Thơ Hay

Bùi Nguyễn Trường Kiên – Tập Thơ “Quê Nhà Nỗi Nhớ” (P2)

Với mạch thơ nỗi nhớ da diết quê nhà, tình yêu thương đồng bào, dân tộc, hôm nay, chúng tôi sẽ cập nhật tiếp phần 2 tập thơ “Quê Nhà Nỗi Nhớ” Của nhà thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên nhé. Nghiền ngẫm từng bài thơ, bạn sẽ thấm nhuần được vẻ đẹp, nét tinh tế, những điều nhắn nhủ mà ông đã gửi gắm. Với sự thành công của tập thơ này và tên tuổi của ông vang dội trong nền văn học Việt hiện nay!

Pleiku, 30 Năm Nỗi Nhớ

Ta trở lại Pleiku
Mùa đông về lạnh giá
Trước lối vào nhà cũ
Thơ thẩn nhìn người qua

Nỗi lòng người đi xa
Chặng đường dài cách trở
Cả một đời thương nhớ
Pleiku này Pleiku

Ta nhớ những tiếng ru
Từ tháng ngày thơ dại
Để bây giờ trở lại
Đất trời còn, người đâu?

Ai mang những cơn ngâu
Gieo vào lòng lữ khách
Để nỗi buồn trở giấc
Buốt tim người đi xa

Năm tháng lại trôi qua
Cuộc đời như cơn gió
Đời ta như ngọn cỏ
Lất lây bên đường về

Thôi chào nhé Chưsê
Tạm biệt nào Chưhpã
Ta đi mùa đông giá
Trở về cùng giá đông…

Nội Dung

Thức dậy thôi em mùa xuân về rồi đó
Những chồi xanh dâng lộc biếc cho đời
Thức dậy thôi em mùa đông qua rồi đó
Gió xuân về từ xa thẳm biển khơi

Lấp lánh nữa đi những vì sao đang mọc
Dẫu nắng tắt rồi, còn lại trăng đêm
Cười lên đi bé con ơi đừng khóc
Đất trời này là của các em

Tôi gặp các em mỗi ngày trên phố vắng
Những mái đầu xanh bạc trắng bụi đời
Những bước chân cắm vào mưa nắng
Chẳng có bước nào dành cho rong chơi

Vui lên các em ơi, Tết về rồi đó
Xuân của mọi người nào riêng của ai đâu
Của đất của trời của hoa và của cỏ
Đêm xuân về ta mơ chuyện mai sau…

Trăm suối nguồn chảy mãi
Cho đời những dòng sông
Những dòng sông hợp lại
Cho xanh những cánh đồng
Những cánh đồng trĩu hạt
Cho em đầy bát cơm
Những trang vở trắng thơm
Cho em từng con chữ

Thầy cô cho vốn sống
Bạn bè cho niềm vui
Mái trường cho kỷ niệm
Tuổi thơ cho tiếng cười

Tháng ngày cho khôn lớn
Mẹ cha cho hình hài
Tương lai cho hy vọng
Em bước vào ngày mai

Đời cho em nhiều vậy
Trả lại gì, em ơi?

Tôi đi qua những cánh đồng Nga. Gió cuối năm mang theo tuyết trắng. Những người nông dân đứng nhìn theo thinh lặng. Đoàn tàu vụt qua.

Ôi, những cánh đồng Nga. Những con người Nga. Tôi đã từng thấy trên phim. Từng nghe trong những câu chuyện kể. Từng gặp trên những trang sách dày. Những con người và những cánh đồng một thời ngạo nghễ. Trước cái ác và kẻ thù.

Bây giờ trời đã chẳng còn thu. Chẳng còn thấy được màu vàng của những cánh rừng trút lá. Tôi có là người khách lạ. Giữa đất trời bỗng chốc hoá thân quen.

Tôi đi trên đất Nga mùa Đông. Tuyết phủ trắng những cánh đồng. Bỗng thấy thương những người nông dân xứ lạ. Như bao người dân quê tôi. Họ cũng cúi mình cho từng mạch lúa. Vươn lên.

Nào dễ gì quên. Những tháng ngày quê hương tôi đầy bóng giặc. Những người bạn từ miền xa gởi lửa đuổi quân thù.

Tôi đi trên đất Nga. Toa tàu ấm giữa mùa đông tháng chạp. Chuyến tàu tôi đi chạy ngược miền quá khứ. Có nước mắt. Máu. Và xương. Con đường ray nhắc nhớ vạn nẻo đường. Ai đã đi qua. Ai nằm lại. Ai đã quên. Ai nhớ những năm dài. Vạn nẻo đường dẫn đến một ngày mai.

Tôi đi trên đất Nga. Chợt nhớ về quá khứ…

Ta có thể đếm; có thể gọi tên; có thể cân, đo, đong, và xếp thứ tự những nỗi buồn. Những nỗi buồn từ bao tháng ngày xa xưa dồn lại. Nỗi buồn của thời nhỏ dại. Của thuở chưa nên vóc nên hình té ngã ngu ngơ. Nỗi buồn từ những ngày ta không có tuổi thơ. Bao đêm thổn thức một mình.

Ta buộc chặt nỗi đau trong mỗi cuộc hành trình. Cắn răng lần bước. Có những bữa sáng ta lót dạ bằng vị đắng của nỗi buồn đêm trước. Rồi khăn gói ra đi trên đôi chân nhỏ lạc loài. Ta cứ bước mãi bước hoài. Đôi mắt dại khờ không dám khép. Sợ nắng gió trên đầu cũng bỏ ta đi.

Ta bạc đầu vì những cuộc thi. Những cuộc thi ta không bao giờ muốn có. Người ta bắt phải luồn lách như gió. Phải im lặng như những hình nhân vô giác vô tri. Phải biết vô tình lướt qua nỗi đau như vó ngựa phi. Phải chịu cúi đầu như một loài tôi mọi. Và rồi ta trả giá. Cái giá của một gã học trò chỉ biết ngồi cắn bút, trố mắt nhìn đề thi – đắt biết chừng nào!

Có những lúc ta muốn bước ra thì kẻ khác cố chen vào. Cái vòng lẩn quẩn của cuộc đời buồn đến phải bật cười, thế đấy. Đời là mấy. Mà người cứ mãi bon chen. Ta không biết hờn ghen. Đời liền tặng cho những nụ cười khinh bạc.

Nghe nói có người đã từng xem vinh hoa như cỏ rác
Ta bị gậy lên đường tìm đến tận non cao.

Trời cao. Biển rộng. Đất dày.
Ta đi, đi mãi. Những ngày buồn thiu.

Xoè tay mà tính chuyện đời
Tình duyên mấy gánh đất trời mấy xa
Mấy mùa nắng đổ mưa sa
Mấy con trăng sáng trăng tà nhân gian

Lá rơi mấy độ thu vàng
Ta đi qua mấy phố làng lắm gai
Sông nào nước bỗng rẽ hai
Chiều buông xuống để thuyền ai giữa dòng

Tiếng chim gọi rát cánh đồng
Cút côi suốt những mùa đông một thời
Chân không ta bước qua đời
Nhìn sông in bóng mây trời lãng du

Thương con nhớ tiếng mẹ ru
Nhìn ngày mai nhớ mây mù hôm qua
Xoè tay tính chuyện gần xa
Tính non rồi lại tính già quẩn quanh

Tính từ độ tóc còn xanh
Nay đà sương muối thôi đành hết xuân
Xoè tay lòng chợt rưng rưng
Cười sao mưa lại bỗng dưng rơi vào!

Tôi gặp lại tôi thời trẻ con
Vụng dại khóc
Vụng dại cười
Mãi đùa quên nồi cơm thiếu lửa
Bị mẹ rầy ngồi khóc dưới hiên mưa.
Tôi gặp lại tôi thời xửa thời xưa
Yêu cô bé
Tóc dài như suối
Em đi xa
Chỉ biết ngẩn ngơ buồn.
Tôi gặp lại tôi thời ở rừng
Chân đất
Đầu trần
Yêu đất nước qua từng khúc hát
Đồng đội nhường nhau chén cơm khoai.
Tôi gặp lại thời mang nắng trên vai
Gom gió ủ vào trong tóc
Mưa sa
Sương muối
Thản nhiên cười.
Đêm cuối năm cùng gặp lại nhau đây
Những-thằng-tôi của một thời tuổi trẻ
Cậu bé vô tư giờ không còn khóc
Gã con trai sớm yêu nay đã hết buồn
Chàng thanh niên xung phong vẫn nhớ về đồng đội
Cả bọn chụm đầu
Ngồi nhắc chuyện ngày qua.
Bây giờ mẹ đã đi xa
Cô láng giềng đã con bồng con bế
Đồng đội mỗi phương trời một đứa
Chỉ còn đây
Một quá khứ hiện về…

Ta chẳng sợ tuổi cao
Chỉ sợ lòng cằn cỗi
Sợ không còn bối rối
Trước lòng người thanh cao

Ta nào tiếc tuổi xuân
Chỉ tiếc đời quá ngắn
Tiếc ngày mai ta vắng
Em nỗi buồn rưng rưng

Ta đâu ngại ngày qua
Cũng không lo đêm tới
Còn đâu tia nắng mới
Nếu một ngày em xa!

Ta sẽ chẳng còn gì
Nếu trái tim nhỏ bé
Không reo lên thật khẽ
Hãy yêu đi yêu đi!

Nào ta có sợ đâu
Những tháng ngày chồng chất
Biết bao điều được mất
Có là gì – bể dâu!

Ta như đá núi ngàn thu đợi
Em tựa mây trời lãng đãng bay
Đá núi ngàn thu chung thuỷ với…
Mây trời lãng đãng biết có hay…

Tháng bảy ngâu về
Trời thu úa lá
Ngập ngừng lối lạ
Mờ quá trăng thề
Làm sao tìm em?

Mưa che lối nhớ
Gió chắn đường mong
Lạnh buốt tận lòng
Hết rồi duyên nợ
Làm sao tìm em?

Đêm dài như sông
Ngày như biển rộng
Đôi bờ cách biệt
Bão tố giữa dòng
Làm sao tìm em?

Thôi thì nỗi nhớ
Thôi thì niềm mong
Thôi thì ngày chờ
Thôi thì tháng đợi
Kết lại thành lời
Gởi em vần thơ!

Em đã đến khi mùa xuân vừa đến
Những chồi non vừa kịp biếc trên cành
Nơi tôi ở đất trời thênh thang gió
Bỗng em về hoa cỏ rộn ràng xanh

Em ở đâu từ muôn trùng khơi ấy
Chợt về đây như giọt nắng giữa đông
Một gã say tôi lạc loài phố vắng
Ngã vào em tôi thiếp giữa hương đồng

Ở lại nhé em ơi đời vắng lắm
Để tôi vay một chút nợ trần gian
Trăm năm sau biết có còn gặp lại
Tôi lấy gì trang trải nợ tào khang

Ừ thì thế trời cao và biển rộng
Ngàn năm sau vẫn biển rộng trời cao
Em đừng hỏi vì sao tôi yêu vội
Bởi cuộc đời là một giấc chiêm bao!

xin là chút nắng
gởi về phương xa
xin là cánh hoa
gởi hương theo gió
xin là ngọn cỏ
mọc ven chân đê
trên lối em về
đỡ bàn chân nhỏ

ta không là nắng
cũng chẳng là hoa
bao lối em qua
cỏ nào hay biết
trăng tròn rồi khuyết
hết đầy lại vơi
nhẩm tính chuyện đời
những mùa ly biệt

thôi thì đành vậy
ta cứ là ta
em đã rời xa
bỏ lại nỗi nhớ
bỏ lại hơi thở
trong sáng mai nào
có trận mưa rào
tràn vào cơn mơ!

sao tôi không là người của ngày xưa
đứng ở bao lơn chờ em qua ngõ
đất trời còn biết lẽ nào em không rõ
có một người yêu em!

vậy mà có một người
chẳng hề nhói đau khi em rẽ sang lối khác
cũng vào thư viện rung bàn làm tròn vai một tên lười nhác
cũng biết run run làm rơi từng giọt mực em cho
cũng biết làm em thơ thẩn bao ngày
thế mà cho đến tận hôm nay
gã chẳng nhớ một tí gì về ngày xưa ấy
đất trời thấy, em thấy và tôi cũng thấy
chỉ mỗi một người là vô tư

sao tôi không là gã sinh viên ngày xưa ngớ ngẩn
cứ giải lao là ra đứng một mình
làm như vô tình
chẳng thấy em
sao tôi lại cứ là tôi của ngày xưa xa em đến vậy
làm sao mà em thấy
tôi ngẩn ngơ sau suối tóc dài
những buổi chiều và cả những sớm mai

sao tôi cứ nhớ em
nỗi nhớ cứ tràn dâng như cơn lũ
nhớ cả những tháng ngày xưa cũ
khi ta chưa hề chạm vào nỗi đau
của một thời vụng dại chẳng quen nhau!

thời gian ơi hãy cứ trôi đi đừng quay lại
để tiếc thương đừng về lại với người
để tôi lại chỉ thấy em cười
với tôi

hãy trôi đi những kỷ niệm ngày xưa
cho hôm nay em tươi nguyên sắc thắm
để riêng tôi và chỉ tôi thôi
say đắm
bên nàng.

Vẫy tay chào một người xa
Để mong giữ chút hương hoa ngày về
Em từ dạo ấy xa quê
Theo chồng quên cả lối về em ơi!
Em đi chiều ấy mưa rơi
Mưa từ dạo ấy còn rơi đến giờ!

Không làm chiếc lá non
Bâng quơ đùa với gió
Ta âm thầm làm cỏ
Chờ bước chân em qua
Ta không cần hương hoa
Làm cho em ngây ngất
Chỉ một điều rất thật
Mong em đến một lần

Mong em đến một lần
Rồi ngàn năm quên lãng
Hồn ta con phố vắng
Dám trách gì ai đâu
Ta mơ làm cơn ngâu
Ướt tóc em chiều ấy
Có bao giờ em thấy
Ánh mắt buồn phía sau

Ánh mắt buồn phía sau
Suốt một đời mộng mị
Suốt một đời hoang phí
Tình yêu như cơn giông
Ta giấu những nhớ mong
Giữa đất trời gió lộng
Ngọn đồi khô xế bóng
Em nơi nào, em ơi!

Có một kẻ không hồn
Chờ em nơi phố vắng
Một mình cầm chén đắng
Uống một mình cơn đau…!

Về ngồi đợi trước vườn xưa
Cỏ hoa lạ dấu trời thưa mây chiều
Ta về vườn cũ tiêu điều
Lối mòn hò hẹn đã nhiều rêu phong
Người xưa nay đã theo chồng
Cánh cò trắng bỏ cánh đồng bay xa
Ta về đứng đợi mình ta
Ở vương vấn nhớ chia xa không đành
Rèm xưa ai đã buông mành
Còn đâu nữa ánh trăng thanh hẹn thề
Ta về buồn cả chiều quê
Cây đa giếng nước bờ đê cũng buồn

Trời chiều vọng lại hồi chuông
Người ơi, thôi cứ tròn vuông phận nàng
Ta về vườn cũ thênh thang
Nhớ người xưa bỗng bàng hoàng cô đơn!

Em bảo rằng – Em là loài cỏ dại mọc ven đường – Nhỏ nhoi và bất hạnh – Em nào biết – Ta có hơn gì em đâu – Suốt đời lang thang giữa bể dâu – Đi tìm bến đỗ.

Cỏ còn được nhìn trời cao và đất rộng – Kẻ lang thang chẳng thấy dấu chân mình – Ta đi từ đầu buổi bình minh – Đến cuối hoàng hôn thế kỷ – Đi chăm chỉ – Như một gã ăn mày.

Phải chi ta biết tìm quên trong men rượu
Để đời còn biết một gã say
Ta cứ tỉnh và khờ như đứa dại
Nên đời là cơn giông, ta chiếc lá bay…

Em là cỏ nhưng nào là cỏ
Cỏ đâu biết yêu biết khóc biết cười
Ta ngu ngơ biết em từ dạo đó
Trăm năm ngồi cộng lại mấy giờ vui!

Thôi thì cứ là cỏ đi – Người con gái ấy – Ta mãi lang thang đến cuối dòng đời – Em ở đó và ta đã thấy – Đừng vội úa vàng khi chưa hết cuộc chơi.

Muốn quay về sao chân lại ra đi
Cuộc đuổi bắt cứ nối dài năm tháng
Bây giờ là buổi sáng
Sao ta nghe chiều xuống giữa xuân thì!

Ngủ đi em loài cỏ ở ven đường
Ta thức trọn năm canh ru em đấy
Ta sẽ đến và em sẽ thấy
Gã lữ hành tóc đẫm màu sương!

Nghiêng mình hỏi nhỏ dòng sông
Người con gái ấy có chồng hay chưa
Bất ngờ trời đổ cơn mưa
Ta lạc lối lúc nàng chưa có chồng

Ta băng qua vạn cánh đồng
Trăm con kênh với nghìn công đất cày
Bóng hồng cá lặn chim bay
Nàng ra đi để ta say giữa trời

Sáng chiều sông lại đầy vơi
Lòng ta sao mãi cả đời nhớ em
Bao ngày là bấy nhiêu đêm
Nhớ sao mà cứ nhớ đêm nhớ ngày

Chiều nay ta tỉnh cơn say
Mượn con đò nhỏ ta vay chút tình
Sông ơi ta chỉ một mình
Nàng xa rồi biết gởi tình cho ai

Ta về Vỹ Dạ một ngày đông
Gom hết nắng chiều chắc cũng không đủ làm hồng em đôi má
Nắng đã phai màu trên từng cánh lá
Gió cuốn trôi để lại những thân gầy

Em ở đâu
Cô gái Huế ta gặp một buổi chiều đầy nắng
Mỗi ngày qua là mỗi chiều hoang vắng
Bây chừ ta với Huế vào mưa

Những lần nghe em kể chuyện ngày xưa…
Ta yêu Huế hay yêu người xứ ấy
Yêu mà sao buồn đến vậy
Yêu mà sao ngọng nghịu chẳng nên lời

Vỹ Dạ chiều nay mây phủ ngang trời
Ta tìm đến mà sao như lạc bước
Em đã ra đi từ những mùa thu trước
Làm sao gặp lại dấu chân xưa

Em ở đâu, chiều nay trời có đổ mưa
Chắc chẳng biết ta về thăm Vỹ Dạ
Chắc chẳng hay gió thì thầm với lá
Ta và Vỹ Dạ… nhớ em!

Nỗi nhớ lẩn vào trong mắt. Mắt cay
Nỗi nhớ lẩn vào đôi tay. Bối rối
Nỗi nhớ lẩn vào con suối. Suối reo
Nỗi nhớ lẩn vào trăng treo. Soi bóng
Nỗi nhớ lẩn vào ngọn sóng. Dâng tràn
Nỗi nhớ lẩn vào đại ngàn. Mênh mông
Nỗi nhớ lẩn vào đêm đông. Buốt giá

Khi nổi nhớ lẩn vào anh
Chỉ là khoảng lặng
Không lời…

Một buổi sáng không như mọi buổi sáng. Em đậu xuống vai tôi và ngủ yên lành. Những dãy phố bỗng hoá thành hoang mạc. Tôi chỉ còn nghe mỗi tiếng trái tim reo.

Một buổi sáng không như mọi buổi sáng. Tôi lang thang như một kẻ không nhà. Em đứng đấy và tôi đã thấy. Mà sao cách trở đến xót xa.

Một buổi sáng và rồi một buổi sáng. Cứ nối tiếp nhau như gió trên ngàn. Cánh chim nhỏ sẽ bay về phương Bắc. Tôi ngồi nhẩm đếm những giờ vui.

Một buổi sáng lần tìm hương hoa sữa. Trên tóc em gió đã thổi mất rồi. Góc quán đó mình ngồi đêm tháng hạ. Kem ngọt mà sao đắng cả lòng!

Một buổi sáng tìm em mà chẳng thấy. Gió trên cao cúi xuống bảo: đi rồi! Tôi hốt hoảng giở tìm ngăn ký ức. Lời em ghi còn đó: nhớ em không?

Một buổi sáng như trăm ngàn buổi sáng: nhớ em!

Tự bao giờ em len vào trong tôi. Hoá thành giấc mơ. Thành nỗi nhớ. Thành những lời thơ không kịp kết vần.

Tự bao giờ em bổng nhiên xuất hiện. Như một vì sao lạ toả sáng giữa đêm đen. Mái tóc em hiền như tóc mẹ. Đôi vai gầy trong tấm áo bà ba. Tưởng em xa mà sao quá đổi gần. Giấc ngủ chập chờn bổng khát một làn môi.

Tự bao giờ hay từ buổi chiều hôm ấy. Em đến rồi không đi. Rồi ở mãi trong tôi suốt những tháng ngày dài. Em đến mà không hề báo trước. Như tình cờ cơn gió. Tình cờ giọt mưa. Tình cờ vạt nắng. Và bây giờ là tình cờ một nỗi đau. Một nỗi đau chẳng thể hết bao giờ.

Tự bao giờ em gần rồi lại xa. Tôi lên non cao mà nhớ mãi đồng bằng. Góc phố nơi mình chia tay một buổi chiều không nắng. Nỗi nhớ bao đêm thinh lặng. Cho đến sáng hôm nay bổng kết thành lời…

Tự bao giờ làm sao mà biết được. Nỗi nhớ cùng tôi đi qua năm tháng. Qua những mùa mưa. Mùa nắng. Ngày hạ. Ngày đông. Em có là hương thơm lúa mới trên đồng. Tôi xin một lần vấp té trên đê. Nếu em là ngọn gió mới về. Tôi sẽ không cài then cửa. Em là ngọn lửa. Tôi xin hoá thành loài thiêu thân. Em rất đổi xa mà rất đổi gần.

Tự bao giờ em có biết? Nói yêu nhau có dễ bao giờ!

Biển giận ai mà xô sóng vào bờ
Em hờn ai mà xô ta vào nỗi nhớ
Sóng và biển thì bên nhau muôn thuở
Ta một mình chôn nỗi nhớ vào thơ

Ngày mai chẳng biết sẽ ra sao
mà hôm qua đã trở thành quá khứ
quá khứ có Phong Điền một trưa ngập nắng
có Phong Nha mang tiếng vọng chính mình
có một buổi tối không trăng dõi mắt tìm nhà mẹ Suốt
dòng Nhật Lệ bình yên vọng tiếng mái chèo
quê mình nghèo
từ thuở đất nằm nôi
mẹ ta xưa cuốc bẫm cày sâu
vẫn cả đời còng lưng bên đám mạ
những dãi đất vở hoang gặp toàn sỏi đá
con cháu tụ về khoai sắn, mắm rau

Ngày mai chẳng biết sẽ ra sao
mà hôm qua đã trở thành quá khứ
một chiều bên sông Hương
một chiều về Vỹ Dạ
một chiều đạp xe lên phố Phan Bội Châu tìm quán ốc
nửa ly bia đã thấy ngất ngây rồi
dáng ai kia như dáng em ngồi
ngoan như cô học trò cấp một
lòng ai mở ra tình ai cột lại
những buổi hẹn hò dệt thành kỷ niệm chung
những buổi chiều sang sông
không tìm nhà người quen mà đi tìm phép lạ
một trái tim hoá đá
bỗng thẩn thờ trong mắt người dưng
tôi muốn nói với em sao mãi ngập ngừng
và tất cả chỉ còn là tiếng vọng
khi ngày mai đến phía sau

Ngày mai chẳng biết sẽ ra sao
mà hôm qua đã trở thành quá khứ

em như ngọn gió
chợt đến bất ngờ
chợt đi vội vã
hồn anh như chiếc lá

gió cuốn trôi!

Đừng hỏi vì sao tôi nhớ em
Bởi có ai hỏi vì sao mặt trời vẫn mọc
Vì sao gió vẫn thản nhiên đùa trên suối tóc
Nên rất đổi bình thường khi tôi nhớ em

Nhớ những điều mà ai đó đã quên
Một buổi sáng – một buổi chiều – một buổi trưa – một buổi tối
Đã có một ngày tôi lạc lối
Rồi từ đó lang thang chẳng nhớ nổi đường về

Tôi nhớ bờ vai nhớ mái tóc thề
Nhớ buổi sáng phương Nam ngát mùi hương cốm
Tiếng ai trong nắng sớm
“Anh đến với em không?”

Cứ một ngày lại thêm vạn nhớ mong
Và từng đêm là trăm nghìn mong nhớ
Dù nỗi nhớ có làm tôi sợ…
Lời xưa muối mặn gừng cay…

Anh nói yêu em trong sớm mai này (*)
Câu nói đơn sơ tưởng chừng dễ lắm
Bàn tay em còn không dám nắm
Nói gì chuyện yêu đương!

Biết tìm đâu giữa vạn nẻo đường
Cánh chim nhỏ đã bay về xứ lạ
Bỏ lại một trái tim hoá đá
Rong rêu phủ kín mất rồi!

Tiếp nối bài Bùi Nguyễn Trường Kiên- tập thơ “Quê Nhà Nỗi Nhớ” Day Dứt Khôn Nguôi, chúng tôi đã tiếp tục chia sẻ với bạn phần 2 của tác phẩm kiệt xuất này. Ngoài tập thơ vang dội này, ông còn để lại nhiều tập thơ với nỗi buồn da diết len lỏi niềm hy vọng vào một tương lai đầy mới mẻ.

Related posts

Chọn lọc 69+ stt thơ thả thính đặc sắc mang ý nghĩa sâu sắc nhất

admin

Bài thơ Khúc Tình Xưa – Nhà thơ Phú Sĩ

admin

Bài thơ Lời Thì Thầm – Nhà thơ Dương Hoàng

admin

Leave a Comment