thêm xót xa cõi lòng. Nhất là khi nghĩ về mỗi tình mình đã trải qua. Bỗng trái tim nhói lòng khôn nguôi.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Có nỗi buồn làm ta luôn vật vã.
Có mối tình cứ tưởng đã lãng quên.
Xa muôn trùng ngỡ như vẫn kề bên.
Dù đã biết em tới miền đất hứa.
Kỷ niệm ngày xưa em không cần nữa.
Em đã quên rồi một thuở đam mê.
Bước chân hoang anh lạc lối quay về.
Chiều mùa đông mưa não nề gió bấc.
Gió thét gào lòng nghe như tiếng nấc.
Cố quên người dạ như cắt buồn đau.
Xa thật rồi sao vẫn nhớ về nhau.
Ta không quên mối tình đầu ngày đó.
Ngồi bên sông chiều mùa thu lộng gió.
Đôi môi hồng má em đỏ hây hây.
Ta bên nhau tay ta nắm trong tay.
Nụ hôn ngọt ngào ngất ngây say đắm.
Anh vẫn nhớ em từ trong sâu thẳm.
Nhớ thật nhiều anh nhớ lắm em ơi.
Chiều bên sông nhìn con nước đầy vơi.
Em có về không về nơi bến cũ.
Trên đây là Bài thơ Về nơi chốn cũ mà chúng tôi giới thiệu với bạn. Thông qua đó ta có thể cảm nhận được những suy tư, đau đớn khôn nguôi. Bởi ký ức bao giờ cũng làm con người ta thêm phần nhói đau.