Nhà Thơ Nổi Tiếng

Cảm nhận thơ Bùi Giáng thông qua tập “Như sương” (Phần 2)

Ở Tập thơ Như sương – Bùi Giáng ta có thể làm nhận được những rung cảm của người thi sĩ. Đó là những lần uống rượu say về vườn nằm ngủ và mơ thấy khuôn mặt của người thiếu nữ. Nhưng thật khó để phân biệt đâu là mộng đâu là thực. Bên cạnh đó nhà thơ cũng chuyển tải những khía cạnh của cuộc sống này về mối quan hệ giữa con người và chính con người. Tiếp nối Như sương phần 1 bạn hãy cùng đọc những bài thơ tiếp theo để cùng cảm nhận nhé!

Nội Dung

Uống rượu hôm nay chẳng thấy vui
Tuổi già chỉ biết có ngậm ngùi
Bảy mươi ba tuổi ghê gớm lắm
Chưa ráo máu đầu ráo riết chơi
Chết một mình ngoài đường phố náo
Sống muôn kiếp giữa chén trà tươi
Tử sinh liều giữa trận cười
Tiêu tùng vốn liếng điệu đười ươi ca.

Đầu chưa ráo máu chơi ráo riết
Bảy mươi ba tuổi điên lừng khừng
Em đã ra đi đi trước mắt
Anh còn ngồi khóc khóc sau lưng
Cuộc tình gạn kể nhiều phức tạp
Câu chuyện phanh phơi lắm ngại ngùng
Em nguýt em lườm giờ ly biệt
Chúc em hạn phúc đến muôn trùng.

Em có nói có lẽ là như thế
Nhưng về sau em có nói nữa đâu
Hoặc có nói nhưng nói gì khác hẳn
Khác lời ăn tiếng nói buổi ban đầu

Những lời nói về sau anh không thấy
Anh không nghe vì anh đã lú đầu
Anh không hiểu vì linh hồn đã gãy
Còn gì đâu bắc trở lại nhịp cầu

Nói chưa xong em đã chợt cười rộ
“Không hề gì anh ạ có gì đâu”
Nhịp cầu chẳng cần gì bắc trở lại
Để tự nhiên trời đất sẽ lo giùm

Lo giùm giúp cuộc tuần hoàn vũ trụ
Lo giúp giùm cuộc chiếu cố kiền khôn
Lo có nghĩa là không lo gì cả
Mặc kệ người mỗi tinh thể đa mang

Và đổi thay là uyên nguyên chuyển dịch
Biến động là uyển chuyển thể theo thời
Thời và thể – thể theo thời dịch biến
Thời tùy thân thuận thể nhịp vui buồn

Và cải cách sấm xuân theo chớp biển
Cho mưa nguồn rớt hột xuống đầu truông
Đêm qua chớp bể mưa nguồn
Hỏi người yêu có vui buồn hay không ?

Máu tim em có phập phồng
Đợi bình minh đến ra đồng dạo chơi
Anh đi hết đứng hết ngồi
Hết nằm duỗi, thấy cõi đời rộng thênh

Em đi xa vắng một mình
Bước vào yểu điệu mông mênh đất trời
Chào em ở khắp muôn nơi
Em làm Thần Nữ cho đời thần tiên.

Ngần ngừ nàng mới thưa rằng
Thói nhà thôn ổ chất hằng nông dân

Quẩn quanh ngày tháng gốc phần
Người tình xưa cũ Việt Tần cách xa

Trông người lại ngắm tới ta
Một điên một dại biết là có nên.

Lúc ngoảnh lại ngắm màu dương liễu
Thà khuyên chàng đừng chịu tước phong
(Chinh phụ ngâm)

Lúc ngoảnh lại ngắm màu dương liễu
Thà khuyên chàng đừng chịu rong chơi
Bao ngày nằm đất ngủ trời
Lúc đi ngắm gió lúc ngồi ngắm sương

Lúc ngoảnh lại – mùi hương bay mất
Lúc quay đi – phảng phất phía sau
Muôn hương muôn sắc muôn màu
Tập thành hậu diện Chiêm Bao Niết Bàn

Cuộc trần thế bách ban sự huống
Bao sự tình chìm xuống nổi lên
Người đi góc bể gập ghềnh
Kẻ về xó bếp quên tên tuổi mình

Lúc ngoảnh lại thình lình chợt thấy
Sau lưng mình lẩy bẩy đa đoan
Hồi sinh gió núi trăng ngàn
Thấy em cơ cẩn đá vàng hơn xưa

Lúc ngoảnh lại chép bừa ra bút
Chào mai sau hun hút biển dâu
Phù trầm ký ức thiên thâu
Nặng tình quá khứ anh chào tương lai.

Ngày nào gặp trở lại em
Một nơi nào đó bên kia mặt trời

Không còn mặc cảm lôi thôi
Hồn nhiên kể lại cuyện đời xưa xa

Còn em nếu gặp lại ta
Nhìn ta em có biết là ta không

– Kiếp xưa anh một thằng khùng
Anh thằng say rượu vô cùng đảo điên

Làm thơ lắm lúc quàng xiên
Đôi phen rất mực thần tiên dịu dàng

Tráng niên ra đứng giữa đàng
Làm trò cảnh sát công an điều hành

Lão niên ân hận thập thành
Về nhà thân thích họ hàng ăn cơm

Được cho ăn uống thật ngon
No nê nằm ngủ vuông tròn lắm thay.

Mây bay đầu núi đầu rừng
Bay về thung lũng chợt dừng bình nguyên
Bao năm ngóng biết bao miền
Những mây mọi nẻo về yên nghỉ từ…
Những từ tôi biết tương tư
Rượu mừng khách chúc đất trời bao dong
Mây là trời đất tấm lòng
Mưa là trời đất đèo bòng với nhau
Bài thơ viết trước viết sau
Gửi tình mây gió cho màu hương mai
Một mai hoa nở ngàn mai
Niệm tình hoa cúc thương hoài mùa thu
Rượu mừng chén tạc chén thù
Chén hôm trước đợi chén chờ hôm sau
Mây theo gió thổi về mau
Bây giờ tiễn biệt mai sau trùng phùng
Cùng em cố quận sẽ cùng
Xiết bao tâm sự điệp trùng tái sinh.

Chiều nay gặp lại chiều nào
Chiều vàng óng ả chiêm bao lan tràn

Chiều lộng lẫy mộng thênh thang
Màu vàng gợi nhớ huy hoàng nắng mai

Nắng vàng ôi! nắng lung lay
Vàng thay nắng sớm! Vàng thay nắng tà

Suối vàng ắt sẽ nhận ra
Màu vàng vô tận của ta nhìn mình

Những chiều say rượu lặng thinh
Nhìn mây vàng nhớ bóng hình những ai

Buông xuôi nửa tiếng thở dài
Những ai hình phạt những ai bóng nhòa

Những người mộng tưởng thiết tha
Những người mất hút mây xa cuối trời

Chiều nay chẳng biết ai mời
Ly đầy rượu đỏ yêu đời hơn đau

Điên chơi cho bớt điên đầu
Điên đầu cho bớt điên rầu rĩ chơi.

Một cô hàng xóm một hôm
Nhìn tôi nửa nguýt nửa lườm hung hăng
Hỏi tôi: – ông già ông có biết chăng
Biết chăng chẳng biết biết chăng lọ là ?
Lọ là chăng chớ mà ra
Đầu đuôi sự thể đó là ông ngu
Dẫu không ngu ngốc ví dù
Cầm bằng cũng thể như ngu đần mà
Tôi từ hỷ nộ mà ra
Nhìn ông như thấy quỷ ma điên rồ
Ông không nhận ? tôi xô ông xuống hố
Ông bất bình ? tôi đem rác đổ lên đầu ông
Ông còn cự nự nữa không ?
Tôi đưa ông đi cải tạo cho ông bỏ thói phiêu bồng lăng nhăng
Ông còn cứ khăng khăng một mực
Thằn lằn ôi! chưa đứt đuôi tôm ?
Đấm ông học máu miệng mồm
Máu tràn phố thị đỏ lòm thôn quê.

Anh nằm khóc như em từng khóc
Anh nằm nghe anh nói lời gì
Anh nằm ngủ chiêm bao thấy em đọc
Những bài thơ bày tỏ nỗi lâm ly

Anh nổi dóa bảo rằng em bê bối
Những nỗi đời hà tất phải lâm ly
Em nên biết thật thà hay gian dối
Cũng chỉ là ? là thế đó nên chi

Tặng em ? mũi tẹt da chì
Tặng em – duy một thuộc tùy mà thôi
Tặng em ? quốc sắc bên trời
Tặng em từ đó muôn đời về đâu ?

Hôn em một trước một sau
Trước sau hôn hít đớn đau bội phần
Ngoài ra có lẽ vô ngần
Một hôn mười hít tuyệt trần mà ra.

Sài Gòn bất tận ngoại ô
Xóm Gà Bình Thạnh xóm mô Chuồng Bò
Ghé thăm Chuồng Ngựa quanh co
Chạy về thẳng tắp viếng chùa Già Lam.

Chiều nay sẽ sang bên kia
Ấy chợ Cây Thị xẻ chia chút tình

Sáng mai sung sướng một mình
Sang chợ Cây Quéo loanh quanh ngó nhìn

Thu vào đáy mắt rung rinh
Bao nhiêu nhô nhấp bóng hình xưa xa

Người người đợt đợt sóng qua
Sóng qua đợt đợt mình ta ngồi nhìn.

Hà năng lạc phát quy tâm khứ
Ngoạ thính tùng phong hưởng bán vân
(Nguyễn Du)

Làm sao xuống tóc về rừng
Nằm nghe gió thổi nửa lừng trời mây
Tùng phong vang hưởng đêm ngày
Dư vang vũ trụ đoạ đày trần gian
Tiếc thương vàng đá võ vàng
Nhớ thương gió thổi thênh thang một thời
Bây giờ lỡ bước mòn hơi
Lỡ bay theo mộng lỡ bơi theo giòng
Bây giờ chỉ một long đong
Lầm than tuỳ thuận tấm long xưa xa.

Người đi ngày đó một mình
Em đi ngày đó thình lình lùi chân

Em đi ngày đó chồn chân
Người đi ngày đó một thân một mình

Bâng quơ thử cuộc hành trình
Lên đường tôi bước một mình tôi đi

Tôi đi mình một tôi đi
Người đi cô độc cứ đi như thường

Không cần phải có bạn đường
Cần là phải có nghìn phương mây trời

Một vầng trăng mọc chơi vơi
Soi về cỏ lá muôn nơi dịu dàng.

Nhớ nhung thể niệm như hầu
Nhớ màu nước chảy nhớ màu mây bay

Nhớ năm ngắn nhớ ngày dài
Nhớ xuân tươi tốt phôi thai thu già

Hôm qua nhớ mãi hôm qua
Người yêu bỗng tới thăm ta một mình

Tạc thù chén rượu chênh vênh
Ta điên đảo thét người thênh thang cười

Giở trang giấy cũ ngậm ngùi
Nhìn trong tấm ảnh nụ cười tiền duyên.

Những bài thơ mất đi đâu
Mất đi mất lại mãi màu đầu tiên

Ba mươi năm mỏi mệt cuồng điên
Giòng thơ đứt quãng liên miên bụi đời

Giờ này mất nữa hay thôi
Mất thêm cho trọn nghiệp trời ban cho

Trời cho bữa đói bữa no
Trời cho mê tỉnh tròn vo một mười

Trời cho đất một tốt tươi
Đười ươi muôn thuở con người đầu tiên

Trùng phùng, ấy nghĩa nghiệp duyên
Trùng sinh, ấy nghĩa thần tiên sinh tồn

Trăm năm dâu biển dập dồn
Tòng lai tâm sự bồn chồn tai ương.

Vui buồn chẳng lẽ nói ra
Buồn vui há dễ lân la tâm tình

Buồn vui không nên nói ra
Nói ra xúc phạm tới ta tới người

Nói ra sợ chúng bạn cười
Nói vào sợ gã đười ươi xầm xì

Nói ra nên nói cái gì
Cái gì có thể tùy nghi nói vào

Nói vào nên nói cái chi
Vào ra nên nói cái gì bâng quơ

Yêu nhau thắm thiết một giờ
Rồi sau giờ đó bất ngờ thù nhau

Nói ra sợ mích lòng nhau
Thì thôi nho nhỏ nói vào đủ nghe.

Không điên mà giống như điên
Không điên có vẻ như điên mới là

Chiều nắng xuống, sớm sương sa
Khuya tăm tối lạnh, cứ ra ngoài đường

Hét la đầu phố cuối phường
Thất thanh kêu gọi: Nương nương đâu rồi.

Ở đời sáng uống cà phê
Quán trong hẻm nhỏ như quê quán nhà

Ngoại ô thành phố phồn hoa
Ấy Sài – Gòn, ấy thiết tha bấy chầy

Phồn hoa nô nức lắm thay
Càng hăm hở lắm càng ngây thơ nhiều

Lạ cho đất nước diễm kiều
Miền Nam nước Việt sóng triều Cửu Long

Ngồi đây tưởng nhớ xa xăm
Nhớ nhung Lục Tỉnh trăng rằm Long Xuyên

Ba mươi năm trước hiện tiền
Hình về hiện tại bóng nghiêng nghiêng đầu

Ở đời có được mấy đâu
Hoa thơm cỏ lạ thơm màu ngẫu nhiên

Ôi người thục nữ Long Xuyên
Tìm đâu thấy lại thuyền quyên một lần

Tình và nghĩa, nghĩa và ân
Tình yêu ân nghĩa tình thân hơn tình

Về sau vạn lý tiền trình
Ngẫu nhiên ngồi quán một mình ngoại ô

Nhớ nhung từng đợt xôn xao
Tuổi già vây chặt chiêm bao lối về.

Ra đi đủ một phương trời
Còn bao phương nữa mới rồi mười phương ?

Ra đi đủ một nẻo đường
Nẻo nào mỹ nữ chưa tường tuổi tên

Còn đi muôn nẻo chưa quen
Mong chờ tao ngộ ở bên giậu rào

Khu vườn nàng ở nơi đâu
Còn chăng mặt ngọc hoa đào đối nhau.

Thênh thang Bình Thạnh dọc dài
Mỗi năm tháng mỗi từng ngày lớn thêm

Rộng dài thơ mộng hằng đêm
Mỗi mai sáng giậy ra xem mặt trời

Bình minh nắng sớm chao ôi
Đẹp hơn tất cả mặt trời xưa nay

Hỏi em có nhớ những ngày
Lầm than lạc lối thở dài bao phen

Nâng ly khánh chúc phải chăng ?
Ấy rằng khổ tận ấy rằng cam lai

Chờ nhau chín suối sau này
Cùng nhau tưởng niệm những ngày dương gian.

“Còn trời còn nước còn non
Còn cô bán rượu, anh còn say sưa”
(Thơ Tản Đà)

Say rượu nhiều, say cô nhiều nữa
Vì say cô, lần lữa tới lui
Say be bét khóc sụt sùi
Say sưa nhị bội, say sưa song trùng
Cũng có lúc vẫy vùng cười rộ
Vung bàn tay giả bộ thơ ngây
Vuốt vào nhẹ nhẹ đôi vai
Của cô tròn trĩnh nhớ ngày nhớ đêm
Đôi vai ấy đôi phen về viếng
Giấc ngủ tôi mông huyễn chiêm bao
Giữa đêm sực tỉnh ôi chao!
Thực là thực sự mà nào có chi mô!
Sáng dậy sớm tò mò chân bước
Dò dẫm đi bước trước bước sau
Bước nhanh gấp gáp gắt gao
Khách đầu tiên đến mau mau mở hàng
Nàng thừa biết rõ ràng ông khách
Quá mê man tìm cách tỏ ra
Rằng mình rất mực thiết tha
Xét vào say rượu xét ra say tình
Nàng úp mở nín thinh không nói
Mắt lá răm sôi nổi liếc qua
Một nhìn như thể trăm hoa
Phút giây đua nở sương sa động mình
Sương vồ vập hoa tinh nghịch rỡn
Sương vỗ về hoa bỡn cợt sương
Tình yêu kỳ bí dị thường
Đong đưa quá độ khẩn trương chan hoà
Hoành ba mục, thu ba dợn sóng
Kết ngọn triều tập bóng thiên thu
Tình yêu có tạc có thù
Có duyên cá nước đắp bù rượu men
Rồi từ đó thường hằng qua lại
Tiếp tục đi gặt hái say sưa
Thần công du hí thượng thừa
Nhập ma tẩu hoả xin chừa chịu chơi!

Mưa nắng trời cho những tháng ngày
Xuân thu đất chở tốt tươi thay
Những cây cối những người xao xác
Một vầng trăng mọc ở trên mây
Màu lá màu hoa những xuân trước
Ngàn mây ngàn gió một thu nay
Một bồ sử lịch đầy ăm ắp
Quốc sắc thiên hương đắp đọa đày
Đọa đày quốc sắc chi cho lắm
Ý trời vô tận vói hụt tay
Chỉ riêng tình đất tôi sờ được
Bài thơ tặng đất mỏng như dày.

Ý hạ như hà ? tâm dĩ quán
Nhứt tình quán tạp quỷ thiên tiên
Quy hồi còn một cõi miền
Thần tiên ứ hự cuồng điên ra đời
Anh nhảy múa chị ngồi xó bếp
Anh đế vương chị đẹp tiên nga
Anh buồn bực chị cuồng ca
Đười ươi thái thậm đóa hoa cuối mùa
Mùa tơ dệt lưa thưa chỉ thắm
Mùa rụng rơi lá đẫm sương thu
Mùa đi chén tạc chén thù
Mùa dừng sững lúc người ngu tột cùng
Người say rượu điên khùng người khóc
Đoạn mía khô người róc cho em
Mời em đoạn mía dịu mềm
Ngọt ngào y hệt tình em ngọt ngào
Em nếm thử ôi chao! quá đắng
Nuốt không trôi lời hẹn trăm năm
Đinh ninh hai miệng đêm rằm
Sở Khanh thái thậm âm thầm vĩnh ly
Ly thượng thặng từ ly đắng rượu
Một ly bôi mỹ tửu bồ đào
Sa trường túy ngọa nghêu ngao
Cuồng ca thống ẩm ngạo cao đất trời
Đất chẳng mời, mặt trời chẳng mọc
Người một mình cười khóc đinh ninh
Mím môi mếu máo bực mình
Con xì lỡ bột ngũ linh hư đường
Quân mạc tiếu sa trường túy ngọa
Thừa thặng dư tóa hỏa tam tinh
Ngữ ngôn thù thắng tình hình
Nghe ra tình trạng bất bình tình yêu
Mà tình huống ra chiều chậm trễ
Mà tình chung ai bẻ nhị đào
Đào nhụy bẻ lao đao có lẽ
Thà bẻ cho cái kẻ đầu tiên
Vì sao thắc mắc thuyền quyên
Đi đời vốn liếng vô duyên màu hồ
Nước vỏ lựu hồ đồ chiêu tập
Màu mào gà đánh lận con đen
Còn ai ai lạ ai quen
Bao nhiêu cũng bấy nhiêu tiền mất chi
Mất chăng chỉ mất chút gì
Mở đầu dấu hiệu thuận tùy tan hoang
Hàm Tân nhự khổ đa đoan
Đèo bồng thâm tạ đa mang bóng đèo
Bóng đèo bòng, bóng đeo giòng ngược
Bóng đa mang, bóng được giòng xuôi
Bóng đi bóng đứng bóng ngồi
Bóng trôi nổi nguyệt bóng rời rã đêm
Ngồi lại đứng, đứng nằm đằm thắm
Đằm thắm qua còn lắm lâm ly
Bóng về địa hạt hồi quy
Tịch nhiên như thể thân tùy thuận chơi
Trăm năm nghìn tiếng một lời
Một lời chẳng nói không lời nói năng
Cuồng si mê muội thường hằng
Có bao giờ biết hằng thường thế ru.

Làm thơ tặng chú bé con
Làm thêm câu nữa tặng con chuồn chuồn

Xong rồi bỏ bút tựa lưng
Vào gốc cây ngủ ngoài đường chịu chơi

Nắng trưa nắng xế đầy trời
Bóng cây râm mát che đời ta điên.

Trên đây là những bài thơ tiếp theo của Tập Như sương – Bùi Giáng mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Hy vọng qua tập thơ này bạn sẽ hiểu thêm về những cảm hứng trong thi ca và những nội dung mà tác giả muốn chuyển tải trong đó nhé! Và cũng đừng quên đón đọc Như sương phần cuối để cùng cảm nhận nhé!

Related posts

Thi sĩ Nguyễn Xuân Sanh cùng trang thơ dịch đặc sắc của nhà thơ Tomas Tranströmer phần 4

admin

Nhà Thơ Bích Khê Và Những Bài Thơ Đặc Sắc Nhất Phần 2

admin

Tuyển tập thơ Nguyễn Thông đặc sắc, nổi tiếng mọi thời đại phần cuối

admin

Leave a Comment