Thơ Hay

Chùm Thơ Võ Quảng Đặc Sắc Và Được Yêu Mến Nhất Phần 1

Thơ Võ Quảng luôn để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng độc giả. Ông là một nhà thơ nổi tiếng của nước ta. Sự nghiệp văn chương của ông chủ yếu tập trung về đề tài thiếu nhi. Ông là người đầu tiên dịch tác phẩm “Don Quijote” sang tiếng Việt dưới bút danh Hoàng Huy từ năm 1959

Ông góp phần không nhỏ cho sự nghiệp thơ ca đất nước. Những bài thơ của ông luôn độc đáo và được nhiều bạn đọc yêu mến. Hôm nay, các bạn hãy cùng uct.edu.vn cập nhật những bài thơ đặc sắc của ông nhé!

Nội Dung

Ai cho em biết
Bất cứ lúc nào
Cho biết vì sao
Cứ vào độ Tết
Vườn em trở đẹp
Không lúc nào bì?
Hoa cải li ti
Đốm vàng óng ánh
Hoa cà tim tím
Nõn nuột hoa bầu
Hoa ớt trắng phau
Xanh lơ hoa đỗ
Cà chua vừa độ
Đỏ mọng trĩu cành
Xanh ngắt hàng hành
Xanh lơ cải diếp

Ai cho em biết
Bất cứ lúc nào
Cho biết vì sao
Vườn em trở đẹp
Đẹp vào độ Tết
Đẹp chẳng nào ngờ?
Có phải đẹp nhờ
Mẹ em vun xới?
Hay vì xuân tới
Nắng ấm trời êm?
Hay vì lòng em
Vui mừng Tết đến?

Con cóc
Đánh một phóc
Như bật lò xo
Cái bụng cóc to
Tròn như cái trống
Cái miệng khoét rộng
Như miệng bùng binh
Ngoài hiên thình lình
Nổi lên: Ọc, ọc!
– Tôi là con cóc
Tôi báo trời mưa!

Trời đang nắng trưa
Bỗng dưng tối mịt
Mưa đâu rối rít
Khắp ngả kéo về
Ai nấy hả hê
Đồng không thiếu nước!
Đất trời quạt mát
Lúa tốt bời bời
Con cóc mày ơi
Báo mưa giỏi thật!

Nắng tung lưới lửa
Đốt cháy cánh đồng
Ao hồ, suối sông
Thảy đều cạn sạch
Giữa trưa nắng gắt
Chợt có làn mây
Theo gió hây hây
Trôi đi trắng xóa
Vô tư, nhàn nhã
Ngày giữa đỉnh trời!

Chợt khắp nơi nơi
Vang ầm tiếng gọi:
– Mây ơi! Dừng lại!
Tưới nước xuống ngay!

Làn mây dừng bay
Cúi nhìn xuống đất
Thấy rõ sự thật
Biết phải làm gì?
Làn mây tức thì
Dang dài tỏa rộng
Cả trời lồng lộng
Chợt phủ kín mây
Gió giật rung cây
Mưa rơi lốp đốp

Buổi sớm lúc sương tan
Bờ tre làng lấp lánh

Đổ lại đàn cò trắng
Tre như nở bừng hoa

Sáo sậu nổi hát ca
Tre rung rinh trời sáng

Lời họa mi loáng thoáng
Tre phe phẩy đung đưa

Cu cườm hát giữa trưa
Tre họa lời kĩu kịt

Bờ tre trông đẹp nhất
Đứng giữa ánh trăng thu

Trăng tròn êm như ru
Treo trên tre lồng lộng

Tôi có ông cậu
Làm nghề thợ rèn
Da ngăm ngăm đen
Như hun trong khói

Cậu tôi ít nói
Củ mỉ cù mì
Khỏe không ai bì
Cánh tay như thép
Vung tay cậu đập
Hùng hục cả ngày
Rèn cuốc rèn mai
Rèn cày 51

Búa quai, sắt đập
Chớp chớp sáng lòe
Sáng cả bờ tre
Lung linh mặt nước

Nghe đâu lúc trước
Kháng chiến đánh Tây
Cả đêm liền ngày
Cậu rèn những mác
Những chông nhọn hoắt
Mã tấu, dao găm
Suốt cả mười năm
Giao cho du kích

Cậu tôi rất thích
Thấy tôi đến chơi
Tôi cũng rất vui
Được gần bên cậu
Được sờ, được mó
Cái búa, cái đe
Có lúc ngo ngoe
Thụt cây ống bễ

Cậu tôi vui vẻ
Cười bảo tôi rằng:
– Mày có khả năng
Thành anh thợ đúc!

Sau cơn mưa giông
Nước hồ tràn ngập
Xóm thôn dồn dập
Tiếng nhái, ễnh ương
Vang động chiều sương
Ôn bài, học tập
Nhái học:
– Ọc, học, ọc, học!
Ếch đọc:
– Học tốt, học tốt!
Nhặt khoan ngoài rộc
Tiếng chú ễnh ương:
– Trò ngoan, trò ngoan!
Tiếng chú chẫu chàng:
– Ọc, uộc, học thuộc!

Thi nhau học tập
Học tốt, học chăm
Dưới ánh trăng trong
Khắp hồ thắp sáng

Chị chổi tre
Bước ra hè
Thấy lá me
Rơi đầy đất
Chị chổi quét:
Roặc, roặc, roặc!
Bụi tung bay
Bụi cay cay
Xông vào mũi
Làm chị chổi
Hắt xì to
Rồi nổi ho
Hai tiếng!

Chị chổi tre
Bước ra đàng
Thấy lá vàng
Rơi ngập đất
Chị chổi quét
Roặc, roăc, roặc!
Bụi tung bay
Bụi cay cay
Xông vào mũi
Làm chị chổi
Hắt xì to
Rồi nổi ho
Ba tiếng!

Chị chổi tre
Bước vào nhà
Lấy khăn ra
Bịt vào mũi
Và chị chổi
Quét roặc, roặc!
Quét xó bếp
Quét gầm giường
Nhện cuống cuồng
Co cẳng chạy
Gián lẩy bẩy
Bay tứ tung
Cóc lăn đùng
Nhảy cút mất!

Nhà mát sạch
Cả trong ngoài
Gió khoan thai
Bay vào cửa…
Chị kỳ rửa
Sạch chân tay
Ra hiên sau
Nằm hóng mát

Ở cù lao Chàm
Có con chim yến
Mình dài mỏ nhọn
Giống một mũi tên
Giữa biển mênh mông
Lao nhanh vun vút
Lao giữa gió thét
Lao giữa sóng gầm
Đôi cánh xa gần
Thấy như ánh chớp!

Đùa với cái chết
Xem nhẹ gian lao
Yến vút lên cao
Hạ xuống vách đá
Miệng ngậm con cá
Đến đút cho con

Cả tổ chim non
Reo mừng gặp mẹ!

Một chú Chẫu chàng
Ngồi trên lá sen
Mải nhìn hồ nước
Thấy trời lộn ngược
Mây trắng rung rinh
Chú ngồi lặng thinh
Như đang mơ tưởng

Một chị Niềng niễng
Hì hục dưới bùn
Một anh Chuồn chuồn
Là là mặt nước
Một chú Nòng nọc
Ngọ ngoậy cái đuôi
Một bác cá Trôi
Xòe vây quạt quạt

Chẫu chàng im bặt
Đưa mắt ngồi nhìn
Mây trôi lặng im
Đáy hồ nước biếc

Chợt: Cạc, cạc, cạc!
Có tiếng đàn vịt…
Chú Chẫu chàng
Nhanh như chớp
Đánh một phóc
Vụt biến mất!

Con bê lông vàng
Cổ loang màu trắng
Bước đi liến thoắng
Miệng cứ: bê… ê!

Ơ kìa! Con bê
Đi qua vườn ớt
Nhìn sau nhìn trước
Đi vào vườn cà
Đi vào đi ra
Đi tìm mẹ nó!

Vấp cọc đau quá
Nó ngã lăn kềnh!
Nó nhìn chung quanh
“Bê… ê” gọi mẹ…
Chung quanh vắng vẻ
Chẳng thấy mẹ đâu!

Nó lại đứng lên
Đi vào vườn ớt
Nhìn sau nhìn trước
Đi vào vườn cà
Đi vào đi ra
Vượt qua đồi cỏ

Thấy cái hoa nở
Nó bước lại gần
Nó đứng tần ngần
Mũi kề, hít hít!

Con đường nho nhỏ
Đi dọc bìa rừng
Từng bước vui chân
Cứ đi, đi mãi

Dọc đường hoa dại
Đốm trắng đốm vàng
Những bụi ngải hoang
Mọc chen bồm bộp
Một bờ cỏ mật
Nảy lá xanh tươi…
Chú bướm thảnh thơi
Cứ bay chấp chới
Bay lui bay tới
Chú đậu cành nào?
Xa xa là ao
Bên kia trường mới
Cành tre phấp phới
Ngả bóng dập dờn

Thoai thoải bìa rừng
Con đường đi mãi
Qua một cái bãi
Gặp một cánh đồng

Lúa chín mênh mông
Nắng vàng sáng rực!

Đến mùa gặt
Quê tôi
Xóm thôn trở vàng!

Lúa rải sân phơi
Sân phơi phủ vàng
Rơm rải đường làng
Đường làng phủ vàng

Vàng nong, vàng nia…
Cây rơm đầu làng
Nhô lên vàng vàng
Mùa gặt
Xóm thôn
Quê tôi
Dát vàng

Lưng mày múp míp
Mắt mày béo híp
Đuôi mày ngúc ngoắc
Miệng mày nhóp nhép

Cái máng đầy cám
Mày cứ ăn đi
Nhìn tao làm gì!
Mũi mày hít hít:
– Ụt ịt! Ụt ịt!

Tao nói mày biết
Mày chớ đào chuồng
Mày đào cột long
Chuồng sẽ đổ sập!

Tao nói mày biết
Mày chớ xổng chuồng!
Mày vượt ra đường
Chó sẽ rượt bắt!

Con lợn ngẩng nhìn
Bảo là: “Được! Được!”
Rồi nó cúi đầu
Vào máng táp, táp!

Ăn no nằm kềnh
Lợn ta duỗi dài
Phơi bụng ngủ thiếp

1
Một buổi sớm mai
Trời chưa bừng sáng
Con gà trống xám
Đập cánh ó, o!
Nghe tiếng gọi to
Mái hoa bừng mắt
Kêu một tiếng “oắc”!
Nhảy phắt khỏi chuồng

Chúng hẹn nhau ngoài vườn
Chia nhau hạt ngô hạt thóc
Chúng dạo quanh nhà bếp
Chia nhau mẩu sắn mẩu khoai
Bên bờ ao
Trống xám uống một ngụm nước
Bóng hai con gà
Đáy nước rung rinh

2
Bỗng mái hoa đổi nết
Cái đầu nó nghếch nghếch
Cái cổ nó thon thót
Nó kêu: Tót, tót, tót!
Nó nhảy lên bàn
Nó đạp ngã bát
Bát rơi đánh đốp!
Trống xám giật mình
Vụt khỏi gầm giường
Nghểnh cổ kêu: ót!
Mèo mướp đánh thót
Nhảy vụt lên phên
Tý chạy kêu lên:
– Đợi tao lấy thóc!
Đợi tao lấy thóc!
Gà dún mình
Nhắm chiều cao
Nhảy lên gác
Nhưng trượt chân
Ngã lộn phèo
“Tạch, tạch, tạch!”
Tro bụi trong nhà
Tung bay mù mịt

Mẹ Tý vừa về
Tý chạy lại mách
– “Gà cứ tót, tót
Sục sạo kiếm ăn!
Nó nhảy lên bàn
Nó làm vỡ bát”
Tý ngỡ mẹ gắt
Nhưng mẹ lại cười
Mẹ chẻ tre tươi
Mẹ đan cái sọt
Mẹ đem mẹ lót
Những rác, những rơm
Mẹ đặt sọt lên
Bên trên cái gác
Mẹ cho Tý nhốt
Vì đã tưởng rằng:
Gà đói sục ăn
Chính gà tìm ổ

Mỗi buổi sớm mai
Mái hoa trên gác
– Cục, cục, cục, tác!
Trống xám đứng dưới:
– Cục, cục, cục, tác!
Rồi ngỗng: cạc, cạc!
Rồi vịt: gắp, gắp!
Rồi lợn: ịt, ịt!
Và Tý nhảy nhót
Bắt nhịp mái hoa:
– Cục, cục, cục, tác!

3
Nhà nay lại vắng tanh
Trống xám đi đâu mất
Nép mình trong xó bếp
Đàn ngỗng đứng lặng im
Con vịt mắt lim dim
Nhìn mưa rơi bờ dậu
Chó khoanh tròn trong trấu
Mèo ngái ngủ đầu phên
Mái hoa luôn ngày đêm
Cứ nằm lì trên gác
Mặt trời khỏi lùm tre
Ngoài sân nắng đã gắt
Xa xa nghe dìu dặt
Tiếng cu gáy từng hồi
Mẹ bảo: Đến giờ rồi
Cho đàn gà xuống ổ
Mẹ đặt cái thang
Leo mở gút lạt
Mẹ “xuống” đàn gà
Mười chú gà con
Màu vàng mượt
Con mắt đen huyền
Ngơ ngác!
Cái mỏ tí hon
Liếc chiếc!
Cái chân tí hon
Run run!
Tý bốc một con
Sờ nghe mát rợi

Xoắn xa, xoắn xít
Tý chạy bốc thóc
Tý chạy múc nước
Giúp mẹ nhốt gà

Cái giếng làng tôi
Thành xây bằng đá
Miệng không rộng quá
Lòng giếng rất sâu
Mạch nước bao đời nay
Vẫn thao thao bất tuyệt
Nước trong veo, tinh khiết
Dùng nấu nước đun cơm
Cơm hóa dẻo hơn
Pha trà thêm ngọt
Tưới vườn tươi tốt
Nẩy vạn mầm xanh!

Lòng giếng rộng thênh thênh
Khi mây trời soi bóng!
Khi ngàn sao xuống tắm
Lòng giếng hóa long lanh
Lòng giếng vẽ bức tranh
Của Tua rua
Của Ngân hà
Của sao Sâm
Của sao Thương
Giữa trời lồng lộng!

Hoa sen sáng rực
Như ngọn lửa hồng
Một chú bồ nông
Mải mê đứng ngắm

Nước xanh thăm thẳm
Lồng lộng mây trời
Một cánh sen rơi
Rung rinh mặt nước

Hỏi chú Chích bông:
– “Sao Chích bông
Suốt ngày luôn luôn nhảy nhót
Nhảy khắp vườn ớt
Nhảy khắp vườn cà
Nhảy khắp vườn na
Vườn cam, vườn quít
Như tên vun vút
Lêu lổng khắp nơi
Mải miết vui chơi
Chẳng làm gì cả?”

Chích bông trả lời:
– “Cậu nói gì lạ?
Phải hiểu cho tôi!
Tôi nhảy khắp nơi
Để lo làm việc!
Nhảy để nhặt sạch
Hàng vạn con sâu
Nhặt để mai đây
Cây cành trĩu quả!”

Dưới vỏ một cành bàng
Còn một vài lá đỏ
Một mầm non nho nhỏ
Còn nằm nép lặng im

Mầm non mắt lim dim
Cố nhìn qua kẽ lá
Thấy mây bay hối hả
Thấy lất phất mưa phùn
Rào rào trận lá tuôn
Rải vàng đầy mặt đất
Rừng cây trông thưa thớt
Thấy chỉ cội với cành
Một chú thỏ phóng nhanh
Chạy nấp vào bụi vắng
Và tất cả im ắng
Từ ngọn cỏ làn rêu…

Chợt một tiếng chim kêu:
– Chíp chiu chiu! Xuân đến!
Tức thì trăm ngọn suối
Nổi róc rách reo mừng
Tức thì ngàn chim muông
Nổi hát ca vang dậy

Mầm non vừa nghe thấy
Vội bật chiếc vỏ rơi
Nó đứng dậy giữa trời
Khoác áo màu xanh biếc…

– Ai vãi mây dưới hồ?
Những mây trắng xóa
Bay la bay lả
Như cánh cò bay?

– Ai vãi mây xuống hồ?
Những mây vàng óng
Bềnh bồng trên sóng
Như lưới bủa vây?

Đó là
Ông Mặt trời
Làm ông chài
Vãi lưới
Từ sớm đến tối
Tung mây xuống hồ!

Mẹ về đến nhà
Con chó chạy ra
Vui mừng quấn quít
Con gà con vịt
Quấn chặt lấy chân
Theo mẹ ra sân
Theo mẹ vào bếp
Mẹ mời đi hết
Chúng cứ lăn vào
Kêu lên ồn ào:
– “Mẹ ơi, đói quá!
Mẹ ơi, đói quá!”
Mẹ gọi tất cả
Đãi một mo cơm
Ăn xong kêu lên:
– “Mẹ ơi, đói quá!
Mẹ ơi, đói quá!”

Mẹ “yêu” em tôi
Suốt ngày không ngớt!…
Mẹ đỡ em bước
Mẹ vịn em ngồi
Đưa võng, “à ơi”
Mẹ ru em ngủ
Mẹ ấp, mẹ ủ
Em được ấm hơi
Mẹ ẵm em tôi
Mẹ hôn, mẹ hít
Em ngủ mẹ thức
Mẹ quạt, mẹ ru
Công việc lu bù
Suốt ngày vất vả
Băm bèo, khâu vá
Làm cỏ, bỏ phân
Trăm việc ngoài đồng
Chăm lo lúa tốt
Mẹ trút hết mệt
Khi bế em tôi:
– “À ơi, à ơi!…”
Mẹ ru em ngủ

Một đường dây điện
Từ phía chân trời
Chạy đến xã tôi
Cột cao, cao vút

Hàng cột như bước
Từng bước qua đồng
Cột vượt sang sông
Lao xa nhanh nhẹn

Một đôi chim én
Bay đậu trên dây
Đậu rồi lại bay
Bay xong đứng ngắm

Trên cao thăm thẳm
Én nổi reo vang:
– Đường dây qua làng
Xưa đâu có thấy!

Trăng Trung Thu tươi cười
Nhô lên sau đồi cỏ
Các ao hồ lớn nhỏ
Đều tràn ngập ánh trăng!
Trăng đùa sóng lăn tăn
Trăng rải vàng rải bạc
Trăng thổi làn gió mát
Trăng phủ lụa xóm làng
Đồng quê trở mơ màng
Đẹp như trong thần thoại
Ếch gọi:
– Trăng đẹp!
Vạc gọi:
– Trăng đẹp!
Tất cả gọi:
– Trăng đẹp!
Mời xuống đây chơi!

Trăng Trung Thu nhận lời
Xuống tham gia rước đuốc
Đèn Ông Trăng nhịp bước
Đèn Ông Sao bước theo
Tất cả nổi mừng reo
Lượn giữa trời trăng sáng!

Cuối xuân anh Nắng ấm
Đuổi hết rét về rừng

Bọn rét phút cuối cùng
Chạy vào hang vào hốc
Hoặc cùng nhau tức tốc
Chui rừng sếu, rừng lim
Rừng bạch đàn thâm nghiêm
Nơi tối mò tối mịt
Nơi chỉ nghe gió rít
Chỉ có thác gầm gào
Chỉ tiếng hùm báo hao
Chỉ khỉ ho, cò khóc!

Đuổi xong hết bọn rét
Nắng ấm lại đứng ra
Tung giữa trời bao la
Triệu hào quang lấp lánh

Họa mi bay về
Cất cao tiếng hát
Trời cao bát ngát
Bỗng hóa cao hơn!
Đất rộng mông mênh
Như càng hóa rộng!

Bò vàng, Trâu mộng
Nghểnh cổ lắng nghe
Khóm trúc bờ tre
Lặng im nghe hát
Quên không xào xạc
Nghỉ hết rì rào

Mặt trời lên cao
Mỉm cười vẫy gọi:
– “Chim ơi! Ta hỏi
Học hát trường nào
Mà tiếng xôn xao
Nghe hay làm vậy?”

– “Thưa ông
Hát được thế đấy
Tôi học mẹ tôi
Mẹ hát: À ơi!…
Lúc ru tôi ngủ!”

Cạnh lùm tre bóng mát
Một đàn vịt xôn xao
Chúng gọi nhau ồn ào:
– Các, các! và cạc, cạc!

Một con tung cánh đập
Vài lông cánh tung bay
Một con đi đầu bầy
Bỗng gọi to: Cạc! cạc!
Tức thì những con khác
Cũng cạc, cạc liên hồi

Một con mải đuổi mồi
Chạy chung quanh lùm cói
Vừa nghe các bạn gọi
Cũng núng nính nhập đàn

Chúng kéo đến xếp hàng
Vây chung quanh chuồng lợn
Thét: Chia cám! chia cám!
Nhưng chú lợn phớt lờ
Cứ nằm ngủ lơ mơ
Như không hay, không biết

Thất vọng cả đàn vịt
Tiu nghỉu phải rút lui
Thấy vo ve đàn ruồi
Chú há mỏ táp, táp!

Vừa đi vừa cạc, cạc!
Tất cả kéo ra ao
Chúng chen nhau ồn ào
Rồi nhảy tòm xuống nước

Nhẹ nhàng như thuyền lướt
Lúc gió thoảng ngoài khơi
Cả đàn vịt bơi bơi
Nước mây hồ gợn gợn

Những khúc gỗ to…
Sần sùi, nhám ráp
Đầy bùn lấm láp
Dài ngắn khác nhau
Từ chốn rừng sâu
Về nằm sóng soải
Ngổn ngang trên bãi
Mùi toát chua chua!
Các bác thợ cưa
Xẻ ra thành ván

Ván thơm thoang thoảng
Đủ thứ hương rừng
Sắc gỗ tưng bừng
Đỏ, vàng, tươi thắm
Bột cưa vàng óng
Như phấn hoa thơm
Bào xong, gỗ trơn
Lại càng óng chuốt

Chung quanh nhà tôi
Có nhiều nghệ sĩ!

Làm xiếc tuyệt mỹ
Có Ngỗng cổ cao
Nhào lộn xuống ao
Không hề gãy cổ!

Có nghệ sĩ Thỏ
Nhảy vụt qua rào
Không bị gai cào
Toạc da rách thịt!

Có nghệ sĩ Vịt
Biểu diễn tài bơi
Như thuyền ra khơi
Lướt êm mặt nước!

Nhiều tài xuất sắc
Là các chú Chim
Đàn hát liên miên
Đủ làn, đủ điệu
Xôn xao, kỳ diệu
Tiếng hát Vàng anh!
Rực rỡ, long lanh
Giọng anh Bồ cát
Vừa múa, vừa hát
Các chú Bồ chao!
Vang lừng xôn xao
Giọng anh Chiền chiện!
Chao mình múa lượn
Có chú Én xanh!

Những nghệ sĩ loại ưu tú đàn anh
Quanh nhà tôi đều có đủ!

Mặt trời xuống đến núi
Toả ráng đỏ chiều hôm
Chân trời màu xanh lam
Bỗng sáng lên đỏ rực
Cả ao hồ sông nước
Nhuốm màu đỏ, màu vàng

Phút chốc khắp non ngàn
Bỗng dưng trời tối mịt!
Vậy ráng chiều đột ngột
Đã chui mất đi đâu?
Ráng chui vào cành cây
Thắp lên những quả đỏ?
Thắp bông hoa lớn nhỏ
Đủ màu đỏ, màu vàng?

Ráng chui vào cành bàng
Cành bàng đỏ như lửa?
Ráng chui vào bông lúa
Làm lúa chin vàng hơn?

Bông lúa càng them thơm
Lúc ngày về trở lại!

Tôi đang ngồi làm bài
Chợt Sơn ca đến gọi:
– Ngồi làm gì ngồi mãi?
Ra đây cùng hát ca
Ngoài mây trời bao la
Có nắng vàng đang đợi!
– Hỡi Sơn ca, chớ gọi!
Sơn ca có nhớ không?
Bài vở chưa làm xong
Đi chơi chưa phải lúc

Tôi đang ngồi, hì hục…
Chợt có tiếng Ve kêu:
– Ra đây ta cùng reo
Có Gió vàng đang đợi!
Tôi bảo: Ve chớ gọi
Ve có nhớ hay không?
Mọi việc chưa làm xong
Đi chơi chưa phải lúc!

Tôi lại ngồi, hì hục…
Mọi việc đã làm xong
Tôi ra ngoài chấn song
Gọi to: – Hỡi Sơn ca
Hỡi Ve, hỡi Nắng mới
Mời tất cả cùng vui!
Mọi việc làm xong xuôi
Vui chơi là phải lúc

Cây khế đầu hè
Toả đầy bóng mát
Một cành cúi sát
Qua cửa chấn song
Như đang ghé trông
Em ngồi em viết

Chữ em nắn nót
Xinh đẹp, rõ ràng
Thẳng lối ngay hàng
Cả trang sáng sủa

Trên đây, chúng tôi đã dành tặng các bạn những bài thơ của nhà thơ Võ Quảng đầy đặc sắc và hồn nhiên dành cho lứa tuổi thiếu nhi. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết này của chúng tôi. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày gần nhất. Hãy theo dõi uct.edu.vn để cập nhật những bài viết mới nhất nhé! Thân Ái ! 

Related posts

Nắm Tay Anh Rồi Bình Yên Sẽ Tới – Tập thơ hay nhất Du Phong phần 3

admin

Mùa Thu Cho Em – Bài Thơ Ngọt Ngào Đi Cùng Năm Tháng

admin

Bài thơ Lính Và Thơ của nhà thơ Dương Hoàng

admin

Leave a Comment