Nhà Thơ Nổi Tiếng

Chọn Lọc 10 Bài Thơ Da Diết, Sâu Lắng Của Cao Xuân Tứ

Với dòng thơ mượt mà, sâu lắng, ông Cao Xuân Tứ đã đưa người đọc từ bất ngờ này sang bất ngờ khác để trải nghiệm cuộc sống muôn màu muôn vẻ với niềm hạnh phúc hay lo toan bộn bề. Thơ ông luôn chất chứa những nỗi buồn, lấy niềm cảm hứng từ vạn vật xung quanh. Ông là một trong những nhà thơ có tên tuổi trong nền văn học hiện đại, mang một hơi thở đầy mới mẻ cho làng thi ca Việt ngày nay.

Cùng nhau tham khảo và hiểu thêm về chất thơ cũng như ngôn từ độc lạ trong những áng thơ ca của ông nhé! 6 bài thơ dưới đây chính là tâm huyết của ông trong cả cuộc đời.

Nội Dung

Là môi hổ phách
Hôn biêng biếc màu trời
Là nắng mật ong
Hắt qua ngôi nhà sún răng
Là cầm cư loài chim đất
Lông là rêu bám mái cong
Là ghế bàn thâm nâu
Là zích zắc quán hàng
Bếp trưa vắng khói
Ai ngồi tơ mơ gạch ngói
Là kim cương đeo cổ gác chuông
Là mùa mưa giẻ bình yên
Đi vào giấc ngủ Anne Frank
Là Descartes tra vấn xác thân
Vàng con mắt đêm
Là không gian
Rembrandt bát ngát tàn nhang
Là đèn đỏ đèn xanh mò dưới đáy kênh
Là sữa căng em một ngày cạn mẹ
Là con chữ phân thân giữa dòng
Dấu than dấu hỏi dấu chấm vân vân
Là bên kia gió mùa nhiệt đới
Là bên này biền biệt ngàn khơi
Là đất thấp hơn biển một
đời người

Chân chim đá động trước phòng
Nhện choàng búng dậy bứt tung sợi chằng
Thuốc phào nửa ngụm chơi ngang
Bơi trong xanh-mắt khói vàng phải thu

Mùa ròng chín ngón tay dư
Soi trong xanh mắt lỡ mù con ngươi
Thu vườn đâm trái trong tôi
Chín trong xanh-mắt thu ơi hái giùm

rắc thêm cọng lá răm
chưa đã thèm đuôi mắt
gió trưa nào đi lạc
vừa mát đôi cánh chuồn
gánh sông tiền sông hậu
tưới bùn tận đầm dơi
vượt rừng tràm rừng đước
đuôi tôm nhột lá dừa
quyện vào trong mớ tóc
quê hương là hoang tưởng
trên vạt áo bà ba
đây miền mắm thăng hoa
trên lưng người goá phụ
năm mươi vẫn còn xuân
nơi vừa bỏng gót chân
miền chưa xanh trí nhớ
nhú lên một tình cờ
nóc giáo đường tân đức
mang tin lành ơn chúa
thấm đất mỡ cà mau
boong boong tiếng chuông ngân
cựa mình rên chú dế
vì sao đêm quì lễ
rát tôi lời thánh ca.

bánh xe chùi nhẵn mặt đường
nửa đêm cưỡi gió mùa đông bắc về
ngả nghiêng giun dế vỉa hè
giữa lòng hà nội bốn bề mưa giăng

phải em là hạt nước lăn
dài thêm tôi một nếp nhăn bất ngờ
phải em bọt sóng Tây Hồ
ủ trong tăm rượu tình cờ dậy bơi

phải em chín mọng xuân rồi
cây bàng hoa sữa góc trời bỏ quên
tôi đi ngược phố Tràng Tiền
ngói lầu rêu phủ hàng hiên bóng dài

phải em hình hạc mắt nai
xe Dream nhả khói xém hai bờ đường
phải tôi ruột thót ôm quàng
con tim cô quả nổ ran tiếng cười

phải em môi ướp còn tươi
lẩu dê quán cóc hẹn tôi phố nào
hàng ngang bước loạn Hàng Đào
liễu hồ tháp bút vẫy chào trong sương

phải tôi lồng bóng Hồ Gươm
chút tang thương giữa thời gian nhiệm mầu
đường bay xé nửa địa cầu
còn đây một tiếng còi tàu cuối đêm

chờ trăng về rửa chân
nằm phơi rốn giữa vòm cây bươm lá
những định kỳ không hẹn mà tới
hè mỏng teo như cái váy tơ tằm
…..
ngày ở đây khựng lại
chiều dựng đứng cột cờ
con đường rực phượng về
hiên nhà cũ vẫn sang mùi hoa bưởi
chiếc chiếu hoa che nửa mặt người
tuổi thơ vèo theo những xác ve
ngây ngây cơn gió dại
vang về cơn sốt ớt
bùng một giây xé lưỡi tha nhân
húp cả mắt sưng cả môi
hắt cả hơi múc hai mươi
mấy tuổi đời đổ xuống
nứt nẻ tôi
…..
thành phố gào trong cổ họng
còn ai thoi thóp mơ mưa
đất trời thu vào một thoáng
mang mang nước
cồn hến xanh hay hồ mắt xanh rêu
….
mặc thuyền rồng thuyền nan xuôi ngược
con đò tình quá tải ta bơi
mà đêm thì cứ vàng cứ vội
sông trôi nhẵn mặt người
vãi ong kiến tung mãi tận đáy trời

Có những dòng sông chưa hề hội tụ
Có những dòng đời mãi rẽ khúc quanh
Có những bứt đi vẫn còn rớt lại
Những dòng đời bám mãi một dòng sông

Có những con sên bám bờ thế kỷ
Lụi cụi mần tình trên những xác ma
Có những chiều đất trời va bật ngửa
Bụi hồng già gai nín thở đâm hoa

Có con mắt đui từ từ nhớ lại
Những bãi bồi tắc mãi một dòng kênh
Có cặp môi cười ruồi trong bóng tối
Nhìn bàn tay nguýt mãi một bàn chân

tiếng nắng vỗ lưng chiều
xâm mình đoá mây thập cẩm
tình đói ăn xin
mút mùa chiêm
từng bát từng bát
đong nỗi cô đơn vàng mã
em phủ phục
huyền thoại mẫu nào cụ thể hơn
giấc mơ phồn thực
và tôi chở khói hương
đi vào vận hội
Phủ Giày Tiên Hương
rụng mùa chiêm
giấc mơ vĩ mô bò lăn trên bụng kiến
khi em cười bật mí
yêu anh

hàng mây trên cao ngất xuống buồn rưng rức
khói bay mềm và tóc tơ cũng vờ dẫn lối
mưa hết mùa và em khan hết giọng
trên vết cuộc đời trên diêm dúa mùa xuân
trên bờ sao xanh giờ thôi chín mọng
trên giấc ngủ muồi mắt xa dỗ mộng
vườn cây chơ vơ đánh rơi mất bóng
ẵm thiên thần chơi với gió cho nguôi
lấp kín cho vừa mảnh đời trẻ lại.

Mùa xuân có vàng phơi trên đất
đá mòn tên em – cả miếng áo vàng
đi cho nhanh máng trời khơi niềm hứa ngọt
dẫn tôi về nghe tháng giá ôm sương

Người về rắc phấn vàng hoa cải
Vỡ từng giọt ấm rợn căng da
Soãi dài cơn sốt trên lá dại
Còn khói bay ngùi rưng ráng sa
Người về cấy nhuỵ vàng hoa cúc
Gió mùa xay sợi nhuyễn vàng tơ
Nhịp phách gõ tràn gân dây nhức
Ngón khựng đàn chùng loạn âm ba
Người về xới cỏ vàng hiên vắng
Bướm lộn dốc tường loáng thoáng hoa
Mờ trong hoen nắng nhầu hương phấn
Bước mình bước một xa bước xa
Sợi nhỏ se hoài thưa máng tóc
Chậu vàng men rượu ngấm vàng mưa
Giữa chiều gãi gió chao gai ốc
Quệt ngang trời mấy ngấn vàng xơ

ngày se kéo lạnh vào giêng
bên sông mưa hắt chiều nghiêng ướt chiều
cá vàng sủi bọt bờ rêu
tro vùi khoai mốc chú mèo gậm xương

mẹ về buôn nhớ bán thương
tả tơi nón lá áo sương bạc đầu
đội mưa ướt vạt yếm trầu
đội vành sô trắng giữa cầu gọi con

Cao Xuân Tứ, một nhà thơ lừng lẫy, được người đời biết đến thông qua những vần thơ vang dội, đầy ấn tượng trong lòng người đọc. Bên cạnh, những áng thơ hay của ông, nhiều tác gia một thời cũng cho ra đời những kiệt tác xuất chúng, mời các bạn yêu thơ đón đọc tại trang uct.edu.vn nhé!

Related posts

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ đời” (2007) phần 3

admin

Cảm nhận thơ Bùi Giáng thông qua tập Đêm ngắm trăng (Phần 1)

admin

Nhà thơ Hữu Loan cùng trọn bộ chùm thơ dịch hấp dẫn nhất

admin

Leave a Comment