Bài thơ Xứ Huế bây chừ là suy tư của người viết dành cho mảnh đất cố đô. Đó là nơi có áo tím ngọt ngào thủy chung. Và rồi dòng sông Hương vẫn mãi chảy lững lờ trôi. Để rồi khi được trở lại vào chiều mưa anh càng nhớ em nhiều hơn. Liệu em vẫn còn nhớ hay chăng mà chưa lấy chồng?
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Bây chừ xứ Huế ra sao
Còn chăng áo tím ngọt ngào dễ thương
Lững lờ nước chảy dòng Hương
Gặp em anh lỡ lạc đường đi mô
Thẫn thờ nhặt chữ mần thơ
Đò ai xuôi bến bên bờ Văn Lâu
Tràng Tiền có mấy nhịp cầu
Anh không đếm được sông sâu khó dò
Thôi anh cứ bước xuống đò
Để nghe em hát điệu hò Nam Ai
Dáng em lả lướt trang đài
Em cô gái Huế mắt ngài đong đưa
Anh về xứ Huế chiều mưa
Đò em đã cũ răng chưa lấy chồng
Nhạt phai má thắm môi hồng
Em đưa đón khách trên sông đêm về
Sông Hương còn đó câu thề
Chờ người lữ khách say mê giọng hò
Xin người xưa hãy nhớ cho
Văn Lâu còn đó con đò và em.
Trên đây là Bài thơ Xứ Huế bây chừ mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Huế luôn mang trong mình một nét thơ mộng khó nói lên thành lời và rồi đó cũng chính là điều làm con người ta vẫn mãi nhớ nhung. Sông Hương còn đó câu thề và rồi em còn nhớ hay không?