Thơ Hay

Chùm Thơ Trần Mạnh Hảo Hấp Dẫn Và Ấn Tượng Nhất Phần 1

Thơ Trần Mạnh Hảo luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những người yêu thơ. Trần Mạnh Hảo là một nhà thơ quê ở Nam Định xuất thân trong một gia đình Thiên Chúa Giáo. Ông có một kho tàng thơ đặc sắc được nhiều độc giả mến mộ. Chỉ cần đọc chầm chậm theo dòng cảm xúc, ngôn từ của ông dùng giản dị, gần gũi nhưng những câu chữ tưởng chừng như đơn giản ấy mà lại có độ thấm rất sâu vào lòng người đọc

Những bài thơ của ông đều chứa đựng những nỗi bận tâm, trăn trở với cuộc sống gắn liền với quê hương đất nước. Những bài thơ của ông vẹn nguyên giá trị cho đến ngày nay

Nào! Chúng ta hãy cùng nhau khám phá về nhà thơ và kho tàng thơ đặc sắc của ông nhé!

Nội Dung

– Trần Mạnh Hảo sinh năm 1947 tại Nam Định trong một gia đình Thiên Chúa giáo. Từng là cậu giúp lễ cho cha xứ vùng Bùi Chu Phát Diệm. Có thơ in báo từ năm 14 tuổi.

– Tuổi trưởng thành vượt Trường Sơn vào chiến trường Nam Bộ. Từ năm 1973 về làm phóng viên, biên tập viên tạp chí Văn Nghệ quân giải phóng Miền Nam và làm nghề viết văn, viết báo chuyên nghiệp cho đến nay.

– Trần Mạnh Hảo hiện là người viết tự do, đã ra khỏi biên chế nhà nước từ 15 năm nay và không tham gia tổ chức chính trị nào. Chức danh Uỷ viên Hội đồng Thơ Hội Nhà văn Việt Nam của Trần Mạnh Hảo là do Ban Chấp hành cử, không phải chức danh trong biên chế.

– Trần Mạnh Hảo từ năm 1974 đến 2004 đã xuất bản 15 tập thơ, 4 cuốn tiểu thuyết, 5 tập lý luận phê bình văn học, 3 tập truyện thiếu nhi. Từng được nhiều giải thưởng văn học. Thí dụ, tác giả đã được 5 giải thưởng hằng năm của Hội Nhà văn Việt Nam cho 5 tập sách, gồm 2 tập thơ trường ca, 2 tập thơ, một tập lý luận phê bình:

+  Đất nước hình tia chớp

+ Mặt trời trong lòng đất

+ Chuồn chuồn cắn rốn

+ Thơ lục bát Trần Mạnh Hảo

+ Thơ phản thơ

Trần Mạnh Hảo là một nhà thơ lớn của Việt Nam. Thật không lạ gì khi ông sở hữu một lượng lớn tác phẩm xuất sắc. Những bài thơ với lời lẽ bình dị nhưng hàng chứa nhiều lớp nghĩa về cuộc đời , về con người làm cho nhiều độc giả quan tâm và chú ý đến ông hơn. Bài thơ xen lẫn những tâm tư cảm xúc của ông bằng giọng điệu đậm chất trữ tình.

Nào! Chúng ta cùng nhau cảm nhận những bài thơ đặc sắc của ông nhé!

Cứ ngỡ là cổ tích
Mà chính đấy là bà
Bao thần tiên thuở trước
Nhờ bà lại hiện ra

Cái cơi trầu biết nói
Chiếc dao cau biết cười
Bà ngồi bên cạnh cháu
Mà ngỡ trăm năm rồi

Bà vẫn ngồi như thế
Tóc bạc cả bình vôi
Cháu muốn làm cây gậy
Để dắt bà đi chơi…

Áo trắng đâu rồi, áo trắng ơi ?
Còn mây răng sún ở bên trời
Còn trăng cong cớn me chua ấy
Còn tối tan trường ai bám đuôi.

Áo trắng đâu rồi, áo trắng đây
Gió kia mười bẩy có khi gầy
Ngôi sao trứng cá còn e ấp
Nắng dậy thì ai mắt chớm ngây.

Áo trắng nhìn gương ngỡ nhỏ nào
Trời xanh đẹp quá chợt làm cao
Bạn trai ngồi cạnh thành cây sậy
Chạm mặt vờ quay chẳng dám chào.

Ngoảnh lại còn mây áo trắng bay
Thời gian tình bạn vẽ lông mày
Trái tim đừng bẻ ô mai sớm
Sợ dấu môi hồng phai gió may.

Nghỉ hè với bố
Bé ra biển chơi
Tưởng rằng biển nhỏ
Mà to bằng trời.

Như con sông lớn
Chỉ có một bờ
Bãi giằng với sóng
Chơi trò kéo co.

Phì phò như bễ
Biển mệt thở rung
Còng giơ gọng vó
Định khiêng sóng lừng.

Nghìn con sóng khoẻ
Lon ta lon ton
Biển to lớn thế
Vẫn là trẻ con.

Cái thời Nguyễn Bính nguồn cơn
Vẫn đôi bướm ấy đến vờn mùng tơi
Mượn mưa phùn xỉa tăm chơi
Nửa đêm gió bấc rít hơi thuốc lào

“Trăm hoa” dễ được hoa nào
Về xem bướm hoá thi hào vườn dâu
Về xem cái kén mọc đầu
Ruột gan rút hết từng câu nhân tình

Tài cao đẩy thấp phận mình
Vỉa nồi niêu vẫn còn kinh hề mồi
Thơ không thể đổ vào nồi
Ngắm mình trong “nước giếng thơi” hết hồn

“Đêm sao sáng” cạn hoàng hôn
Bút đào huyệt giấy mà chôn mình dần
Một đoàn bươm bướm đưa chân
Hai hàng lục bát khiêng phần mộ thơ..

Cây cà bát mang bát
Luống cải thìa dọn thìa
Dàn đậu đũa so đũa
Cây vào bữa ăn, kìa!

– Có đủ thìa đũa bát
Mà sao cây không ăn?
– Cây ăn thầm trong đất
Bằng rễ mình siêng năng!

Chị bảo: trăng sao
Mọc trên cây bưởi
Mùa thu, thu trời
Xuống tầng quả mới

Mẹ bảo: quả đất
Giống quả bưởi thôi
Nở nhiều hoa quả
Trên cây mặt trời

Bé bảo: cây bưởi
Treo bao ao tròn
Trên cành không mỏi
Ao mùa thu ngon

Vì nghìn con tép
Ngủ trong múi đầy
Hạt bưởi trắng đẹp
Là đàn cá bơi

Cau nhà em cao nhất làng
Lá xoè như nón, chỏm bằng đọt xanh
Gọi cây mà chẳng có cành
Hoa rơi như gạo lừa anh gà dò
Lá rơi thành chiếc quạt mo
Cho thơm cơm nắm trước giờ ra quân
Lạ đời râu mọc dưới chân
Gốc già để ngọn trẻ dần lá loe
Lá mời chim sẻ chích choè
Về làm tổ đẻ hoa xoè tháng Giêng
Đi xa ngoảnh lại làng em
Thấy cau là thấy bà bên cơi trầu

Vườn em cây đứng suốt ngày
Sao người lại gọi là cây hoa quỳ
Dõi nhìn hướng mặt trời đi
Mặt hoa như mặt người khi mai về

Bao nhiêu ánh nắng mùa hè
Đi từ hoa lại trở về cùng hoa
Sắc vàng sáng cả gần xa
Bướm ong tìm đến trú mưa tháng ngày

Ngọn cây mập mạp no đầy
Dẫu mềm mại vẫn thẳng ngay thân mình
Từ hoàng hôn tới bình minh
Âm thầm nụ nở ra hình dáng hoa

Đêm đêm em ngủ trong nhà
Cây quỳ đứng giữa vườn mà uống sương

Leo từ cổ tích về đây
Là cây trầu mấy đời nay của bà
Thương trầu chẳng biết nở hoa
Quấn vào nhau mở màu ra lá mềm
Dẫu leo trầu chỉ leo lên
Chẳng như bầu bí tay quen vịn người
Chẳng như mấy chị mồng tơi
Leo trèo mà ngọn còn bơi rối giàn
Chẳng như anh mướp ngang tàng
Đầu không chí hướng bò quàng, bò xiên
Trầu như bà ngoại rất hiền
Biết mình sức yếu cuốn liền vào nhau
Chị trầu em của bác cau
Ở đâu có đất, ở đâu có nhà?
Dây trầu leo đến la đà
Đón trăm khách quý cũng là trầu cay

Có chiều nào như buổi chiều nay
Cây ôm trời xuống để em đầy
Mơ mơ lời cỏ chân mày phố
Chiều nhớ thương chiều cây nhớ cây

Nghiêng cả chiều nay bông hồng vàng
Giọt chiều trên má lá chiều loang
Em hóa cánh buồm trên mặt đất
Xanh khoảng trời em mới chở sang

Có lẻ nào tôi lại khói sương
Chiều sa đêm mới nhận ra đường
Trăng sao từ độ sinh thành ấy
Chiều có em rồi hoa mới hương

Áo tím chiều ơi nắng gió ơi
Mênh mông là chỗ có em ngồi
Xin cho một chấm trong trời đất
Ðể vịn qua chiều em dắt tôi

Có một người đã lớn
Xui bé bắt chuồn ngô
– Cứ cho nó cắn rốn
Xuống nước bơi tha hồ!

Ôi chuồn chuồn cắn rốn
Đau phát khóc bạn ơi
Bé tìm ao nhảy xuống
Tưởng mình là rái bơi

Bé chìm uống no nước
May có người vớt lên
Từ nay au tin được
Bùa phép răng chuồn chuồn?

Muốn bơi thì phải tập
Con chuồn chuồn kia ơi
Suốt đời bay trên cạn
Sao dạy người ta bơi?

1. Biển hay là bán đảo của nhà thơ?
Anh ngồi đó như một người bất lực
Còn lại mình anh với con dã tràng
Con vật bé hơn giọt nước
Mà nhanh như cọng gió lang thang
Cần kíp se từng viên cát
Từng viên cát tròn xinh như một tinh cầu
Biển chồm tới dã tràng ơi cuốn mất
Cả hình hài trái đất xóa còn đâu
Biển ăn hết mồ hôi nước mắt
Nhưng dã tràng không thua cuộc
Lại lao vô sự sáng tạo ban đầu.

2. Biển hay là sự chết đuối của nhà thơ?
Một bàn tay anh bíu lấy trời xanh
Bàn tay khác tìm câu thơ xoáy vực
Cái chết với anh là sự sinh thành
Trái tim anh như viên cát nhỏ
Con dã tràng xe bằng cả lòng mình
Xin biển cứ chồm lên bóp vỡ
Trái tim anh từ cát lại hồi sinh
Con dã tràng tiếp tục sự lao động dở dang của tạo hóa
Vo từng viên cát bụi trước vô cùng
Trả cho cát linh hồn đau của cát
Sự kiên nhẫn say mê của dã tràng
Làm biển cả và nhà thơ chóng mặt

3. Biển hay là sự sống của nhà thơ?
Bài thơ vĩ đại không in được
Một bài thơ viết bằng sự giằng co
Giữa sóng biển kia
Với chú dã tràng
Cuộc chiến tranh triệu năm của đại dương
Với từng viên cát nhỏ
Thơ của anh có tìm được con đường?

Nếu dã tràng không xe cát nữa
Có thể biển kia sẽ tràn ngập đất liền
Và lòng biển các nhà thơ xuống ở
Anh sẽ ngồi trước một bản thảo điên.

4. Biển hay trường ca bất tận của nhà thơ?
Anh ngồi lặng với dã tràng xe cát
Bài thơ anh chưa viết được
Còn nằm trên triền cát ngổn ngang
Còn nằm sâu dưới sóng bờm sư tử
Còn nằm trong tình yêu dữ dội của dã tràng
Còn nằm trong từng viên cát nhỏ
Sóng cuốn rồi
Biển sẽ phải đền thôi

Bài thơ vĩnh cửu của anh đâu dã tràng có biết?
Chỉ cho anh dù góc bể chân trời
Chỉ cho anh dẫu rằng cái chết
Lấy máu mình làm mực viết thơ ơi.

5. Biển hay là sự thách đố của nhà thơ?
Con dã tràng lặng lẽ yêu
Từng viên cát như quả trứng thiên nhiên sinh nở
Đại dương giận dữ vỗ thủy triều
Từng con sóng như trời đổ
Nhà thơ ơi con dã tràng bé nhỏ
Đã chiến thắng đại dương bằng sự kiên nhẫn bền lâu
Bài thơ lớn dã tràng vừa mở khóa
Sự sáng tạo vô cùng chưa thể xong đâu
Thơ ta hỡi không uổng công người xe cát
Những bài thơ biển viết lại từ đầu
Khi viên cát thơ ta con dã tràng thời gian xe xong sóng vồ đi mất
Là lúc trái tim ta âm thầm gửi biển cát mùa sau.

Đêm mơ được cưỡi trâu về tuổi nhỏ
Con đường làng mê mẩn cỏ đời tôi
Nghe gió gặm vạt sương chiều nghé ọ
Tuổi thiếu niên theo chú Cuội lên trời

Mặt trăng ấy có còn trâu gặm cỏ?
Mục đồng mây nghe sáo gió thay mùa
Ai mơ phất cờ lau thành lịch sử
Cưỡi trâu về con trẻ hoá thành vua

Mặt trời cũ trên lưng trâu nhún nhảy
Ngoan nhé trâu ơi ta bảo trâu này
Trâu ra ruộng kéo cày nuôi hết thảy
Trăng hoá liềm tôi cắt cỏ heo may

Tôi đã lấy lưng trâu làm chiếc ghế
Học vỡ lòng với sáo sậu chân quê
Tuổi thơ hoá thiên đường trâu biết thế
Nghểnh trâu cười làm nắng cũng ngô nghê

Tôi đã đánh trâu lồng như ngựa vậy
Buổi cha cày, ngủ muộn, toát mồ hôi
Roi nỡ quất mình trâu hằn đỏ tấy
Hình như trâu cũng biết khóc như người?

Nghé tơ gọi may ra về bé dại
Xin mục đồng trở lại sáo thiên thai
Mùa xuân được cưỡi trâu về đồng bãi
Tìm lại hồn tôi trong cỏ rả dông dài…

Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như
(Nguyễn Du)

Đêm đặc thành thỏi mực
Tiếng vạc mài nghiên
Từng giọt, từng giọt máu đêm
Nhỏ xuống Thuý Kiều

Bút ta nào phải mũi giáo
Cớ sao từng chữ bị thương?
Ta đâu nỡ làm đau tờ giấy bản
Huống hồ em tài sắc
Thương em mà bút đoạ đày em

Phải ta đã cùng em mười lăm năm đất Bắc?
Gió bấc ăn dần từng mái tranh
Đêm mọt kêu rụng tóc
Sợi rau muống buộc đôi ta bền chặt

Pho sách thánh hiền không đổi được miếng ăn
Trang giấy lặng như đồng chiêm trắng
Câu thơ ta bắt ốc mò cua
Củ khoai không vùi trong bếp
Củ khoai vùi trong giấc ta mơ.

Phải ta từng dắt em đi hành khất?
Xoè tay ăn mày núi vòm trời
Ăn mày phù sa hạt gạo
Ăn mày dòng sông biển khơi
Ăn mày con người lòng nhân ái.

Đêm nay em theo ta về Phú Xuân
Lưu lạc trên trang sách
Em đừng chết đuối trên dòng sông xoáy nước
Như thuở Tiền Đường
Ta nhờ vãi Giác Duyên ngồi gác
Đón em về từ cuối màn sương.

Ta ngồi viết
Trời đêm Phú Xuân như ao nước đục
Phải em là hồn con cò không siêu thoát được
Đòi thơ người trong
những câu hát tha phương cầu thực
Cùng em đòi một tấm lòng.

Ta ném mọi giáo điều lên mặt thần mày trắng
Để lấy tình yêu Thúc Sinh
Ta trả mũ cánh chuồn cho Hồ Tôn Hiến
Để làm Từ Hải
Ta là anh chài lưới lặn xuống dòng đêm
Tìm lại cho em chàng Kim thuở ấy.

Ta ngồi viết
Sông Hương bay thành nét thảo câu thơ
Núi Ngự Bình như anh sẩm ngồi hát
Biển ngoài kia lục bát tràn bờ.

Kiều ơi
Thôi em đừng khóc
Tiếng vạc đã mài hết một thỏi đêm
Cuộc đời dồn chúng ta vào trang giấy trắng
Như dồn tới chân tường định mệnh
Từng đêm ta đập bức tường
Vầng trăng vỡ lúc ta căm giận
Lại nguyên lành khi cất tiếng kêu thương…

Trong chiếc đò nát như thời cuộc
Cơn đói làm ta say
Sông Tương như một niềm Kinh Thi ròng ròng nhựa chuối

Ngọn lửa trong đầu ta đang đóng băng thành sáp
Nước Đại Đường không lớn hơn nắm cơm
Trời không đủ cho ta manh chiếu rách
Thơ gặt rồi ta xác lại thành rơm

Đêm lạnh sôi tóc
Ta nghe hàng triệu lá phổi đang hắt ra hơi gió cuối cùng
Gom thành bão trên đất này than khóc

Mắt vua quan vẫn trợn trừng kiếm cung
Khi lẽ phải là thanh gươm giết chóc
Thì muôn sau lịch sử ắt điên khùng

Thịnh Đường, Thịnh Đường
Ta đã thấy làm vua dễ hơn làm người
Thấy ngụy mặt trời
Thấy chân lý ve chai

Ôi chữ thánh hiền bò như cua cáy
Kẻ sĩ nhìn lên bằng mắt chuột chù
Chiến tranh để muôn chăn nằm goá gối
Bao rừng phong đổ máu xuống mùa thu

Ta đã ăn một vạn thỏi mực mà không hết đói
Thương thay núi Thái Sơn không biết thú đi thuyền
Bút ta rét sao câu thơ bốc khói
Suốt một đời ta tỉnh để trời điên

Ta muốn lội bộ về Nghiêu Thuấn
Hỏi Hứa Do tìm chỗ rửa tai
Hỏi hoa lê mùi cố quận
Nhưng thơ ta đã lạc mất dấu hài
Ôi những cơn mưa phùn trứng rận
Ta toàn mơ thấy mình là ai ?

Ai hát khúc “Binh xa hành”
Khói từ chiến địa ngút thành xương khô
Rượu đầy hốc mắt lô xô
Ngìn năm ai biết dưới mồ ta say ?

Ta vịn vào đêm trơn tuột
Đừng bôi mỡ cừu vào tay ta
Ta ăn tuyết cả tuần không thấy buốt
Trời sao sa như vãi tấm cho gà

Ừ trời chỉ còn sao thôi
Vì trăng Lý Bạch bế đi rồi
Mắt ta chợt nảy nghìn đom đóm
Đâu biết là sao hay đóm rơi ?

Xin bác đom đóm đừng lập lòe làm mắt ta rối rít
Bác đã dẫn đường trăm họ vượt đêm sâu
Bằng ánh sáng bác phát ra từ đít
Sao thơ ta phải thắp bác lên đầu ?

Bạn ta bảy chục tuổi xuân
Giờ ngồi xem kiến hành quân thay người
May còn con kiến để chơi
Có khi vạn sự ở đời con con

Dễ từng lấp biển dời non
Lưng còng mới được lon ton tuổi già
Góc vườn đàn kiến bò ra
Kéo đi hàng dọc như là Trường Sơn.

Nhớ ơi đồng đội chập chờn
Chiến tranh bỏ lại cô đơn hoà bình
Ngồi chơi với kiến giật mình
Một ta mà cả đội hình ngày xưa.

Tiếng rừng gọi bạn không thưa
Hoá thân thành kiến như vừa đâu đâu
Tuổi già thơ thẩn lâu lâu
Ngồi chơi với kiến bạc đầu không hay…

Đánh tan bọn lấn chiếm
Hội quân về Kà Tum
Có phải mày không Tuấn?
Hai đứa choàng nhau ôm

Ôm mày mãi không chặt
Dẫu tay tao vô cùng
Nửa đời ba lô cóc
Như đã liền vào lưng

Áo trận bao lần bạc
Lại mới như ngày nào
Đất nước còn đánh giặc
Thì còn mày với tao

Tiếng cười mày đáo để
Oang oang cả cánh rừng
Biết chúng mình vẫn trẻ
Chưa chịu già đâu cưng!

Đôi tay làm động tác
Nói chuyện mà như lăn
Ra mày lính trinh sát
Dễ chừng gần chục năm

Đại bác gầm như rú
Ngoài bài rừng Kà Tum
Bên chúng mình lính cũ
Lớp trẻ lên ùn ùn

Chao ơi vào mùa nắng
Gặp nhau rồi chia tay
Nơi nào vang tiếng súng
Là y như có mày

Ngày mai vào trận đánh
Mỗi đứa lại một nơi
Cái dáng mày ôm súng
Cứ theo tao suốt đời

– Bố ơi !
Đ êm qua con mằm mơ thấy mình được ăn thịt !
– Con ơi !
Bằng tuổi con bố mặc quần thủng đít
Nhiều khi bố mơ thấy mình được ăn một bữa cơm no !

Bốn mươi năm đi qua
Từ giấc mơ đến giấc mơ
Từ miếng cơm đến miếng thịt
Từ cuộc chiến tranh này đến cuộc chiến tranh kia

Vớ vẩn thay bố con ta
Sao toàn mơ những giấc mơ tầm thường tội nghiệp
Ngủ đi sẽ hết đói thôi
Đ ể con mơ những giấc mơ đẹp
Về ngày mai ca hát đại đồng…

Ngủ đi thằng bé còi xương
Văn chương của bố đồng lương của trời
À ơi khát vọng con tôi
Bao nhiêu người
ngã xuống rồi
Còn mơ ?

Gió Ngàn Hống thổi vênh trời Hà Tĩnh
Chín mươi chín cột kê làm núi đỡ trời
Sông Lam vẫn ú tim cùng Hồng Lĩnh
Bến Giang Đình cát bụi hú mù khơi

Hỡi miền Trung những cồn mây tích bão
Đất nằm nghe đá núi rúc tù và
Câu ví dặm hoá xương rồng níu áo
Nước đêm nào đau khản tiếng Sông La

Nhớ miền Trung tìm Nguyễn Du tôi khát
Sóng Nam Đài trằn trọc cát Thanh Hiên
Ngàn Hống thở hồng trần bay lục bát
Thuý Kiều ơi bầm nát gió Tiên Điền

Hồn Tố Như còn u u Ngàn Hống
Trăng tìm về Hà Tĩnh uống cuồng phong
Núi vẫn gõ lên trời trăm dùi trống
Đất âm âm mời cát ngủ yên lòng…

Trái tim đập không một ai nhìn thấy
Ở ven trời Tây Bắc có Lai Châu
Hoa ban nở thành người con gái Thái
Đám mây bay trong thau nước gội đầu.

Nơi sông Đà vặn mình rung núi
“Lối Ma Ly Pho là sợi chỉ xuyên qua xống váy mèo”
Thị xã nhỏ như chiếc áo cài trên ngực đất nước
Núi hai đầu mây đến đá lông nheo

Nơi con thác giữ nụ cười em lại
Tiếng Thái thương như cầm được giữa tay mình
Tóc em đó như mùa màng gặt hái
Mỗi cái nhìn ẩn chứa một bình minh.

Nơi ngủ dậy núi đã đầy trong mắt
Trong chiêm bao còn vọng tiếng nai chiều
Tiếng ngựa thồ gõ vào mây rậm rịch
Em gội đầu để suối suốt đời reo.

Nơi em về bản Chi Luông, bản Xá
Hoa rừng thơm như có kẻ theo cùng
Bản mới dựng mắt em là chiếc lá
Rơi bập bùng chân cứ muốn đi chung.

Nơi vách đá còn ghi bia Lê Lợi
Lịch sử ngược sông Đà, nước réo tiếng gươm xưa
Em đứng đó mỉm cười khi anh hỏi
Như hoa ban chỉ nở lúc sang mùa.

Nơi dấu tích còn ghi thời thống khổ
Cô gái xòe xưa lao mình xuống sông Đà
Chỗ em khóc sân vua Đèo giờ biếc cỏ
Anh đi tìm nước mắt gặp lời ca.

Anh đã gặp những con người như lửa
Giấu khói lửa đi như thời bếp Hoàng Cầm
Điện Biên của mọi người dành riêng em điệu múa
Những đời thường nhập lai hoá nhân dân.

Lai Châu của lúa thơm sắn ngọt
Của tình em cho thị xã trăng rằm
Của ngọn gió kéo mặt trời qua dốc
Tiếng khèn Mèo làm suối cứ băn khuăn.

Anh xin mang tiếng sông Đà về với biển
Để lòng em tìm lại buổi ban đầu
Em đứng đó mây ven trời vô kể
Để suốt đời anh mắc nợ Lai Châu…

Trên đây, uct.edu.vn đã dành tặng bạn những bài thơ hấp dẫn của nhà thơ Trần Mạnh Hảo. Qua bài viết hy vọng các bạn có thể cảm nhận được nét đặc sắc của ngòi bút thơ ca của ông cũng như nỗi niềm trăn trở về cuộc đời. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày gần nhất. Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành cùng chúng tôi trong suốt thời gian qua 

Related posts

Chùm thơ chế hay, buồn cười, câu like thu hút hàng triệu người đọc

admin

Bài thơ Muốn cùng em chung bước – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Lạc vào xứ lạ cùng bài thơ Miền Sơn Cước (Mạc Phương) hay, sâu sắc

admin

Leave a Comment