Nhà Thơ Nổi Tiếng

Bùi Nguyễn Trường Kiên- Tập Thơ”Quê Nhà Nỗi Nhớ” Day Dứt Khôn Nguôi

Xuyên suốt tập thơ “Quê Nhà Nỗi Nhớ” chính là nỗi niềm của tác giả khi sống xa nhà. Mỗi một hình ảnh, từ con chim hay ống khói cũng khiến tác giả phải rưng rưng nước mắt, nhớ về góc quê hương quen thuộc. Bùi Nguyễn Trường Kiên quê ở tỉnh Quảng Nam. Ông là nhà báo, nhà thơ, nhà văn, nhà giáo, đây là một trong những tập thơ xuất sắc được nhiều người đón nhận. Bài viết hôm nay, chúng tôi xin trích dẫn một phần của tập thơ nhé. Hy vọng sẽ mang lại cho bạn những phút giây thư giãn, thoải mái nhất khi nghiền ngẫm những dòng thơ nhé!

Quê Xưa

Có con chim nào hót trong buổi sáng hôm nay. Đường phố vắng tanh. Cơn mưa nhẹ hạt. Cây ngọc lan trước sân nhà toả hương thơm ngát. Chiếc khánh nhỏ leng keng đón gió xuân về. Chợt chạnh lòng nhớ một làng quê…

Chái lá nhỏ bên dòng sông tuổi nhỏ. Con đường quê trợt té suốt mùa mưa. Những bữa cơm chỉ toàn khoai sắn. Những giấc mơ cứ nửa chừng đứt quãng. Bom đạn dội về suốt năm canh.

Ta bỏ làng ra đi. Một buổi chiều nắng nghiêng đĩnh núi. Tiếng chim cu gáy trên ngọn bần quân sau vườn vọng lại. Không giữ nỗi bước chân thằng bé lên mười. Những tiếng cười đùa vụt bay xa. Thời thơ ấu đi qua.

Mười năm ta bỏ làng quê lên phố. Bưng bát cơm quay quắt nhớ hương đồng. Những lối rẽ dọc ngang toả về muôn hướng. Chẳng có lối nào dẫn về đất quê xưa. Sài Gòn cứ buồn suốt những mùa mưa.

Bây giờ. Quê ta vẫn cứ nghèo như ba mươi năm ngày trước. Vẫn còn đó những đứa bé chăn trâu. Vẫn cứ mình trần. Vẫn cứ những bàn chân không giày đuổi nhau trên con đường làng đầy gai tre nhọn. Vẫn cứ hồn nhiên chia tay tuổi thơ. Chỉ khác một điều. Các em bây giờ được mơ trọn giấc mơ.

Hãy mơ đi các em. Những giấc mơ mà ngày xưa chiến tranh đã cướp đi hàng đêm. Bỏ lại những đứa trẻ – như ta – bơ vơ trên cánh đồng đầy hố bom chết chóc. Nổi kinh hoàng vỡ oà trong tiếng khóc. Giờ đã trôi xa. Xa tận tít mù…

Dòng sông quê mình bây giờ như mặt hồ thu. Các em cứ thả những chiếc thuyền giấy chở đầy ước mơ trôi về biển cả. Và nhớ chở giùm ta một tuổi thơ thiếu mất tiếng cười…

Nội Dung

Ta đi bỏ lại một dòng sông
Một mái nhà xiêu một cánh đồng
Vài người bạn nhỏ dăm nỗi nhớ
Mấy mùa nắng hạ mấy chiều đông

Ta đi bỏ lại cánh diều quê
Một ánh trăng non chẳng đủ thề
Đò ngang ai hát trong đêm vắng
Có biết đâu người dạ tái tê

Xa làng nỗi nhớ quặn nhói tim
Phố xá lao đao phận nổi chìm
Chiều xuân ai có về quê cũ
Cho gởi quê nhà một đoá sim

Ta đi dạo ấy một chiều đông
Mẹ dắt tay qua mấy cánh đồng
Thương con mái tóc còn xanh lắm
Vai gầy mẹ gánh những cơn dông

Ta đi dạo lúa hãy còn non
Đồng úng nằm mơ chút nắng giòn
Chân bước mà lòng như muốn ở
Quê nhà níu giữ tấm lòng son

Bây giờ trở lại đất quê xưa
Thấp thoáng nhà ta dưới rặng dừa
Tìm đâu bóng mẹ ngày xưa ấy
Trời cũng giăng buồn mưa trắng mưa!

Chiều nay mẹ ở đâu?
Con trở về làng xưa mùa bão dữ
Nước đã cuốn trôi hàng dâm bụt cũ
Luỹ tre buồn lạnh cóng dưới cơn ngâu!

Chiều nay mẹ ở đâu?
Cái lạnh cuối năm quê mình như dao cắt
Bưng chén cơn mà rưng rưng nước mắt
Nhớ mẹ thân cò lặn lội đồng sâu!

Chiều nay mẹ ở đâu?
Sao chẳng đáp tiếng buồn con vọng mãi
Hàng cau sau vườn ngày xưa trĩu trái
Lũ cũng cuốn trôi trơ đất bạc màu!

Chiều nay mẹ ở đâu?
Gian nhà nhỏ bây giờ không còn nữa
Xưa quê nghèo, cơm trắng mẹ nhường con từng bữa
Ruộng mình bây giờ ai cuốc bẫm cày sâu!

Chiều nay mẹ ở đâu?
Con thơ thẩn đi tìm khóm mai vàng ngày ấy
Năm hết rồi hoa xưa nào có thấy
Gió xuân sao thổi bạc một mái đầu!

Chiều nay mẹ ở đâu?
Có biết con về đây không hở mẹ
Thằng bé ngày xưa đã không còn trẻ
Thẩn thờ buồn bật khóc dưới mưa ngâu!

Chiều nay mẹ ở đâu?

mẹ ru khúc hát ngày xưa
qua bao nắng sớm chiều mưa vẫn còn
chân trần mẹ lội đầu non
che dông giữ tiếng cười giòn cho ai…
vì ai chân mẹ dẫm gai
vì ai tất tả vì ai dãi dầu
vì ai áo mẹ phai màu
vì ai thao thức bạc đầu vì ai?

lớn từ dạo đó ta đi
chân mây góc biển mấy khi quay về
mẹ ngồi lặng cuối bờ đê
đếm năm tháng đếm ngày về của ta
mai vàng mấy lượt trổ hoa
hàng hiên hanh nắng sương sa mấy lần
đồng xa rồi lại đồng gần
thương con mẹ lội đồng gần đồng xa

“ầu ơ…” tiếng vọng xé tim
lời ru xưa bỗng về tìm cơn mơ
đâu rồi cái tuổi ngày thơ
mẹ ta nay đã mịt mờ chân mây
chiều đông giăng kín heo may
tìm đâu cho thấy tháng ngày “ầu ơ…”

mượn đêm
nửa ánh trăng vàng
ta soi lối cỏ
bỏ làng xa quê
chân trần
rướm đỏ đường đê
đi dạo ấy
biết ngày về
là đâu!

hôm nay mây trắng mái đầu
về làng
làng đó
mẹ
đâu mất rồi!
trưa buồn
tựa bức tường vôi
vôi hồng quá bỗng nhớ môi mẹ hiền
xa xôi cách trở đôi miền
mẹ ơi có nhớ về phiên chợ nào
đưa con qua trận mưa rào
rét căm mẹ chịu
ngọt ngào
phần con

mẹ cho
một tấm lòng son
xa vạn dặm
vẫn nhớ con đường về

đêm nay dưới ánh trăng thề
có thằng bé
khóc
khi về
làng xưa!

Quẩn quanh bên hàng dâm bụt
Mình trần chân đất vườn trưa
Bụi tre trở mình kẻo kẹt
Bỗng dưng trời đổ cơn mưa

Ruộng xa mẹ không về được
Bữa cơm chan nước giữa đồng
Ruộng gần cha còn tất tả
Đường cày cắm giữa cơn dông

Thằng bé nhà quê ngồi khóc
Một mình tựa vách phên xiêu
Nhìn cuối chân trời mờ mịt
Ước mơ đâu dám chi nhiều

Giả từ tuổi thơ từ đấy
Ra đi xa mãi quê nhà
Thằng bé cả đời mộng mị
Lời ru của mẹ ngày qua

Bôn ba tháng ngày vất vả
Sương sa gió táp tứ bề
Lớn lên giữa miền đất lạ
Lặng thầm giữ tấm lòng quê

Đêm đêm nhìn sao Bắc đẩu
Mơ về quê cũ ngày xưa
Đâu đây đất trời vọng lại
“Nhớ thương mấy để cho vừa!”

Thôi đành gửi đêm nỗi nhớ
Yêu thương gửi ở câu thề
Trái tim soi đường mà bước
Suốt đời là gã nhà quê.

Có tiếng sẻ trước hiên nhà
Mặt trời dần lên cao
Buổi sáng.
Con đang say giấc nồng
Miệng cười ngây thơ
Chẳng chút bụi trần nào
Vướng trên hình hài bé nhỏù.

Chào con nhé
Cha đi
Mang theo trên vai
Gánh sơn hà vừa đủ nặng.

Buổi chiều cha về
Con cười tươi như thiên thần
Ra đón cha trước ngỏ
Mắt cha vương bụi trần
Hoe đỏ.

Cha nghe tiếng con cười
Giòn như nắng hạ
Chợt hết buồn
Cúi xuống gặp bình minh.

Năm nay lụt lại về. Hung hăng. Tàn khốc. Bao mái tranh nghèo trôi ra tận biển Đông. Lụt như bầy quỷ dữ. Nhận chìm bao sinh linh. Những bà mẹ khóc con. Những người chồng khóc vợ. Tiếng khóc cũng bị nhận chìm trong dòng nước bạc. Oan khiên.

Hôm kia. Rồi hôm qua. Truyền hình đưa tin về cơn lũ. Oáng kính ghi hình một người đang nhoà nước mắt. Chợt quanh tôi bao tiếng nấc nghẹn ngào. Một người khóc cả nước này cùng khóc. Oâi thiêng liêng hai tiếng đồng bào.

Khắp các con đường mà tôi chạy xe qua. Người thành phố ai cũng buồn. Thấy rõ. Bước vào toà soạn. Và thấy. Anh đạp xích lô, chị công nhân quét rác, cô gái phụ hồ, em học trò tiểu học… Họ rụt rè đưa cho người tiếp nhận những tờ bạc lẻ. Và như người có lỗi. Họ vội vã quay đi không nói một lời. Tôi đứng nhìn theo. Muốn khóc. Các anh. Các chị. Các em ơi. Nào ai có lỗi. Đồng tiền đâu là thước đo của những tấm lòng.

Tôi. Thằng bé bị kẹt trong trận lụt năm xưa. Trở về thăm quê cũ. Mang theo hàng triệu tấm lòng người phương Nam về vùng lũ. Và tin rằng. Những người già sẽ sống. Những em thơ sẽ sống. Tôi tin rằng không một ai tuyệt vọng. Khi yêu thương như phù-sa-mới đang về…

Có còn hạt muối nào đâu
để mẹ cắn chia đều cho đàn con nhỏ
lũ từ nguồn tràn xuống
lụt từ biển dâng lên
cuốn phăng theo con nước dữ
nước mắt chan cơm thay muối nghẹn giữa chừng

có còn manh áo nào đâu
để chị khoác cho đàn em thơ dại
mưa
cái lạnh thấm vào tận tuỷ
gió
như những ngọn roi quất nát da mềm
chỉ còn một trái tim và vòng tay bé nhỏ
chị nhen lên sưởi ấm đàn em

có còn chỗ nào đâu
để con đỡ mẹ ngả lưng giây lát
đồng mạ non xanh hoá thành biển nước
chiếc chõng tre trôi dạt tận nơi nào
bầu trời buồn chẳng mọc nổi một vì sao

có còn hạt gạo nào đâu
để con dâng cha nhai cầm hơi qua cơn lả
hết rồi cha ơi hết rồi tất cả
suốt một đời lam lũ đã trắng tay

có còn chi đâu
cả mái tranh nghèo cũng trôi ra biển
không áo
không cơm
màn trời
chiếu đất
những thân gầy xơ xác giữa bể dâu

có còn chi đâu!

Quê mình nghèo quá phải không
Mùa Xuân thiếu áo mùa Đông thiếu mền
Gió lùa vách trống chênh vênh
Cháu tôi ba đứa lênh đênh phận buồn
Mẹ cha như nước trên nguồn
Ba năm khát cháy nỗi buồn mắt thơ
Canh dài khóc ướt cơn mơ
Nửa đêm thức giấc thẩn thờ nỗi đau
Nắng chang xuống những mái đầu
Mưa sa gió táp dãi dầu thân côi
Bao lần nước mắt tràn môi
Ai nghe tiếng khóc cháu tôi thấu trời
Ruột gan bao bận rối bời
Ba con chim nhỏ tơi bời nắng mưa!
Chụm đầu kể chuyện ngày xưa
Ngày xưa có mẹ, ngày xưa có bà
Ngày xưa mình cũng có cha…
Bây chừ sao chỉ phong ba bốn bề!
Trượt chân té suốt bờ đê
Cháu tôi ba đứa chân quê lấm bùn
Hết ngày dài đến chiều buông
Cút côi lẻ bóng phận buồn nhân ba
Đưa tay níu chị đường xa
Đỡ em mà nước mắt sa hai hàng
Đời chi rộng đến thênh thang
Sông chi dài tận Trường Giang, Thu Bồn
Buồn chi buồn rứa hở buồn
Đau chi tới tận trong hồn còn đau!

Quê nghèo ở tận đồng sâu
Cháu tôi ba đứa mái đầu còn xanh…

Hai mươi hai năm
Thời gian đủ cho một đời khôn lớn
Và đủ để ai bạc một mái đầu
Hai mươi hai năm đi qua, cùng những mùa mưa nắng
Đêm ngủ rừng nghe đất thở dưới lưng
Có những khuya lòng chợt rưng rưng
Khi nghe đồng đội hát về bài ca dựng nước
Cánh rừng già phía trước
Chợt vọng lên nhịp vổ tay đều
Đất nước mình nghèo
Từ thời mẹ Âu Cơ!

Những mái ấm vươn lên từ một một lớp trẻ ngu ngơ
Lần đầu tiên chạm tay vào đất
Chúng ta đi, nào đong đếm những điều được mất
Giữa rừng xanh là những mái đầu xanh
Mà thương nhau như hoa lá chung cành

Rồi cũng quen dần cơn nắng đổ miền Đông
Hay những buổi mưa dầm miền Tây cỏ dại
Tuổi trẻ bọn mình cộng lại
Cho đất sinh sôi mầm sống đâm chồi
Đã qua rồi
Những tháng ngày xưa…

Bây giờ, đã hai mươi hai mùa mưa
Ta ngồi đếm những tháng ngày đã cũ
Kỷ niệm nào cựa mình trong giấc ngủ
Ùa về đây một tuổi trẻ qua rồi
Nắng trên đầu
Và mưa dưới chân

Bạn ta trở về vẫn chân đất mình trần
Vẫn bình dị như thời ở núi
Đã bao năm một thời gió bụi
Vẫn một màu chung thuỷ với tháng năm
Đồng đội cũ dăm bảy thằng lỡ vận
Bạn mở vòng tay – vằn vặc tựa trăng rằm…

Bạn nằm xuống – đất lại về với đất
Để quãng đời xanh đầy kỷ niệm cho ai
Ánh mắt, tiếng cười còn quẩn quanh đâu đó
Cho ai buồn suốt những sớm mai!

Thôi nhé, bọn mình chia tay
Sẽ không hề quên những tháng ngày trai trẻ
Và nỗi nhớ chạm vào lòng rất khẽ
Nhắc mãi về người vừa nằm xuống hôm qua…

Về lại DăkRlấp
Nhớ một thời chân đất cánh rừng xưa
Chiều nay trời bỗng đổ cơn mưa
Đồng đội cũ vài ba thằng khét nắng
Vẫn bám rừng trăn trở chuyện núi sông

Trưa hè thèm chút lạnh mùa đông
Nên giấc ngủ cứ đầy mộng mị
Những giọt mồ hôi nhớ về con suối
Nằm nghe tiếng lá trở mình

Đồng đội ta đi suốt buổi bình minh
Hôm nay gặp lại nhau khi hoàng hôn vừa chớm
Không lên núi sao mây vẫn thấp
Có cụm mây nào rơi xuống tóc bạn tôi

Vẫn nguyên đấy những ánh mắt tinh khôi
Của những ngày đầu từ hai mươi lăm năm về trước
Aùo vá vai mà ngồi lo vận nước
Chân trần vẫn say chuyện tương lai

Đất nước giàu đâu thể ngày một ngày hai
Nên đồng đội vẫn mãi yêu cánh rừng con suối
Quyển sách chúng tôi học không tìm ra trang cuối
Quyển sách… Thanh Niên Xung Phong

Ngày mai tôi đi về phía đông
Bạn ở lại rừng tây nguyên đầy nắng
Hãy giữ giùm tôi một tấm lòng sâu nặng
Với rừng với bạn với thời gian…

Anh cứ về đi mẹ sẽ nhận ra ngay
Cái nước da đen chẳng thể lẫn vào đâu được
Bởi em đã dặn trước
Anh là thanh niên xung phong

Anh cứ về đi, mẹ đang mong
Để xem mặt “cái thằng”… hay làm ít nói
Nghe nói kéo thuốc lào thở ra như ống khói
Mà cáng thương, tải đạn chẳng ai bì

Anh gặp em giữa độ xuân thì
Sao thương quá bím tóc dài cháy nắng
Đã bao đêm giữa rừng thanh vắng
Nằm nghe trống ngực dục từng hồi

Biên giới bây giờ như chảo dầu sôi
Giặc kéo đến từng bầy như ác thú
Những đứa bé lên ba, những cụ già, thiếu phụ…
Đang xác xơ chiếu đất màn trời!

Anh về sao đành lúc lửa đổ máu rơi
Kỳ nghỉ phép đành dời khi khác vậy
Mai mốt thế nào mẹ cũng thấy
Cái thằng… thanh niên xung phong… đen mà coi cũng dễ thương

Em đang dãi dầu một nắng hai sương
Cùng đồng đội ngày đêm trong vòng vây lửa đạn
Anh sẽ về, nhưng lúc khác
Khi đất nước thanh bình rực sáng một màu hoa.

Giấc mơ đã đánh thức chú dậy lúc 2 giờ sáng. Nằm nghe tiếng đồng hồ tích tắc gõ trên tường. Con đường trước nhà yên lặng quá. Chợt bồi hồi nhớ những ngày xưa. Mùa này trời đã hết mưa. Vậy mà chú lại thấy những cơn ngâu trong giấc mơ có cháu. Giấc mơ đúng vào ngày của mười sáu năm về trước. Cháu tôi được sinh ra.

Hồi ấy. Làm gì đủ tiền để gởi cho nhau những bông hoa. Chú và ba mẹ cháu đều nghèo xơ nghèo xác. Đám cưới bạn, có khi chỉ tặng nhau một bài hát. Tô phở ba đồng lắm lúc thèm mà chẳng dám ăn. Phận nghèo cứ chồng lên những khó khăn. Nhà lầu bảy mỗi ngày leo mấy lượt. Đưa cháu đến trường hai buổi cứ bâng khuâng.

Có những đêm hai chú cháu mãi đùa. Cháu không chịu ngủ cứ đòi chú cùng đọc bài thuộc lòng mà cô vừa dạy: “Cốc, cốc, cốc. Ai gọi đó? Tôi là thỏ. Nếu là thỏ, cho xem tai. Cốc, cốc, cốc. Ai gọi đó? Tôi là nai. Nếu là nai, cho xem gạc…”. Tiếng cười cháu tựa như tiếng thiên thần cứ vút lên bát ngát. Đôi mắt tròn to sáng tựa ánh trăng rằm. Giường của chú cháu mình là một góc nhà vừa kịp quét. Còn góc kia ba mẹ cháu thì thầm. Những tiếng thì thầm trộn lẫn tiếng thở ra. Những tiếng thở ra từ một kiếp nghèo.

Cái lầu bảy nghèo. Gần mưa sát nắng. Bao năm trời lận đận chuyện áo cơm. Thỉnh thoảng chú đến rồi lại đi. Đi lại nhớ. Sinh nhật cháu, chú tặng chiếc áo đầm mà ba năm sau cháu mặc mới vừa. Những viên kẹo ngọt dần trôi vào dĩ vãng. Cháu lớn lên từng ngày. Xa dần những ngày xưa.

Mười sáu năm trôi đi cùng những cơn mưa. Cháu tôi nay đã là cô gái.

Thôi nhé. Cháu tôi ơi. Hãy tạm để lại quá khứ sau lưng. Mà nhìn về phía trước. Phía trước là đất và trời đang mở rộng. Là bao ước mơ đến những bến bờ. Khi nào đến bến bờ rồi. Cháu hãy lần giở những trang-quá-khứ của hôm nay và những ngày xưa nữa… Để lại thấy trong tim một quá khứ hiện về…

Mặt trời cho chút nắng vàng
Biển cho chút sóng tóc nàng cho hương
Chia tay cho chút vấng vương
Biệt ly cho một con đường rẻ hai

Cuối chiều nhớ nắng ban mai
Tình xa nhớ những phôi phai một thời
Bôn ba nhớ vị đắng đời
Xuôi tay mà nhớ những lời đầu môi

Đưa tay lên ngực bồi hồi
Tim bao lần lở lần bồi xanh xao
Ai cho một đĩa dầu hao
Để tôi nhen lửa đốt vào hư không

Có những chiều Sài Gòn mưa không dứt
Những giọt ngâu lặng lẽ vỡ bên đường
Đôi mắt nhỏ chập chờn đêm thao thức
Chợt bàng hoàng khi tóc điểm khói sương

Những cơn mưa của Sài Gòn thuở ấy
Làm sao quên ký ức của một thời
Mỗi bận đi xa mỗi lần nhung nhớ
Nhớ những chiều chạy dưới lá me rơi

Ngày xưa ấy Sài Gòn mưa không dứt
Những mùa thi hoa phượng đỏ sân trường
Bao hợp tan trĩu đầy ngăn ký ức
Tim bao lần rộn rã tuổi yêu đương

Sài Gòn ơi biết chừng nào quên được
Những mùa mưa năm cũ khắc trong lòng
Chiều nay gió đưa mây về xứ lạ
Bỏ quên người ngồi nhớ một ngày đông

Bốn mươi năm trôi qua như một giấc chiêm bao
Phố xá xôn xao nổi chìm lận đận
Có những chiều ta chở niềm vui đi về đầu ngỏ
Chưa kịp vui đã rơi mất giữa đường
Có những ngày ta cuộn nỗi đau chạy về cuối phố
Nửa đoạn đường tiếng khóc bật khỏi tim
Cả đất
Cả trời
Chỉ đứng lặng im!

Bốn mươi năm trôi qua
Trôi gần hết đời người
Nào mấy tiếng cười
Ngồi tính lại chỉ là nước mắt
Xin ai kia một lần son sắt
Cho lòng ai bớt đơn côi!

Bốn mươi năm – những trắc ẩn bồi hồi
Những sợi tóc rơi, mồ côi bên hiên vắng
Trời tắt nắng
Lấy gì hong cô đơn!

Chỉ xin một lần, một lần không hơn
Một lần cho bốn mươi năm dài tuổi xuân đánh mất
Chỉ xin một điều, một điều rất thật
Gió về cuốn bớt nửa niềm đau!

Hôm nay một mình ngồi tính chuyện mai sau
Ai sẽ khóc khi ta về với cỏ?
Ai sẽ buồn khi tình cờ qua ngỏ?
Ai sẽ đau, đau suốt những canh dài?

Mà thôi, tính làm gì chuyện của ngày mai!

Giữ một buổi chiều phai
Cho hồn còn chút nắng
Thấy môi còn vị đắng
Biết tình còn trong tim

Người ở đâu mà tìm
Ngàn đêm dài trăn trở
Cơn mê đầy nỗi nhớ
Biết lòng còn cô đơn

Thôi nhé người xưa ơi
Chiều chia tay tiễn biệt
Từng giọt buồn nuối tiếc
Rớt xuống đời mênh mông

Đời như có như không
Nắng tàn ngoài hiên vắng
Lòng ta cơn gió lặng
Ngó mình tay trắng tay

Lâu lắm rồi phải không, cây đàn nhỏ của tôi? Chuyện áo cơm đã làm chúng ta ngăn cách. Em dẫu buồn nhưng xin đừng oán trách. Bao nỗi lo toan cứ vây quanh ta thành mớ nợ đời. Em chẳng lên tiếng mời, ta không lên tiếng đáp. Ta gần nhau mà xa đến vô cùng.

Ta giật mình nhớ em, như mãnh vườn hồng chợt nhớ về một loài hoa dại. Như buổi gạo trắng nước trong, bỗng nhớ mùi khoai lùi thời xa lắc. Những nỗi nhớ không nụ cuời, không nước mắt. Không buồn, không vui.

Đàn ơi, sao ta lại có thể vô tình đến thế – ta đã luôn bên nhau trong những tháng năm gian khổ ở rừng. Sau những ngày dài một mình lang thang trên phố, ta cũng đã buồn vui cùng với tiếng đàn. Và cả những đêm dưới ánh đèn vàng trong gian gác nhỏ, ta đã không cô đơn.

Vậy mà hôm nay ta như biến thành người bội nghĩa. Điều không nên quên ta lại chẳng nhớ bao giờ. Em vẫn ở đó – trên vách cô đơn cùng nỗi buồn lặng lẽ. Ta chợt nghe đâu đây tiếng ai vọng khẽ: thôi đừng thương tiếc nữa những ngày xa.

Thôi thì, ta có phận của ta, đàn có phận của đàn. Đừng giận mà chi, khi cả hai ta chẳng may sinh cùng thời nhiễu loạn. Cuộc trần này mỗi người đâu mấy vạn. Hợp rồi tan trong biển đời buồn.

Mà kìa, ta như nghe đâu đây có tiếng tơ buông…!

Mời bạn theo dõi bài Bùi Nguyễn Trung Kiên- Tập Thơ “Quê Nhà Nỗi Nhớ Khắc Khoải Khôn Nguôi (P2) trong bài viết tiếp theo nhé. Với ngôn từ đậm chất trữ tình, bạn sẽ muốn quay về bên mái ấm gia đình của mình đấy nhé. Đây cũng chính là món quà mà tác giả giành cho quý vị độc giả.

Related posts

Matsuo Basho và tuyển tập Xuân nhật hay đặc sắc nhất

admin

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ đời” (2007) phần cuối

admin

Nhà thơ Tế Hanh cùng những trang thơ hấp dẫn nhất phần 1

admin

Leave a Comment