Thơ Hay

Chùm Thơ Võ Quảng Đặc Sắc Và Được Yêu Mến Nhất Phần 3

Chùm thơ Võ Quảng luôn được nhiều độc giả tìm kiếm. Những bài thơ của ông luôn trong sáng, mộc mạc vui tươi luôn khiến bạn đọc cảm thấy thích thú. Ông là một nhà thơ chuyên viết thơ dành cho lứa tuổi thiếu nhi. Qua những bài thơ chúng ta cũng đủ để hiểu hết tình yêu thương ông dành cho các em nhỏ da diết như thế nào

Qua sự cống hiến không ngừng nghỉ của ông mà ông đã được dành tặng rất nhiều giải thưởng danh giá về văn học nghệ thuật. Bạn có tò mò về những tác phẩm vang danh của ông không ? Nếu có, mời các bạn theo dõi những bài thơ còn lại của ông nhé!

Nội Dung

Ngày về còn ngần ngại
Bóng tối vẫn mờ mờ
Chợt ánh một đường tơ:
Vừng đông xoè cánh quạt

Ngày trở về bát ngát
Anh Nắng sớm nhô lên
Nhìn rộng khắp bốn bên
Đất trời im phăng phắc

Nắng sớm sợ làm mất
Giấc ngủ của cỏ cây
Theo làn gió hây hây
Lướt êm ru trên cỏ

Hứng những làn sương nhỏ
Đúc thành vạn kim cương
Trải rộng khắp đồi nương
Màu lụa vàng tơ óng

Rắc bạc lên tia sóng
Sóng óng ánh rập rờn
Rải ngọc núi mơ màng
Núi non bừng sáng quắc

Thắp sân kho nhà gạch
Rực rỡ sắc vàng son
Thắp chồi biếc mầm non
Triệu hào quang lấp lánh

Nắng sớm toả hơi ấm
Lúa chín trải vàng phơi
Vườn tược mùa sinh sôi
Hương thơm cùng quả ngọt

Làm xong mọi việc tốt
Đến lúc nghỉ xả hơi
Nắng sớm vào ngồi chơi
Giữa nụ cười quả đỏ

Sáng sớm bà tôi
Tung chăn dậy trước

Nghe tiếng bà bước
Gà qué vui mừng
Đàn vịt tưng bừng
Chào bà: quạc! quạc!

Đánh diêm nghe “soạt”!
Lửa bếp bừng to
Khụt khịt bà ho
Bà băm, bà nấu

Bà trộn, bà khuấy
Bà múc, bà khuân
Bà đấm vào lưng:
“Chà đau lưng quá!”

Lợn bà một tạ
Vịt bà bốn cân
Qua lại ngoài sân
Luôn mồm: đói, đói!

Bà bảo bà phải
Nhúc nhích đi làm
Ăn xong lại nằm
Ở không rất chán!

Khi tổ bầu bán
Bà được tuyên dương
Bà bảo:
“Các anh họ thương
Nên khen làm vậy!”

Tin đồn đâu đây
Sắp có gió bấc
Nếu nó có thật
Phải tránh cho mau!

Phía trước, phía sau
Phải lo cài cửa!
Tranh thủ tắm rửa
Mặc ấm, quàng khăn

Nó gây ho hen
Hắt hơi cảm sốt
Nó còn không tốt
Vặt trụi rừng cây

Rải khắp vàng bay
Hất tung tổ ấm
Vừa chạy vừa rống:
“Reét, reét, ta đây!
Ta phủ trời mây
Một màn nặng trịch”

Thằng Gió ngỗ nghịch
Đã đến kia kìa!
Tròn bằng cái nia
Phồng phềnh, óng ánh

Gánh theo một gánh
Bao bị căng phồng
Đứng ngang giữa đồng
Cầm bao mở nút

Trong bao vi vút
Bọn gió tung ra!
Vèo vèo bay xa
Đến khắp bờ bụi

Vỗ cành trơ trụi
Cành nảy mầm non
Vuốt lá héo hon
Lá hoa bừng nở

Thắp sáng rực rỡ
Rừng núi, đồi nương
Đâm toạc màn sương
Mở xa cõi đất
Trời xanh cao ngất
Bừng nắng ban mai

Hoá ra đồn sai!
Đâu còn thằng Bấc!
Mà đây, thích thật:
Chú Gió-đầu-xuân!

Chú báo tin mừng:
Mang xuân về sớm

Một anh Quạ khoang
Gặp chú Bói cá
Chuyện trò rôm rả
Bàn phải vẽ tranh

Gặp anh Vẹt xanh
Trên cành lắp bắp:
“Mùa xuân trải khắp
Muôn sắc muôn màu!
Ta phải mau mau
Ghi cho đầy đủ!”

Cổ đỏ thích thú:
“Này các bạn ơi!
Màu sắc sinh sôi
Là để ta vẽ!”

Vàng anh thỏ thẻ:
“Tôi rất tán thành
Sống không vẽ tranh
Làm sao chịu được
Non sông óng mượt
Hoa gấm lụa tơ
Đất là bài thơ
Trời là điệu nhạc!”

Tài năng, nhiệt huyết
Tất cả sẵn sàng
Các chim vội vàng
Bắt tay vào việc

Nhưng thật đáng tiếc
Cái khó bày ra:
Quạ sờ khắp… da
Chỉ một màu mực
Vàng anh rốt cục
Chỉ có màu vàng!
Bói cá càng xoàng
Chỉ toàn màu lục
Cổ đỏ càng cực
Chỉ có cục son
Trong lúc núi non
Long lanh nghìn sắc!

Chợt đâu dìu dặt
Tiếng chú Bách thanh:
“Muốn vẽ nên tranh
Phải chung màu lại!”

Tiếng reo: “Phải, phải!”
Vang cả núi rừng
Các chim vui mừng
Pha chung màu sắc

Như một điệu nhạc
Năm đó mùa xuân
Nghìn sắc quây quần
Vào tranh tuyệt đẹp!

Một anh chuột nhắt
Mõm dài nhọn hoắt
Đầu cắm tai to
Lông màu xám tro
Chạy nhanh như cắt
Lúc la lúc lắc
Hít gì thơm tho?
Bụng mềm đói xo!

Chuột đánh một phóc
Nhảy tót lên giàn
Đã đến thiên đàng
Của thằng chuột nhắt!
Sục nồi, lục bát
Ăn hết cục cơm
Chưa no! Ăn luôn
Cả một cục mỡ!
Vung râu. Nghỉ thở

Vẫn cứ thòm thèm
Thôi phải ăn thêm
Cả cái bọc giấy!
Không ngờ trong đấy
Có một điểm 2
Có móc có quai
Mắc vào cuống họng
Nghe như lửa bỏng
Nghe có kim đâm!
Khạc nhổ ầm ầm
Con 2 càng móc!
Nổi kêu, nổi khóc
Vùng vẫy thét to:
“Cứu cho! Cứu cho!
Tôi bị móc cổ!
Tôi bị móc cổ!”

Mái nhà tranh quyện khói
Tỉnh giấc lúc bình minh
Mấy chú ngỗng trắng tinh
Oang oang vui câu chuyện
Đàn bồ chao luôn miệng
Hú hí ngoài cây rơm
Chúng nhảy nhót lơn tơn
Rồi tung bay đi tuốt

Chúng bay xa mất hút
Đến đậu ở cây rơm
Lại nhảy nhót lơn tơn
Lại bay xa đi tuốt

Công trường xây dựng
Mọc giữa cánh đồng
Sắt thép, bê tông
Ngổn ngang trăm thứ

Xe tải loại bự
Xịt khói, rú ga
Lùi vào, xê ra:
Tránh gấp! Tránh gấp!

Bụng chở đầy ắp
Sạn sỏi, đá dăm
Dây cáp, xi măng
Bê tông cốt sắt

Có cạnh, có móc
Nặng cỡ nghìn cân
Rơi uỵch xuống sân
Sóng soài, ngang bướng
Lại qua bị vướng
Nghẽn lối giao thông

Riêng có một ông
Tên là Cần trục
Cổ dài cao vút
Giống chú Cò nhang
Qua lại hiên ngang
Chăm lo trật tự

Bê tông loại bự
Nặng trịch ù lì
Ông ta tức thì
Gắp lên nhẹ bỗng!

Thật quá kinh khủng!
Thật là phi thường!
Khoẻ vậy đâu nhường
Thạch Sanh, Thánh Gióng

Gắp xong nhanh chóng
Đưa khối bê tông
Lên giữa tầng không
Dựng thành lớp lớp

Tầng cao không ngớt
Cao mãi thênh thang
Trăm thứ ngổn ngang
Đi vào nền nếp

Vào khuôn vào phép
Có lớp có lang
Khoan nhặt, nhặt khoan
Như vào điệu nhạc

Bê tông linh hoạt
Bỗng hoá có hồn
Sắt thép dập dồn
Vang lên sức sống

Cửa nhà cao rộng
Lần lượt mọc ra
Lồng lộng nguy nga
Giữa đồng xanh thắm

Chẳng kịp đứng ngắm
Nhà cửa vừa xây
Cần trục đi ngay
Đến xây nơi khác

Mẹ làm suốt ngày
Đôi tay không ngớt

Một tay đun bếp
Một tay bế em
Một tay cào rơm
Một tay cấy mạ
Một tay khâu vá
Một tay băm bèo
Một tay nuôi heo
Một tay cuốc đất
Một tay đắp đập
Một tay khai mương
Một nắng hai sương
Tay làm không ngớt

Cha tôi về phép
Thấy việc gọn gàng
Khoe với họ hàng
Mẹ tôi đảm lắm!

Gió có nhiều bạn
Có bạn Trúc xanh
Tốt bụng, hiền lành
Tặng Gió chiếc sáo
Ve đi hát dạo
Tặng chiếc phong cầm
Có bạn Lá mầm
Tặng nhiều bài hát
Và những bạn khác
Tặng nhiều loại đàn
Họ rất sẵn sàng
Dạy cho Gió học

Vượt qua khó nhọc
Gió học thành công
Thổi vào cây thông
Thông reo vi vút!
Thổi vào cây mít
Mít nổi lào rào!
Vỗ sóng xôn xao
Thổi còi huýt huýt!
Gảy cây đàn nguyệt
Tưởng có mưa sa
Đánh đàn ghi ta
Tưởng chừng xuân đến
Tiếng nhị trìu mến
Như tiếng mẹ ru
Như vầng trăng thu
Vàng gieo bến nước

Dặt dìu, tha thướt
Cao, thấp, đục, trong
Gió gửi tiếng lòng
Mầm mầm tỉnh giấc

Mọi việc chu tất
Gió mới nghỉ ngơi
Gió vào, im hơi
Trong cây ngủ thiếp

Một chị gà mái
Mặc chiếc áo nâu
Mào đỏ hoa dâu
Cánh phồng búp chuối
Xăm xăm xúi xúi
Tìm kiếm quanh nhà
Chạy vào chạy ra
Lấc la lấc láo
Tìm một hạt gạo?
Tìm một con giun?
Mồm cứ luôn luôn:
“Tót, tót, tót, tót!”
Chạy ra ang nước
Uống ngụm nước mưa
Như người say sưa
Nhắp ly rượu ngọt!

Một chị gà mái
Áo trắng như bông
Yếm đỏ hoa vông
Mắt nhìn tha thiết
Tìm gì chẳng biết
Sục sạo tìm hoài!
Tìm một củ khoai?
Tìm ngô, tìm sắn?
Tìm con bướm trắng?
Tìm đứa bạn thân?
Gặp làn nước xanh
Soi mình ngắm nghía

Một chị gà mái
Mặc chiếc áo đen
Đi đứng lăng quăng
Như người mất của
Vừa vào đến cửa
Lại trở ra sân
Dừng lại tần ngần
Mắt nhìn dớn dác
Nhìn lên trên gác
Thấy những ổ rơm
Mừng rỡ kêu lên:
“Có tổ! Có tổ!”

Mái nâu hớn hở
Mái trắng vui mừng
Reo to: “Ta cùng
Đẻ ra trứng bạc!”

Con nghé của ta
Nghé bông nghé hoa
Nhảy nhót kêu la:
– Nghé ọ! Nghé ẹ!
Ớ mẹ! Ớ mẹ!
Mau đi gặm cỏ!
Mau đi uống sương!
Mau đi ra mương!
Con đang thích chạy
Con húc con nhảy!
Con đang thích đằm
Nước mát con nằm
Duỗi dài sóng sượt!
Bờ tre bóng mượt
Đầy tiếng chim ca
Con nằm duỗi ra
Ngủ ngon một giấc
Việc con thích nhất
Là được kéo cày!

Mẹ bảo: “Việc này
Đã có máy kéo
Rồi đây không khéo
Chẳng được cày đâu!”

– Việc đó còn lâu
Nay trâu vẫn kéo!
Còn như không khéo
Chẳng được cày đâu

Thì con mau mau
Học lái máy kéo!

Những chú làm gạch
Ì ạch
Đào đất, nhồi đất
Vác đất trên vai
Mình mẩy, tóc tai
Đều bê bết đất
Chân bết bùn
Như giày đi tất
Mặt mày kẻ vằn kẻ sọc
Giống như các vị tướng tuồng

Gạch xếp vào lò
Lửa, khói, bụi, tro
Hắt lên hừng hực
Các chú mồ hôi nhỏ giọt
Như tắm trong mưa

Những viên gạch nhem nhuốc trước kia
Nay hoá rắn như sành, như sỏi
Màu tươi roi rói
Xây dựng cửa nhà

Nhà cửa mọc ra
Hoá khang trang
Sạch bong
Thoáng mát

Một làn nước mát
Đọng ở non cao
Một tối trăng sao
Rơi vào động thác
Cuộc sống hoá khác
Không thể ngồi yên
Mà phải thường xuyên
Xông pha sôi sục

Lao mình hùng hục
Bào, giũa, đục, khoan
Húc đá chặn ngang
Quay tròn, xoay tít
Gầm gào, la rít
Nổ súng ình oàng
Cố lấy con đường
Chạy nhanh cho kịp

Thắng trận liên tiếp
Xuống đến đồng bằng
Theo sóng lăn tăn
Trôi đi mệt lả!
Rồi rất êm ả
Đến tưới cho cây

Cây cành thêm sây
Kéo dài bóng mát

Người thứ nhất:
Vươn vai lên trước
Rải khắp đất trời
Chồi lộc xanh tươi
Sắc màu rực rỡ

Người thứ hai:
Giục chim làm tổ
Nhuộm lục cánh đồng
Thắp đỏ hoa vông
Thổi bùng lưới lửa

Người thứ ba:
Đơm cành trĩu quả
Nhuộm đỏ rừng cây
Thổi lá vàng bay
Pha hồ nước biếc

Người thứ tư:
Chân mây mù mịt
Vặt trụi cành bàng
Rải khắp non ngàn
Mưa phùn gió bấc

Thay ca đổi kíp
Đổi mới non sông
Xuân, Hạ, Thu, Đông
Mỗi người một vẻ

– Rét quá! Rét quá!
– Ai kêu đó hả?
– Tôi là Mèo đây
– Đi bắt chuột ngay
Mày sẽ hết rét

– Rét quá! Rét quá!
– Ai kêu đấy hả?
– Tôi là Chó đây
– Vận động, thở sâu
Mày sẽ hết rét

– Rét quá! Rét quá!
– Ai kêu đó hả?
– Tôi là Chim đây
– Vỗ cánh tung bay
Mày sẽ hết rét

– Rét quá! Rét quá!
– Ai gọi đó hả?
– Tôi là Cây đây
– Đơm cành quả sây
Mày sẽ hết rét

– Rét quá! Rét quá!
– Ai kêu đó hả?
– Tôi là Cừu đây
– Áo len mày dày
Thôi đừng kêu rét!

Thỏ con run rẩy
Hoảng hốt kêu to:
– “Mẹ ơi! Mau cho!
Ôi! Kìa, cháy lớn!
Ôi! Quá ghê rợn
Lửa cháy lan tràn
Gọi mau họ hàng
Mau mau chạy trốn!
Những ai ở rốn
Sẽ chết queo râu!
Ôi! Bà con đâu?
Phải chạy! Phải chạy!”

Nhìn ra chỗ cháy
Thỏ mẹ mỉm cười:
– “Con của mẹ ơi!
Phải nhìn cho rõ
Lửa kia rực đỏ
Là những rừng bàng
Tiết thu vừa sang
Nhuốm thành màu lửa!”

Lộc nói với Sương:
– Ôi! Sương lạnh quá!
Lạnh hơn băng giá
Không uống được đâu!

Sương dỗ: – Mau mau
Uống đi cho khỏe!
Sức thêm mới mẻ
Hết bệnh còi xương

Lộc mới uống sương
Mỗi ngày vài hớp
Còi xương thấy bớt
Sức khỏe tốt hơn
Nhựa mới bừng thêm
Niềm vui rạo rực

Dồn hết sức lực
Lộc mới đứng lên
Đất trời thênh thênh
Đón xuân vừa đến

Một chú Voi con
Đi khám sức khoẻ

Bác sĩ nhà trẻ
Khám họng của Voi
Dòm dòm soi soi
Viêm xoang chẳng có

Bảo Voi chổng vó
Ngửa mặt lên trời
Đặt ống sáng ngời
Lắng nghe tim đập

Nghe xong gật gật:
“Nhịp đập chẳng sao!”
Lại rút trong bao
Một chiếc búa nhỏ
Dùng búa gõ gõ
Vào các khuỷu chân
Làm Voi giật gân
Tung lên như bắn

Hết gõ lại nắn
Nắn bụng nắn hông
“Gan ruột đều thông
Chẳng gì trở ngại!”

Cho thử nước giải
Chẳng thấy vết đường
Máu tốt lạ thường
Hồng cầu sáu triệu!

Kết quả số liệu
Càng thấy rõ ra
Sức khoẻ Voi ta
Còn hơn bò tót!

Hỏi voi bí quyết
Sức khoẻ nhờ đâu?
Voi cười: “Bấy lâu
Tôi chăm thể dục”

Các chim ngày mới
Tổ chức hát ca
Giữa một vườn hoa
Là nơi tập hợp
Líu ro, ríu rít
Kêu gọi ồn ào
Không khí xôn xao
Bỗng dưng im bặt!

Có một chú Vẹt
Cầm giấy bước ra
Giới thiệu bài ca
Mở màn buổi diễn
Tức thì xuất hiện
Một chú Chào mào
Mũ nhọn đội cao
Áo dài láng mướt
Chân đi bít tất
Bụng thắt lụa hồng
Lòng thòng đến chân
Đốm vàng đốm đỏ
Tươi cười nghiêng ngó
Cúi rạp xuống chào

Lấy giọng, Chào mào
Cất cao tiếng hát
Báo mùa đổi khác
Lộc sẽ nảy mầm
Suối sẽ dạo đàn
Rừng thay áo mới
Cỏ cây phơi phới
Càng hoá hồng hào
Trời sẽ xanh cao
Đất sắp hoá rộng

Chợt như sấm động
Tất cả vỗ tay
Mọi người bảo nhau:
“Chào mào tiến quá!
Đã không còn phá
Vườn ớt, vườn cà
Nay biết hát ca
Hát hay, hay thật!”

Em vẽ một làn sóng
Sóng nhảy loi choi!
Em vẽ một cá voi
Cá voi nổi quẫy!
Biển trời lộng lẫy…
Vẽ đám mây bay
Em lại vung tay
Vẽ chiếc tàu thủy
Vẽ thêm tỉ mỉ
Ống khói, ăng-ten
Ống khói phun lên
Một làn mây đục!
Sóng vỗ ùng ục
Tàu nhẹ tênh tênh
Rẽ sóng vượt lên
Đến nơi vô tận

Em vẽ cẩn thận
Một bác chỉ huy
Lễ phục uy nghi
Đang cầm tay lái
Vẫy tàu đứng lại
Gọi bác, em thưa:
– Xin bác hãy đưa
Con tàu cháu lái!
Bác cười, hỏi lại:
– Con tàu cháu lái?
– Cháu lái được thôi!
– Nhỏ vậy, eo ôi
Làm sao lái được?
Nghề này phải vượt
Sóng gió đại dương!
Hàng hải, chuyên môn
Nhiều khoa phải học
Cháu là trẻ nhóc
Mũi dãi lòng thòng!
Cháu đừng có hòng
Lái tàu vượt biển!
– Cháu xin tự nguyện
Học hết các môn
Cháu học tinh thông
Đủ môn hàng hải
– Phải! Phải! Phải! Phải!
Ta đã hiểu nhau!
Chúng ta mau mau
Hát bài “Đoàn kết”
Nhưng mà trước hết
Phải học… quét tàu!
– Ôi! Quét tàu?
– Học quét, học lau
Để mà tập bước
Trên tàu biển nước
Lúc lắc, tròng trành
Khỏi ngã tênh hênh
Rơi tòm xuống biển!
– Quét tàu, xin miễn!
– Nếu vậy, không xong!
Vì khi bão dông
Sóng to như núi
Quất tàu túi bụi
Hất xuống đáy sâu
Không chỉ bước mau
Mà còn phải chạy!
Phải trèo, phải nhảy
Phải lặn, phải bơi…
Còn phải không thôi
Tiếp thu kỹ thuật
Lái tàu cho được
Học mất năm năm
Bác đây rất mong
Cháu học được hết
Trước tiên học tốt
Bài vở nhà trường
Đó là con đường
Đi vào biển cả!
Có vị khách lạ
Gõ cửa bước vào
Em đứng dậy chào
Mọi việc biến mất!

Mặt trời hé nhìn
Mưa rơi sáng quắc
Chân mưa thoăn thoắt
Chạy vụt qua làng
Từng hàng, từng hàng
Dài như chân sếu!
Chạy quanh các nẻo
Nhẹ gót êm ru
Nắng lóe chiều thu
Chạy nhanh thoăn thoắt
Đưa tay đuổi bắt
Ráng đỏ hoàng hôn
Theo cò cuối thôn
Chạy xa, biến mất!

Thức dậy trời chưa sáng
Rùa mẹ bảo rùa con:
– Con mẹ hãy chạy bon
Đi mua ít hoa quả!

Rùa con lấy làm lạ
Khi đi đến cửa hàng
Thấy tấm biển đề ngang:
“Nghỉ trưa năm mươi phút”

Nhìn lên, cái nắng gắt
Đã lên đến đỉnh đầu
Biết tính mình đi lâu
Lại mải chơi dọc phố

Rùa con nghe rất khổ
Biết mẹ đang ngóng trông
Rùa con vụt chạy bon
Về nhà tin lại mẹ

Những quả chín đỏ
Hát dưới nắng mai
Những chùm quả sai
Cười trong nắng mới

Đàn chim bay tới
Cất tiếng reo vang:
“Ôi chao! Mùa màng
Năm nay tốt quá!”

Chúng em đi đến trường
Ngày vui thêm rộn rã

Những đường cày hối hả
Tở mở nắng ban mai
Nhãn rung cành quả sai
Chuối kéo dài bóng lá
Ao bèo dâu, ruộng mạ
Trải mượt lớp nhung xanh
Hàng bạch đàn long lanh
Soi mương dài thẳng tắp
Thuyền chở lúa đầy ắp
Trôi nhẹ đến sân kho
Máy tuốt quay ro ro
Hạt vàng văng tung toé

Tiếng đàn trâu gọi nghé
Tiếng rộn rịp phát thanh
Chân rậm rịch bước nhanh
Rộn mùi thơm rơm rạ

Chúng em lấy làm lạ:
Con đường như hoá gần!
Con đường càng vui chân
Khi chúng em học tốt

Sau cơn mưa dông
Nước hồ tràn ngập
Xóm thôn dồn dập
Tiếng nhái, ễnh ương
Vang động chiều sương
Ôn bài học tập
Nhái học:
– Ọc, học! Ọc, học!
Ếch đọc:
– Hoọc tốt! Hoọc tốt!

Nhặt khoan ngoài rộc
Tiếng chú ễnh ương:
– Troò ngoan, troò ngoan!
Tiếng anh chẫu chàng:
– Ọc, uộc! Thật thuộc!

Thi nhau học tập
Học tốt, học chăm
Bên ánh trăng trong
Đáy hồ thắp sáng

Ở bài viết trước Chùm Thơ Võ Quảng Đặc Sắc Và Được Yêu Mến Nhất Phần 2 uct.edu.vn đã nhận được rất nhiều ý kiến tích cực của quý độc giả . Trên đây là những bài thơ còn lại của ông trong tập thơ Quả Đỏ. Chúng tôi hi vọng rằng bài viết này cũng sẽ nhận được những đóng góp của các bạn để chúng tôi ngày một hoàn thiện hơn! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này! 

Related posts

Kiếp sau xin chớ làm người – Câu thơ ấn tượng của Nguyễn Công Trứ

admin

Ngày xưa Hoàng thị (Phạm Thiên Thư) – Mối tình trai trẻ thoảng vu vơ

admin

Bài thơ Cuộc đời nghiệt ngã – Nhà thơ Mạc Phương

admin

Leave a Comment