Nhà Thơ Nổi Tiếng

Bùi Minh Trí – Chùm Thơ Nổi Tiếng Đi Cùng Năm Tháng (Phần 5)

Bùi Minh Trí để lại cho đời hàng ngàn tác phẩm hay với lối viết mới mẻ, độc đáo đầy mạnh mẽ, mang dấu ấn sâu sắc cũng như những chiến tích hào hùng của ông trong cuộc cách mạng. Cùng nhau tham khảo bài viết dưới đây để chọn lọc những câu thơ hay, ấn tượng nhất nhé!

Nội Dung

Đêm tỉnh giấc mơ ngọn gió
Thoảng hương ngàn dặm ba canh
Trăng giãi ngoài rèm, bóng trúc
Tâm sự bát ngát trời xanh

Đêm thanh rơi hoa, rụng lá
Khẽ khàng thao thức canh khuya
Nao lòng tản mác hương hoa
Vợi dần tài nguyên quý giá

Chợt buồn tưởng điều xa lạ
Xảy ra trong nghề thanh cao
Làm vơi kiêu hãnh tự hào
Bởi còn vàng thau lẫn lộn

Lòng lo một ngày sông cạn
Không đủ phù sa cho đời
Hy vọng khơi dòng nước mát
Mênh mang thăm thẳm trùng khơi

Vườn thành thảo nguyên bát ngát
Trăng khuya man mác thần tiên
Mật ngọt thấm dần đắng chát
Mỉm cười vào giấc ngủ yên.

Tháng bảy hớt hải gọi mưa ngâu
Chạnh lòng ai nỗi sầu, nỗi nhớ
Mưa trĩu mái nhà, ngập tràn ngõ phố
Những cung đường chở nặng thở than

Vẫn nghe gắt gỏng tiếng ve ngân
Cây run rẩy chịu cơn bão tố
Em khép mi buồn, tình đầu dang dở
Mong thấy nhịp cầu Ô Thước ngang trời

Mưa ngâu mừng tủi nước mắt rơi
Giọt âm thanh tan trong đêm vắng
Có ai nhìn theo cánh bay hoa trắng
Nhớ hương nồng thoảng tóc xoã bờ vai

Đêm tháng bảy nhặt mong manh u hoài
Giọt mưa rơi vỡ thành sao chạm lá
Mặt đất mềm, tan thành bùn vữa
Sỏi đá phôi pha, chan chứa ngậm ngùi

Ta giữ lại tháng bảy sắc màu mây
Cơn bão về cây uốn cong dấu hỏi:
Bao giờ vùng cao hết sập nhà lũ chảy
và sóng lừng đắm thuyền cũ dân chài?

Tháng Tám, mùa thu, sấm rền vang dội
Tung bay cờ đỏ sao vàng
Từ núi rừng Việt Bắc tới đồng bằng
Muôn sao không gian, rợp trời Hà Nội
Bay qua cố đô, tới Sài Gòn, bưng biền cây xanh nắng gội
Sục sôi muôn con tim, đốt cháy mộng xâm lăng
Toàn dân đồng lòng, giáo mác tầm vông
Phá tan xiềng gông, cả trăm năm đô hộ

Dân tộc hân hoan bừng trang lịch sử
Nắng Ba Đình Bác Hồ đọc Tuyên ngôn
Vinh quang thay nước Việt Nam dân chủ cộng hoà!
Rạng khắp non sông ánh sáng tự do
Đỏ lòng dân Tiến quân ca vang dội
Đô thành kháng chiến, sục sôi Thăng Long Hà Nội
Cảm tử cho Tổ quốc quyết sinh thề dưới bóng cờ

Đứng lên! Đem xương máu trả quốc thù
Sát vai nhau giữ vững nền độc lập
Lớp lớp người đi, xây đời súng thép
Sức ta lớn mạnh từ hồn sông núi khí thiêng
Sáng ngời Năm Châu giải phóng Điện Biên
Tưng bừng chiến thăng, quân thù đầu hàng
Năm cửa ô nhịp trống rung,cờ hoa mừng đón
Đoàn quân trở về ánh sao lấp lánh
Hồng Hà vỗ sóng, bóng Người mênh mông.

Thành phố tuổi thơ
Cầu Phú Lương vắt đôi bờ hoen nắng
Hàng cây bàng thức hồn lãng đãng
đổ bóng vào giấc mơ
Ngọt ngào trong gió lời ru
Em tóc mây bay áo lụa
Buổi sớm chim hót sương tan
Ríu ran cùng em đi học

Sông quê chảy dọc tuổi thơ
Tình yêu khoác màu áo tím
Chiều buông quấn quýt hẹn hò
Đôi mắt em nhìn thắp lửa
Mỗi nẻo đường đếm bước chân qua
Ngày xa quê bến đợi ga chờ
Nước mắt em ướt đầm nỗi nhớ
Tiếng còi thét, thắt lòng đôi lứa
Mỗi nhịp tàu, thêm khoảng chia xa

Con đường đưa anh vào đất lạ
Phương trời mờ, tuyết rơi lạnh giá
Mênh mang những buổi chiều vàng
Đỏ mắt nhìn, xanh nhớ nhung
Như sóng nhớ bờ, ngọn gió tìm về
một ngõ vắng, xôn xao thành phố
Ký ức đong đầy, thầm gọi tên em…

Chiều giá lạnh, thăm Thầy giáo cũ
Con tàu bỏ lại Mát-xcơ-va
Thành phố Lê-Nin trong tuyết phủ
Trắng trời,trắng đất,trắng sân ga

Những con phố vừa quen vừa lạ
Đá lát nghìn năm đã mỏi mòn
Thành quách nghiêng nghiêng soi bóng nước
Chợt buồn rướm máu thuở vàng son

Ngoại ô nơi bến dừng xe điện
Vẫn thế đơn sơ một nếp nhà
Thầy đón tôi mắt già rớm lệ
Dáng thanh cao, áo gió phôi pha

Đường khoa học buồn vui từng trải
Như Bạch dương sừng sững giữa trời
Gội tuyết sương,đón tia nắng mới
Cho cây non nảy lộc đâm chồi…

Dòng Nê-va mãi trôi đường bệ
Dù bể dâu đất lở, cát bồi
Sóng vẫn dạt dào thầm chứng kiến
Tấm lòng Nga như của Thầy tôi.

Hoa rụng bời bời xuân chóng tàn
Thăm vườn thương cảm kiếp hồng nhan
May còn một đóa màu tươi đỏ
Thắp lửa lòng ta với thế gian.

Hồ Gươm sóng sánh thu vàng
Liễu xanh gội bóng mơ màng thướt tha
Thăng Long chiến địa lùi xa
Tiếng chuông Trấn Quốc ngân nga thanh bình

Tràng An thanh lịch nghĩa tình
Ngàn năm hồn nước trong mình trong ta
Ai đi muôn dặm đường xa
Mang theo “Hà Nội” bài ca ấm lòng

Bờ hồ buông dải lụa cong
Muôn màu tà áo bay trong gió chiều
Ngọc Sơn đền cũ phong rêu
Ban mai đậu nắng, cầu kiều thân thương

Tây Hồ lóng lánh mặt gương
Thuyền vui nhẹ rẽ màn sương bềnh bồng
Phù sa đỏ nước mênh mông
Thu say sóng gọi sông Hồng bến quê

Một trời hoa sữa gọi về
Hương thu man mác tóc thề ngang vai
Gió thu xào xạc phố dài
Trăng lên thấp thoáng bóng ai bên thềm.

Chiều buông trên ngàn lau
Lá bên nhau thầm thĩ
Về nghiệp đời vạn cổ
Huyền hoặc ánh sao rơi

Khoảng thu nhẹ chơi vơi
Đường đời qua lặn lội
Hương xa man mác lối
Cháy hy vọng mong manh

Thoát ra khỏi đua tranh
Sầu vắt qua thu muộn
Lòng vẫn như sóng cuộn
Vỗ vào cõi đi về…

Chiều buông sương trắng Sa Pa
Rừng cây thấp thoáng ngân nga suối ngàn
Thiên nhiên nét vẽ không gian
Bồng Lai tiên cảnh như tràn xuống đây

Ai tô thêm nét đắm say
Su su, đào mận hương bay nhẹ nhàng
Mường Hoa thung lũng mơ màng
Tả Phìn ẩn hiện dưới hàng mây tơ

Thông reo Thác Bạc ngẩn ngơ
Lung linh sắc đá Nhà thờ nổi danh,
Nóc nhà cao tận trời xanh
Fansipan một bức tranh diệu kỳ

Núi Hàm Rồng dáng uy nghi
Từ đây nhìn cảnh mê ly cõi trần
Anh nghe giọng hát vang ngân
Người đâu xin thoả một lần ngắm em

Nửa đêm chợt tiếng còi tầu
Nghe như cuộc sống gọt mầu thời gian
Lẽ đời chắp nối miên man
Đều từng nhịp gõ cây đàn buông tơ

Vườn khuya giãi ánh trăng mờ
Đêm xuân hương lửa tỉnh mơ nồng nàn
Bõ khi ngàn dặm gian nan
Sân ga bến nước lẻ đàn cánh chim

Tình đời lắng đọng trong tim
Trời cho duyên phận ta tìm thấy nhau
Xanh trầu quyện đỏ hương cau
Niềm vui chung góp, nỗi đau chia đều

Chân mây lắng lại giọt chiều
Còi tầu gợi nhớ bao điều chia xa
Xao lòng chén rượu la đà
Níu xuân đang vội vội qua trước thềm.

Mùa hạ nhớ nắng vàng gieo ánh mắt
Đàn ve ngân ép xác khúc du dương
Bướm đủ màu dập dìu mơ chen thực
Hàng cây nghiêng dịu mát cả phố phường

Đứng liêu xiêu, phố cổ say hoài niệm
Mưa đâu mùa còn đọng mấy giọt thương
Đường Cổ Ngư xoải bên hồ xe chảy
Ẩn hàng cây, chùa Trấn Quốc thơm hương

Bao người đến mang bấy nhiêu ước nguyện
Những niềm mong thổn thức tự muôn phương
Riêng đôi trẻ âm thầm lời hò hẹn
Bước chân đi xoá hết mọi vô thường

Phía bên kia đô thị cao ốc dựng
Đời mê man hối hả giữa thương trường
Tìm đâu thấy góc phố đong niềm nhớ
Nhặt làm sao những kỷ niệm vấn vương?

Yêu nhau từ độ trăng tròn
Thắm như màu lá thuở còn tóc xanh
Nao nao sóng vỗ vờn quanh
Lời thơ đưa võng đêm thanh sông Trà

Ngẩn ngơ thương nhớ quê nhà
Bước chân tìm nẻo đồng hoa Tháp Mười
Nhớ em nhớ cả nụ cười
Biệt ly đau đáu trông vời phương Nam

Lòng còn ủ kín hương tràm
Tình quê mái rạ khói lam gọi mùa
Thả buồn trong buổi tiễn đưa
Tương tư mang cả lời xưa lên đàng

Ra đi từ giải Long giang
Khách tình trao gửi cho nàng duyên thơ
Nâng niu hoa thắm mộng mơ
Băng thanh ngọc khiết sáng bờ Hậu giang

Trông vời trời nước mênh mang
Hoàng hôn rực rỡ nhạc vàng Tây Đô
Thuyền ơi, bến mãi đợi chờ
Ngày về ân ái dây tơ giăng mùng…

Bình minh lên quê hương rộn sắc xuân
Mơn mởn đào
vén màn xanh vòm lá
Mai dậy thì đón nàng xuân hớn hở
Rạng chân mây, hoa hé ngậm sương cười

Ôm đất nước
cây trổ lộc xuân tươi
Qua đông tàn nhựa căng đầy sức sống
Núi hoa thơm, suối nguồn phơi lụa trắng
Sông uốn mình, nuôi bát ngát bờ xanh

Vó ngựa tung trải muôn dặm biên cương
Trường Sa xanh
đỏ cờ bay muôn thuở
Nước chuyển mình vui ngẩng trông lịch sử
Hào khí thiêng soi cửa mở tương lai

Cánh nhạn về từ xa phía ngàn mây
Đem tin vui,
gió mừng lay khóm trúc
Có tình nào bằng mùa xuân Tổ quốc
Nâng chén trà, ta hiểu được lòng nhau.

Tôi đã mải mê đọc “Chiến tranh và hoà bình”
Như người đi đường lạc vào rừng Văn học
Nhưng những gì hiểu được làm tôi phảt khóc
Vì tính sử thi, vẻ đẹp tâm hồn Nga

Cả không gian, thời gian bi tráng bao la
Diễn ra trong thời Napoleon huyền thoại
Nhân vật chính là nhân dân vĩ đại
Với những người con quả cảm anh hùng

Anđrei đẹp trai, yêu nước, trí tuệ trẻ trung
Có lí tưởng và ước mơ cao đẹp
Và Pi-e đại diện cho thanh niên quí tộc
Cùng với nhân dân chung một chiến hào

Natasa xinh đẹp, giầu sức sống, đáng yêu sao
Mang lại cho Anđrei tình yêu và nghị lực
Khi chàng bị thương, con thơ, vợ mất…
Còn nhiều điển hình không kể hết một lần…

Koutouzop đại diện chân chính của nhân dân
Là hiện thân của dân tộc Nga thông minh dũng cảm
Vị tổng tư lệnh già giản dị, tư duy sâu lắng
Luôn tâm niệm rằng: Người chiến thắng là nhân dân!

Những sự kiện, những nhân vật trung tâm
Gắn bó chặt với thăng trầm lịch sử
Và chủ nghĩa anh hùng nhân dân là bất tử
Chiến tranh hoà bình thiên sử anh hùng ca

Là kiệt tác vĩ đại nhất văn học Nga
Xen giữa chiến tranh là hiền hoà cuộc sống
Những buổi tiếp tân, đi săn sinh động…
Ta đọc Tolstoi càng nâng niu, gìn giữ hoà bình.

Có một mùa xuân nhung nhớ
Nắng vương vòm lá lung linh
Đôi chim trên cành thủ thỉ
Gió chảy bờ vai nhỏ xinh

Một lời sao em không nói
Mắt em sáng ngời nét xuân
Giá được cầm tay bối rối
Để chắp đôi cánh thiên thần

Mong manh nỗi niềm thầm kín
Sao khờ cứ dấu trong tim?
Số trời để duyên không bén
Từ mùa xuân ấy nợ em

Nợ em con tim bối rối
Ráng chiều ký ức vội vàng
Đường đời chia ly vời vợi
Xuân qua lá đổ thu sang

Tháng năm như kẻ chạy trốn
Nhuộm trắng những mái đầu xanh
Tim vỡ thành mẫu đơn đỏ
Làm sao hàn gắn cho lành?

Hoa nở Xuân về vẫn áo xanh
Trường Sa đảo nhỏ gió lay cành
Phong ba sừng sững trời mây biếc
Đứng gác biên thuỳ có các anh

Tạc dáng hiên ngang đầu ngọn sóng
Có nàng trăng rọi mắt long lanh
Cảm thương anh lính buồn cô quạnh
Rời bỏ Thiên hà gác với anh.

Em đưa anh về một thời xa xưa
Sóng lúa rì rào đồng quê êm ả
Bạn bè lứa đôi chăn trâu cắt cỏ
Thả hồn bình minh, hơi thở sương chiều

Tuổi thơ trôi với sông quê thân yêu
Mỗi trưa hè ta cùng nhau ngụp lặn
Tiếng chim gù giữa không gian vắng lặng
Dưới bóng cây chia nhau củ sắn lùi

Miền đất quê ta nghèo khó mà vui
Cái tầm thường cũng trở nên vô giá
Yêu xóm làng, thương nhau là tất cả
Khóm tre xanh nói chuyện với mặt trời

Xa lắm rồi vẫn nhớ mãi nhớ hoài
Chuyện tương lai đôi ta từng thủ thỉ
Như đã an bài tình duyên có số
Em là Sao Mai, anh là Sao Hôm

Đành chịu đựng, cuộc đời là trái tim
Sâu thăm thẳm một bến bờ hoang vắng
Chứa buồn vui, ngọt bùi và cay đắng
Đến bao giờ ta trở lại sông quê?

Đời người nhiều dâu bể
Sự học thật khôn cùng
Nhân nghĩa đâu phải dễ
Học biết chừng nào xong.

Sông cứ bồi lại lở
Hoa sớm nở chóng tàn
Chỉ tình yêu muôn thuở
Xanh mãi với thời gian.

Đã vay thì phải trả
Đắn đo gì riêng chung
Hãy uống rượu mình có
Ngon đến giọt cuối cùng.

Hành lang Khe Sanh thần sầu quỷ khốc
Lệnh đã ban, anh đi trước mở đường
tấn công sở chỉ huy tập đoàn của giặc
Hiên ngang đứng trên xe tăng
đánh quân thù phản kích

Gầm thét những chùm đai bác
Đạn nổ, bom rơi nhật nguyệt cũng mờ
Đạn phạt trúng cánh tay gần đứt
anh nhờ đồng đội chặt lìa
Chân bị thương, vẫn chỉ huy đánh tiếp
Theo anh như nước vỡ bờ
quân ta ào lên phá tan đồn giặc

Trước hầm lô cốt sau trận tiến công
Anh ngã xuống bên vách đá
máu tô cờ đỏ, hồn trải non sông
Lời trối trăng đứt trong hơi thở:
“Mẹ ơi! Nhiệm vụ trao con đã hoàn thành”

Trường Bách Khoa nhận danh hiệu anh hùng
Có chiến công anh trong ánh sao rạng rỡ
Giữa khu vườn trường Lời thề khắc đá
Dưới màu xanh lá, tượng đài giản đơn:
Chiếc mũ lính úp lên trang sách
bên nhành hoa thắm sắc lung linh…

Năm bảy hai, một mùa đông nhớ mãi
Máu chảy loang nơi bệnh viện, nhà dân
Muôn con tim của mọi miền thắt lại
Đau đớn nhìn Hà Nội chít khăn tang

Mẹ mong đời Anh như khúc ca xuân
Thầy bạn muốn Anh thành chuyên gia giỏi
Anh lắng nghe tiếng quê hương vẫy gọi
Thay áo kỹ sư, mặc áo phi công

Trời Thăng Long nâng Anh cao vời vợi
Giặc đây rồi – một lũ pháo đài bay
Giữa sống chết – phút giây này mong đợi
Nhằm kẻ thù xả căm uất bấy nay

Từ trên cao Anh lao vào con ó
Trời đêm xanh một khối lửa bùng lên
Thiêu ra tro mác “Không quân chiến lược”
Giặc loạn bay, nháo nhác vỡ tan đàn

Mười hai ngày đêm đối đầu huyền thoại
Tổ quốc sáng lên với mỗi chiến công
Thiên Anh hùng ca ngàn năm hát mãi
Vũ Xuân Thiều – Điện Biên Phủ trên không

Sau khi bài Bùi Minh Trí -chùm thơ nổi tiếng đi cùng năm tháng phần 4 trên, đây chính là những tác phẩm hay đặc sắc, ca ngợi tình yêu quê hương đất nước. Mời các bạn tham khảo và nghiền ngẫm giá trị nhân văn, thông điệp trong đó. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng chúng tôi!

Related posts

Những tác phẩm nổi bật nhất của nhà thơ Bùi Ân Niên

admin

Nhà Thơ Đoàn Thị Lam Luyến Và Những Bài Thơ Vang Danh Phần 1

admin

Bùi Kim Anh: Nhà Thơ Của Những Nỗi Niềm Khắc Khoải

admin

Leave a Comment