Nhà Thơ Nổi Tiếng

BST Những Bài Thơ Ấn Tượng Của Cao Quảng Văn Phần 1

Cao Quảng Văn là một nhà thơ hiện đại. Thơ ông phóng khoáng và đậm chất trữ tình ngọt ngào. Lối thơ phóng khoáng đa phần chủ đề trong thơ của ông đều là thiên nhiên cảnh vật xen vào đó là một chút trữ tình. Ông có rất nhiều bài thơ nổi tiếng được quý độc giả mến mộ. Sau đây chúng ta cùng tìm hiểu về ông cũng như những bài thơ kiệt xuất này nhé!

Nội Dung

Cao Quảng Văn sinh năm 1947 tại Thừa Thiên Huế, cựu phó chủ tịch tổng hội sinh viên thành phố Hồ Chí Minh (1966-1967), hiện sống tại thành phố Hồ Chí Minh.

Tác phẩm đã xuất bản:
– Ngày lên với mặt trời (thơ, 1968)
– Thầm lặng màu xanh (thơ, 1996)
– Về đâu mây trắng (thơ, 2001)
– Những chân trời (thơ, 2010)

Ông sở hữu một kho tàng thơ lớn, thơ của ông vô cùng nổi tiếng và nhiều người biết đến. Trong đó có tập ” Thầm lặng màu xanh” xuất bản 1995 đăc sắc. Vậy chúng ta hãy cùng nhau cảm nhận chất thơ chất trữ tình trong những bài thơ tuyệt vời này nha!

Một chút bâng khuâng để gió sầu
Ơ hờ em chẳng biết vì đâu
Lanh canh tiếng động mùa thay lá
Nghe bước thu về gió gọi nhau

Hiu hắt chiều buông nơi phố quận
Chiều ơi, mưa mãi đến bao giờ?
Lòng đã muôn phương sầu gió lộng
Chuyến xe nào vơi hết nỗi bơ vơ?

Hồn lưu lạc nên muộn phiền quá đỗi
Ta yêu em tha thiết đến không ngờ
Nhưng gió nổi, cho mùa qua lá đổ
Và tàn phai, từ biệt tự bao giờ

Nhưng gió nổi, cho mùa qua, lá đổ
Và tàn phai, từ biệt tự bao giờ…

Tháng 9 – 1972

Có nghe gì không em
Vẳng tiếng chim thanh
Này sớm mai hồng
Nắng có mênh mông niềm đau lá cỏ
Nụ cười xanh thiếu phụ mơ mòng…

Ngày đã về đâu
Trên những mái nhà
Bên khung cửa sổ
Trên những hàng cau vì đâu vàng võ
Trên những dòng sông trôi hoài lênh đênh
Nắng có hoang mang trăm ngàn sợi nhỏ
Bến sông xa nước vẫn xuôi dòng

Có nghe gì không em
Gió mùa xuân rót nụ xuân hồng
Đã nghe miên man nắng hè tháng hạ
Đã nghe phai tàn mùa qua lá đổ
Thu khởi sầu chim hót một mùa đông
Nắng có đau thương muôn dòng nước mắt
Trong đêm đen thiếu phụ trông chồng

Có nghe gì không em
Trong những ngày dài quê hương
Tơi bời gió nổi
Trong tháng âu lo trong năm chờ đợi
Trong những ngón tay dài
gầy guộc nhớ thương
Trong những đăm chiêu
mắt hờ tóc rối
Những mái nhà hoang
Những vườn cau mói
Với đêm hững hờ
Với ngày vấn vương
Máu mồ hôi
nước mắt sương
Có ai đã chết
trên đường tương lai…

Có nghe gì không em
Nghẹn ngào hơi thở
Có bồi hồi có chua xót đắng cay
Tiếng cười buồn
vang trong nắng sáng nay
Quê hương hỡi bao nhiêu người con yêu đã chết?
Trên rừng xanh
Trên đồng hoang
Trong mỗi bước đường dài…

Nghìn năm
Triền đá xanh rêu
Ngày xanh xao lệ ứa chân chiều
Bước mỏi ta về
Cơn gió thoảng
Nằm im nghe
Cát bụi tiêu điều

Lòng ngó trăm chiều phiêu lãng
Giữa mùa mây phủ cô liêu

Mai sớm mai
Tim hồng nhóm lửa
Đôi mắt em lóng lánh giọt sương
Đời có đìu hiu như lá cỏ
Cũng bâng khuâng gió lướt mặt đường…

Ai đi trong tình yêu
Ai về trong nỗi chết
Hai mươi năm một tiếng kêu chiều
Trái tim buồn rầu ứa lệ

Lửa cháy trên đầu ngọn diêm
Đêm tình xanh nức nở
Chiến chinh dài vàng tuổi em tôi
Cuộc đời lo sợ

Em ơi chiều nay gió về trên sông
Bồi hồi từng cơn lá rụng
Mình anh lang thang trên đường vắng
Mơ hoài một tiếng sơn ca
Trên những chiến trường đỏ lửa
Mơ hoài một tiếng trẻ thơ reo vui
Một sớm mai bếp hồng thân ái

Hai mươi năm lỡ khóc lỡ cười
Buồn vui – âu lo – hờ hững
Anh vẫn mong hoài một sớm xuân vui
Giữa những ngày âm u bão rớt
Tiêu điều

Anh đi trong hiu hắt
Mơ về trong bao la
Mùa xuân lên tiếng hát
Giữa ngày đông nở hoa
Hội nhân gian nước mắt chan hoà
Trên những tro tàn vữa vụn
Đã qua rồi: bóng tối đã trôi xa…
Ai đi trong tình yêu
Ai về trong nỗi chết
Hai mươi năm một tiếng kêu chiều
Những muộn phiền làm sao nói hết
Trong hơi thở ai nỗi buồn thống thiết
Đất âm u vọng tiếng thầm thì

Em ơi
Trên mặt đất cháy đen
Nỗi hoài vọng nào cay đắng
Tiếng chim vui réo gọi đầu làng
Ôi ngày xa vắng
Ngày đã về đâu

Mưa rơi – còn đó mưa rơi
Lạnh lùng tối ám
Bước chân anh từng bước bơ vơ
Nhớ thương em – xót xa từng phút từng giờ
Ôi bom đạn đã làm nát tan tất cả
Đêm tối đó cho ước mơ mòn mỏi
Quê hương mai, em hỡi, biết bao giờ

Ai về vui đêm nay
Cho ngày mai mở cửa
Bếp hồng nao nao môi cười rạng rỡ
Hát tin yêu thắp sáng trái tim đời

Em nhé về vui đêm nay
Bên yêu thương bếp hồng rực lửa
Ta yêu quê ta tiếng hát rạng ngời
Mơ quê hương mai, ta hát tuyệt vời…

Sống cho hết những tấm tức
Đi cho hết quãng đường dài
Mỗi đêm nhìn lên trời sao sáng
Những muộn phiền sóng vỗ với tàn phai

Hồn ơi hãy là thảm cỏ
Hồn ơi hãy là mây trời
Trong nắng mênh mang có lời của gió
Trong dấu chim di có vạn u hoài

Ngày đã qua đi
bên cầu dĩ vãng
Trong tôi cô liêu
năm tháng quên đời

Sống cho hết những ấm ức
Đi cho hết những ngày dài
Mỗi đêm nhìn lên trời muôn sao đua nở
Trong vô cùng thắp sáng một ngày mai…

Một kẻ nào đang sống
Một kẻ nào vừa chết đi
Trên những cánh đồng khô bên những bãi sình lầy
Một dòng nước mắt nào vừa tuôn chảy
Một khuôn mặt nào nhăn nheo
Một nụ cười nào khô héo
Một trái bom nào đã nổ
Trên trán em mùa xuân để tang
Một cánh hoa nào vừa nở muộn màng
Trong khu vườn hoang
Khi ngày sắp tắt

Ở ngoài phố vắng
Một hồi còi hú vang
Và nỗi buồn dâng lên
Từ những phút giây vỡ tan thắm thiết
Những vách tường đổ tháng năm rong rêu
Em lớn lên bằng nỗi kinh hoàng
Ôi, đêm chiến tranh
Ở đâu? – Ngoài xa kia
Những miền quê đói nghèo khốn khó
Những miền quê thét gào vỡ cổ
Đã hai mươi năm khốn khổ đoạ đày
Đạn bắn vào con tim không còn biết đau
Bom vẫn rót trên đầu cắm vào da thịt
Vào sự sống ngậm ngùi thê thiết
Như một sự tình cờ – rất tình cờ
Tình cờ như nửa triệu người trên mỗi miền quê hương
Đã chết
Vào những mùa mưa…

Buổi sớm mai nào
Chim hót lời đau đớn quê hương
Buổi sớm mai nào
Em bàng hoàng nghe tin
Từ miền quê xa
Mẹ già thân yêu đã chết
Đạn cà nông xé nát con tim
Mẹ chết đi
Không một lời trối trăn
Không một câu từ biệt
Cùng bà con láng giềng quen biết
Vì mẹ chết đi chỉ có một mình
Trong căn nhà tranh hoang tàn đổ nát
Không ai người hay tin
Vì, họ đã tản cư đi hết
Trong những ngày khói lửa đạn bom
Lan khắp miền quê mù mịt…

Một kẻ nào đang sống
Một kẻ nào vừa chết đi
Một trái tim nào máu thôi ngừng chảy
Một vừng trán nào mùa xuân giá băng
Một nụ cười nào âm thầm
Một ánh mắt nào heo hắt
Một mùa… một mùa xuân

Buổi sớm mai chim hót
Lời kêu gào đau thương
Buổi sớm mai chim hót
Vớ nỗi buồn quê hương
Bao giờ xuân nắng ấm
Chim ơi chim ơi chim

Buổi sáng không mặt trời
Con đường im nỗi chết
Tháng ngày mưa đạn bom
Vang dội cả hai miền
Trong lòng người chua xót

Trên quê hương rách nát
Trên quê hương điêu tàn
Mẹ suốt đời nghèo đói?
Em suốt đời lầm than?

Em nằm bên vỉa hè
Mẹ gục đầu hẻm tối
Gương mặt này thiếu cơm
Gương mặt này mất máu
(Trong mắt mẹ u buồn
Nỗi căm hờn che giấu?)

Phố ngắn giăng kẽm gai
Mìn hố chông đường dài
Mịt mù quê khói lửa
Em mơ gì tươn lai?

Đường này ra công trường
Miệt mài trưa nắng đổ
Đường kia ra chiến trường
Lên gút trời khói lửa

Đường này vào trại giam
Nhục nằm cơm mỗi bữa
Bánh mì và bơ sữa
Đường kia vào tôi đòi…

Hát ca lên cho vui
Để nghe đời đổi mới
Buồn chi bé thơ ơi
Tương lai rồi sẽ tới
Mặt trời đương ngóng đợi
Ở cuối đường em đi

Mẹ già ơi đừng khóc
Vui lên em hãy cười
Dầu tuổi thơ bay mất
Dầu niềm tin chóng mặt
Hy vọng đã rã rời…

Đêm, rồi đêm sẽ tắt!
Ngày lên với mặt trời
Huy hoàng như sự sống
Rực rỡ như tình người

Trên tro tàn máu lửa
Thanh bình về nơi nơi
Với bàn tay khối óc
Ta xây đường tương lai
Với quả tim mới mọc
Ta ca hát cuộc đời…

Mẹ già thân một bóng
Leo lắt ngọn đèn dầu
Từng đêm ngồi trông ngóng
Đứa con đi đánh giặc
Ở tận miền xa lắc
Mấy năm chưa thấy về

Đêm đêm ngồi trông đèn
Mẹ bùi ngùi nhớ lại
Ngày xưa mẹ ru hời
Con trong nôi bé dại
Yêu mến nào môi cười
Thiết tha này mắt sáng
Mẹ mừng ngày yên vui
Con lớn dần, khoẻ mạnh…

Mẹ nhớ ngày con đi
Có thằng Lai lối xóm
Hai đứa không nói gì
Khi mẹ theo đưa đón
(Con mẹ chắc không vui
Nhưng giữ lòng bình thản
Kẻo mẹ già bịn rịn…)

Con ngắm lại mái nhà
Tranh đã nhiều xác xơ
Vườn chanh vừa mới trổ
Những trái đầu xanh lơ

Ngày tháng nhẩm trên tay
Một năm mười hai tháng
Một năm. Hai, rồi ba
Tin con không về đến

Mẹ mòn mỏi tháng ngày
Lòng đỏ như lửa nóng
Những ngày dài cuối đông
Mưa dầm dề rét lạnh

Tóc mẹ đã bạc màu
Mắt già mờ nhiều lắm
Hơi thở mẹ tấm tức
Đau rát trong lồng ngực
Những đêm ngồi cúi đầu

Bỗng hôm nào nghe tin
Tin thằng Lai trong xóm
Đã chết ngày cuối năm
Khi mùa xuân sắp đến
Còn con vẫn bặt tin

Nhiều đêm mẹ ngồi khóc
Khóc mãi đến nghẹn hơi
Nhưng rồi cố gượng vui
Bảo lòng: Con còn sống
Biết đâu mai con về
Cho mẹ thôi chờ ngóng

Từng đêm ngồi bên đèn
Thân già càng đơn chiếc
Mẹ nhớ lại ngày xưa
Con trong nôi bé dại
Ngày xưa mẹ ru hời..

Một ngày nào đó
Trong cơn bão tố tơi bời
Những trận mưa bom
Đuổi em ra khỏi miền quê
Ngày đêm mịt mù khói lửa

Không ai tiễn đưa
Không người chờ đợi
Những bước chân em dập dồn vội vã
Trên đường nhựa nóng bỏng ban trưa
Tuổi thơ qua
Cùng những cánh quạ đen từ bốn phương về
Mang đi xa niềm hy vọng

Một ngày nào đó
Lời đạn bom thay lời tình tự ca dao
Ru em những giấc bồi hồi
Xa tuổi thơ ngây môi hồng mắt sáng
Còn đâu niềm vui?
Những đêm trăng hè
ngọt ngào võng nhịp à ơi…

Này giọt mồ hôi
Này dòng nước mắt
Và tiếng hát buồn vành môi héo hắt
Bóng tối âm u đè xuống cuộc đời
Hơi thở nhọc nhằn trong lồng ngực lép
Em bước đi – vô cùng thương xót
Không ngước mắt
Không cúi đầu
Ngày tản cư hành trang là nỗi bùi ngùi
Trên đôi vai gầy bé bỏng
Trong ánh mắt buồn phiền
Nhìn lại xóm làng lửa bỏng dầu sôi

Một ngày nào đó
Phố phường văn minh đỏ xanh quần áo
Em đứng bơ thờ
Nhìn theo bụi đường nhảy múa
Tiễn ngày vừa qua chiều lên tăm tối
Đâu còn mộng mơ
Từng đêm lang thang trên những vỉa hè
Quá khứ buồn đau quá khứ nặng nề
Ngày lại ngày qua ngày dài lê thê
Vườn rau cải xưa giờ ai chăm sóc?
Hoa khế hoa cà còn sâu như xưa?

Một ngày nào đó
Trong snack-bar rượu bốc nặc nồng
Một dòng nước mắt lăn dài xuống má
Mặn mà mùi son phấn
Trong ánh đèn hồng vòng tay lông lá
Đêm xuống từng đêm
Trong tiếng nhạc loạn cuồng
Em sẽ hỏi thầm quê hương còn không

Đêm cất bước dài quê hương
Đêm hát ca lời yêu thương
Đêm gian nan lửa cháy bùng xóm thôn nghèo đói
Đêm mẹ một đời khổ nhọc nuôi con

Đêm ươm mạ non trên đồng ruộng hoang
Đêm ngọt ngào lời mẹ ru con
Đêm tin yêu lòng em son sắt
Đêm thiêng liêng biển dậy gió hờn

Đêm ngủ say trên miền hoang vu
Đêm xanh um đồi cao lũng sâu
Đêm âm u rừng xao lá đổ
Đêm sỏi đá thương người áo nâu

Đêm tan hoang muôn ngàn tấn bom
Đêm kêu oan những lời bi thương
Đêm gục đầu thành đô muốn khóc
Đêm bốc cháy cửa nhà cuối thôn

Đêm tưng bừng rượu mừng liên hoan
Đêm nhảy múa đêm reo điên cuồng
Đêm tối tăm phai mờ bụi đen
Đêm giả dối và đêm đê hèn

Đêm tanh tao tiếng cười thật to
Đêm bình yên nước mắt nhạt nhoà
Đêm vỗ tay cười xa hoa giả dối
Đêm rền hoan ca đời tự do

Mờ phai đêm tàn
Bóng ai trời xa
Một đoá hồng tươi sớm mùa nở hoa
Đêm hững hờ
Đêm mong ngày sáng
Đêm nhiệm màu tiếng hát đường xa…

Ta đốt cao lên ngọn lửa hồng
Làm đuốc thiêng soi đường thế kỷ
Này anh em bằng hữu
Lửa đã rực lên từ Trường Sơn hùng vĩ
Đến rừng hoang Phi, Á nhiệm màu
Da chúng ta vàng nắng rám màu nâu
Bỗng cháy lên bừng bừng mặt trời chói lọi

Phương Đông sáng lên rồi!
Chúng ta bước mau
Đất trời giông bão
Chúng ta đứng lên
Quét sạch bạo tàn
Đường ta đi, đường cách mạng vinh quang
Chúng ta hét
Tim căng tràn phẫn nộ
Máu chúng ta thắm tươi màu lửa đỏ
Từ ngàn xưa thắm mãi đến ngàn sau
Lửa vững bền sức chiến đấu dài lâu
Lửa soi sáng mắt anh cười uất hận
Lửa hừng hực trong tim tôi nóng bỏng
Lửa cháy lan sơn cước đến thị thành
Lửa ngất trời đất nước Việt hùng anh
Vui ca hát niềm vinh quang chiến đấu

Trên khắp nẻo đường quê hương yêu dấu
Ta bước đi chưa mỏi mệt bao giờ
Mồ hôi nồng nàn thắm đượm tình quê
Ta lớn mạnh trên chặng đời lao khổ
Gối đất dầm sương ta nào sá kể
Cửu Long vẫy vùng, Sông Mã chờ trông

Mỏi mắt mẹ già dầu dãi đăm đăm
Ngày một ngày hai vất vả
Bán tảo nuôi tần, nắng mưa còm cõi
Suốt cuộc đời chẳng có mùa xuân
Mỏi mắt ngoan hiền em bé
Đời chua cay muối xát môi cười
Sớm tối sương phơi, đầu bù tóc rối
Cơm chẳng no lòng, quần áo tả tơi…

Nhớ xưa cha ta gan đồng dạ sắt
Sơn La, Thái Nguyên, Đồng Tháp, Cà Mau
Những ngày gian nan những ngày vất vả
Trôi nổi sớm chiều rẫy bái đồng sâu

Từ độ thu tàn, hoa xuân chưa nở
Mây xám trùng trùng
Sông núi buồn theo

Người đã ra đi
Mai ngày trở lại
Hồn nước nấu nung
Tình quê mong đợi
Nhịp quân hành bước dội rừng sâu
Còn quê hương – dòng máu nóng sôi trào
Còn lúa trổ – ta vẫn bền tin tưởng

Thắp sáng tim yêu
Mặt trời độ luợng
Cho xanh mạ non
Cho lúa trổ vàng
Sông nước biếc vỗ về nội cỏ
Trong đêm thâu sao sáng mơ màng

Ta mơ đẹp quê hương
Đường hoa tươi rực rỡ
Ta ôm mặt trời mới
Chiếu cùng khắp ba miền
Cà Mau vui thống nhất
Nắng reo mừng Nam Quan
Em môi hồng mắt biếc
E ấp tình ban đầu
Đời chim ca rộn rã
Hoa mặt trời Á châu…

Trên đây, uct.edu.vn đã tập hợp cho các bạn những bài thơ trong tập ” Thầm lặng màu xanh” của nhà thơ Cao Quảng Văn. Hy vọng các bạn cảm nhận được chất trữ tình trong những bài thơ của ôn. Hãy đón chờ phần 2 nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này! 

Related posts

Nhà thơ hải thượng lãn ông cùng tập thơ thượng kinh ký sự nổi tiếng Phần 1

admin

Nguyễn Khoa Điềm với các tập thơ nổi tiếng nhất Phần 2

admin

Hoa đăng (1959) – Tập thơ Vũ Hoàng Chương hay đặc sắc nhất phần 2

admin

Leave a Comment