Nhà Thơ Nổi Tiếng

“Có Một Mùa Thu Trong”: Hơi Thở Rất Riêng Thi Sĩ Chim Trắng – Hồ Văn Ba

Chim Trắng – Hồ Văn Ba, sinh năm 1938, quê quán ở tỉnh Bến Tre. “Có một mùa thu trong” là một trong những tác phẩm để đời, để lại dấu ấn độc đáo trong lòng độc giả bao thế hệ. Tác phẩm là những cảm nhận rất riêng về vẻ đẹp đất trời khi vào mùa thu, mùa cây thay lá- mùa của những thay đổi, những bước ngoặt mới trong cuộc sống.

Ngay dưới đây, chúng tôi cùng nhau đọc những vần thơ hay và cảm nhận riêng nhé!

Nội Dung

Tự do như ngọn gió đồng
Trôi lang thang qua những gương mặt đẹp
Những gương mặt thoáng nhìn trong chớp mắt
Chớp mắt, giữa đường lại gặp một chân dung

Những gương mặt lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi?
Sao đêm về giấc ngủ cứ lâng lâng
Đây là lúc tôi vừa hai mươi tuổi
Một cánh phượng rơi cũng chói đỏ mắt tôi nhìn.

Những gương mặt cứ qua lòng tôi lớp lớp
Rồi biệt mù tăm trong ký ức cứ lên dày
Mỗi sáng ra đường đón những gương mặt khác
Tôi như ngọn gió cứ rong chơi chẳng biết quay về.

Chợt em đến như cuộc đời có thật
Tôi đã có riêng em để nhớ để mong chờ
Chợt em đến như một tình yêu bền chặt
Gương mặt này – đôi mắt ấy – nỗi say mê !

Cửa đời tôi mở rộng bốn bề
Em đã đến thì suốt đời em ở lại
Em nói vậy khi em mười tám tuổi
Rồi ra đi năm mười tám chẳng quay về.

Những gương mặt qua lòng tôi thuở ấy
Còn lại chân dung em ẩn hiện đến bây giờ
Tôi thừa hiểu – em có yêu đâu mà phản bội
Chút dối lòng năm mười tám tuổi đáng ghê chưa !

Bất ngờ gặp lại Mỹ Tho
Trôi trên trang giấy học trò của em
Thơ tình nhắc nhớ mùa – quen,
Một mùa lá đổ bên thềm lá xưa
Một mùa yêu đến ngẩn ngơ
Môi hôn kỷ niệm bây giờ còn đau!

Bất ngờ gặp nỗi thâm sâu
Đưa ta trở lại nỗi đau của mình
Bất Tri trời có Bất Minh
Mưa giăng kín ngõ cho mình xa ta!
Với Tri thôi đã nhạt nhòa
Tay ôm kỷ niệm mà xa khôn cùng…
Với em? Cách mấy phố phường
Lại chung nỗi nhớ hàng dương lá già
Biết đâu gần – biết đâu xa
Nghe chưa? Lá đổ trong ta bao chiều.

Xuống núi
Chớ tưởng dễ như xe thả xuống dốc cầu
Như trò chơi trong vườn trẻ
Phải nhìn kỹ từng hòn đá lẻ
Biết chọn nơi nào khoảng cách gần hơn
Co chân nhảy!

Chớ tưởng xanh xanh bên kia là xanh của đá
Nắng sẽ làm nhập nhòe giữa đá với rong rêu
Trượt chân
Dưới kia là hố !

Xuống núi
Phải dũng cảm như lúc đi lên
Bình tĩnh chui vào hang sâu lạnh ngắt
Và vòng lên một ngõ khác cao hơn
Cứ thế, lên cao rồi xuống thấp.

Xuống núi
Phải đi lòng vòng
Đừng ngoảnh lại, chớ bao giờ ngoảnh lại
Khát vọng trên cao sẽ làm ta bịn rịn

Em ơi
Xa mãi mãi một tình yêu cũng vậy
Dễ gì trong chốc lát, quay đi
Em chỉ còn là một chấm nhỏ trên kia
Có khi mất nhiều năm, ngoảnh lại
Thấy mình xa chẳng được bao nhiêu.

Khoảng cách – Đôi khi ta muốn ôm người vào lòng
Nhưng đôi tay quá ngắn
Như trong giấc mơ đêm nào ta ghì chặt mùa thu trong
Còn em mãi lang thang trong mùa hạ

Ta đã nói gì với ta
Hỡi đêm sương đầm đìa nước mắt
Ta đã nói gì với em
Với bàn tay đấm ngực
Đêm – dày đặc
Ta dò dẫm kiếm tìm
Ảo ảnh – một bình minh trước mắt
Em đang nhảy điệu valse xanh
Ta chỉ còn lại mình ta
Và mùa đông run rẩy

Xin thứ lỗi
Chẳng tặng vật nào khoảng cách xa xôi
Không tàn úa.

Ở bên trái ngực em
Dấu điều gì trong đó
Nỗi nhớ cứ không tên
Khi anh nhìn qua lửa

Ở bên trái ngực em
Là trái tim em đỏ
Một tình yêu vững bền
Từ sâu thăm thẳm đó

Anh yêu bên trái thôi
Mặc ai người chê trách
Ở đâu sâu thẳm đời
Bằng tim em rực sáng

Gởi một hành lang vắng
Mùa xuân…hoa mẫu đơn…

Vì-hạnh-phúc-của-riêng tôi
Em ra đi…?
Mưa cuối mùa kéo dài không dứt
Hoa quỳ quay lưng cúi mặt
Không níu nổi mặt trời về.

Tôi lặng lẽ chìa tay cho em bắt
Ồ, phải chi em chẳng nói câu gì
Nhanh như sóc chuyền sang cành khác
Phải chi giọt nước mắt dối gian kia biết ngược về
Cũng xin gởi lại cho em

Bên hành lang-xa lắc ngày nào
Hoa mẫu đơn đang nở
Thỏi son màu huyết dụ
Nát vụn dưới chân tôi!

Hoa mẫu đơn khi đã lụi tàn
Như tình yêu đã hết
Từng cánh rụng chồng lên nhau tuyệt đẹp
Em có đâu là một cánh mẫu đơn
Hoài công chi tưởng nhớ?
Mà kỷ niệm cứ như mùa xuân bừng thức dậy
Hoa mẫu đơn rơi…

1.
Muốn gọi em là quá khứ
Cho em còn mãi bên tôi
Nhưng khi em sinh ra – Chúa liền mách bảo
Em chỉ là hiện tại đấy thôi
Nên nỗi lo âu mất mát cứ không rời.

2.
Năm mươi tuổi – yêu – thơ không nước mắt
Không nụ cười – hạnh phúc cũng không không
Tim rạo rực bao lần tim co thắt
Máu chẳng kịp lên đầu, bật ngã giữa hư không
Một thoáng xuân tươi vút qua lòng.

Đừng buồn
Hạnh phúc đang mỉm cười sau lưng mặt trời
Hạnh phúc còn cỡi ngựa rong chơi!

Hạnh phúc đang trưng bày
Tranh tĩnh vật
Trước mặt hoàng hôn
Chùm nho đẫm nước!

Người đàn ông nào đứng chơ vơ trên trái đất
Nghĩ về hạnh phúc
Tràn ngập niềm vui – lênh láng nỗi buồn?
Ta làm thơ ca ngợi tình yêu – cuộc sống
Ca ngợi nỗi buồn, ca ngợi cả niềm đau
Còn hạnh phúc lẽ nào không hát được!

Em đang trong vòng tay anh
Ta đã tìm nhau bao nhiêu năm?
Ta đã tìm nhau trong khoảnh khắc
Ta tự dối lòng ta ta đã gặp mình!

Thôi thà như thế cũng là xong. Em ơi
Tiếng pha lê vỡ đã lùi xa. Đã lùi xa nắm tay đấm ngực.
Hạnh phúc đang cưỡi ngựa rong chơi
Còn kỷ niệm thì suốt đời ta vẫn gặp.

Tôi từ đồng bằng phương Nam mới đến
Hà Nội đã thu rồi
Bầu trời xanh như thế
Xanh từ trong mắt em

Một chút nắng hồ Gươm
Gieo bao vùng cổ tích
Một thoáng gió sông Hồng
Bâng khuâng mùa thu trong

Tôi từ đồng bằng phương Nam mới đến
Lần đầu mới biết mùa thu
Vậy mà hình như còn thiếu
Hình như chưa đủ thu

Nép bên tôi em đi
Dọc con đường Nam bộ
Đêm và hơi thở em
Ngập ngừng qua vai tôi đó
(Một hương hoa sữa vừa rơi
Trúng tim một người khách lạ !)

Hà Nội đã thu rồi
(Mười lăm năm tôi trở lại)
Chút sóng sông Hồng còn đây
Chút nắng hồ Gươm còn đó
Lang thang dọc đường Nam bộ
Hỏi thăm người phu xích lô
Phố nào nhiều cây hoa sữa?

Và tôi đã nhặt một bông hoa sữa
Trên con đường Thanh niên
Đêm Hà Nội
Một mùa thu trong chừng có thể
Dâng nỗi buồn không tên.

Đi trong vườn bách thú
Chẳng nghe tiếng thú gì
Chợt bóng em phía trước
Hắt một vùng – đam mê

Đi trong vườn bách thú
Thoáng thơm hương cỏ gì
Em phía sau ta đó
Thức một trời sao khuya

Đi trong vườn bách thú
Thoáng xưa với bây giờ
Tiếng thú người xa lắc
Tiếng thú gì đâu đây?

Đi trong vườn bách thú
Âm thầm xanh – bóng cây
Rắn phùng mang nhả nọc
Nhà thơ ngồi vỗ tay?

Xin chỉ là hư tưởng
Như một giấc-mơ-gầy
Chỉ còn Em với Mẹ
Tổ tiên và đất đai

Thơ trước mùa xuân còn viết dở
Sau xuân sẽ tiếp được câu gì
Yêu trước mùa xuân còn để lỡ
Biết em còn sau đó dẫn ta đi

Sau xuân ta đã năm mươi tuổi
Em đau khổ bao nhiêu cũng không trắng nổi tóc dày
Hãy như thơ anh là em trẻ mãi
Còn em thì anh đủ già trước tuổi để yêu si

Sau xuân, biết còn được gì không nhỉ
Một câu thơ tiếp, một người chờ ?
Ta như ông lão luôn luôn hỏi
Nên suốt đời dang dở. Suốt đời…Thơ

Em trót yêu ta thì phải nhớ
Suốt đời anh chỉ có em thôi
Suốt đời – em là trang giấy cuối
Đợi chờ khổ chót một bài thơ.

Em như con công ấy
Bước nghênh ngang giữa đời
Có lần tôi muốn gọi
Chợt rùng mình quay đi.

Khi tay con huơ huơ vô thức trước cuộc đời
Con đâu biết có mình trên mặt đất
Con đâu biết đời con dính chặt
Trên con sóng đục ngầu dòng sông ấy Ba Lai

Mặt đất chao nghiêng theo cánh võng ru hời
Dừa trước ngõ nói gì với tuổi con thơ bé?
Tóc mẹ thì đen hoa cau thì trắng xóa
Tiếng đàn cò dìu dịu ghé đời con.

Khi con chập chững đứng trước bờ kinh nước sát
Con cá thòi lòi vi ve vẽ chữ trên bàn
Còn mây trắng…lang thang trăm ngả
Mặt đất bây giờ mặt đất tuổi thơ con
Mặt đất bây giờ mặt đất thật bình yên

Xanh trước con là ngọn gió rong mềm
Xanh trước con là dòng sông nước lặng
Xanh trước con là tiếng bìm bịp kêu nước lớn
Là lá trầu lương mẹ hái sau vườn.

Năm tháng trôi đi, gió nấm đến từng chùm
Mặt đất cho con những cây dù tuổi nhỏ
Và cứ thế trước cồn Nghêu kêu vẫn biển
Mặt trời treo như tấm gương soi

Mặt đất bỗng dưng nhỏ đến vô cùng
Chỉ đủ hai bàn chân con đứng
Chỉ đủ hai bàn tay mẹ nắm
Khi tiếng bom rền sạt lở những bờ sông

Có khi nào con đứng lẻ loi đâu
Trên mảnh đất này – Thưa mẹ
Mảnh đất thân yêu – một mảnh hồn con ở đó
Một mảnh hồn con làm sóng lượn trăm màu

Mảnh đất như hai con tàu cứ lao ra biển
Giữa muôn trùng sóng gió cuộc đời con
Và bão táp trắng phau trên mái đầu của mẹ
Còn âm vang dữ dội phía chân cồn.

Em đau đấy ư? Chính anh đau nhiều nhất
Khi đôi mắt em buồn – đôi mắt ấy âu lo
Anh đau đấy ư? Chính em đau nhiều nhất
Khi đôi mắt anh xa lạ đến không ngờ!

Đối thoại suốt ngày, suốt đêm, suốt tuần, suốt tháng
Chỉ lý giải một điều – chúng ta yêu nhau
Đã cuối thu rồi, ta yêu không nhàm, ta yêu không chán
Tiếng chim trên cành kia cũng đang đối thoại ngày ngày.
Hình như thơ anh bây giờ cũng thế
Đã khóc, đã cười, đã mãn nguyện
Về bao mối tình say đắm, chia ly
Đối thoại với cuộc đời – thơ anh còn dè sẻn tiếng
Tình yêu ư? Có thể gửi gắm với một tên hề!

Anh biết anh đang yêu em, yêu em ngàn lần hơn thế nữa
Tương tư nhớ, tương tư thương, tương tư hờn ghen, giận dữ
Chút mảng đời thường, chút mảng đời thơ không thể thiếu em
Nhưng chẳng lẽ thơ anh bây giờ chỉ còn có thế
Một chút bụi thường, một chút mật đời thường cũng xa lắc phía sau lưng.

Múi cam ngọt lạnh trên đầu lưỡi
Bây giờ là tháng Tư năm một nghìn chín trăm tám bảy
Ở rạp Thăng Long A
Có một trái cam xoay tròn trong trí nhớ
Mơ hồ như có như không!
Có một trái cam năm một nghìn chín trăm sáu mươi ba
Ở xã Lương Hòa
Má trao tay tôi còn em giành phần bóc vỏ…
Người đàn bà ấy hiền như cây lúa
Lại cầm dao bén vót chông
Trước tôi, trái cam xoay vòng trong trí nhớ.

Cô gái ấy có đôi môi mọng đỏ
Một chiều theo du kích đã không về!
Trước tôi – trái cam xoay vòng trong tưởng tượng

Năm một nghìn chín trăm sáu mươi ba – một nghìn chín trăm tám bảy
Đường kính một trái cam thôi – Khoảng cách đến không ngờ
Chút xíu nữa tôi đã thành người không biết nhớ
Khi nhạc nền vừa chơi một bản tình ca!

Em.
Xin chớ bao giờ mang đến cho tôi những bó hoa tươi thắm,
Những bông cúc trắng, bông cúc vàng, bông cúc đỏ cũng xin đừng rực rở trước hành lang vắng nhà tôi.

Xin chớ cười trước tôi nụ cười viên mãn gọi mời tôi bước tới.
Và khoảng cách, khoảng cách chỉ một làn môi thôi cũng xin đừng nhích lại gần hơn, dẫu trước ta kia là hàng lang vắng thật êm đềm.

Hãy nghiêng ngả trước tôi những bông hoa đang tàn lụi, những bông cỏ khô quay cuồng trong bão nổi. Tôi – một mình trước hành lang vắng này khát vọng khôn nguôi.

Hãy cười với tôi nụ cười nén chặt nỗi xót xa, bật lên thành tiếng nấc,dẫu trước hành lang vắng nhà tôi hoa cứ rực rỡ tự bao giờ.

Em thân yêu, chớ bao giờ đến với tôi bằng đôi môi rạng rỡ và đôi mắt đầy ắp khoảng trời xanh.

Xin hãy đến với tôi khi em vừa sắp ngã, đôi chân hụt hẫng trước thềm đời, hố mắt thẵm sâu khô khốc.

Ôi hành lang vắng của tôi, mùa xuân của tôi – một bông hoa cuối mùa đang rực nở – Xin dang tay đón đợi gót em về.

Phượng ơi thôi đừng đỏ nữa
Màu đỏ gì thật khó chia tay
Đi một nửa muốn dừng một nửa
Áo sân trường mùa phượng ấy và tôi.

Nhưng phải ra đi như một kẻ chẳng biết điều
Đồng Tháp đấy lao xao miền biển cả
Bom giặc đấy còn giờ đâu để nhớ
Khẩu súng trên vai gánh biết bao điều!

Và rừng sâu, xanh có lúc đến nao lòng
Sợi khói trắng cùng chui xuống hầm để sống
Màu hoa ấy cứ chập chờn theo cánh võng
Có tiếng ve nào thay nổi giữa rừng không?

Màu hoa ấy cứ làm ta muốn sống
Khi chẳng còn hột muối để chia nhau
Và thành phố lúc gần, xa… lãng đãng
Đưa tay lên, chạm phải lá xanh màu.

Tưởng ra đi là mãi xa rồi
Mùa hoa phượng dẫn ta lên mười sáu tuổi
Ai đã biết chia tay thành gặp gỡ
Mười sáu tuổi nào ở lại cánh đồng xa!

Ta bỗng gặp ta đang mười sáu tuổi
Khi tóc theo về từng sợi trắng chẳng mồ côi
Anh bỗng gặp em đang thời con gái
(Nhớ thương gì em buộc tóc chia đôi!)

Và lại phượng, ta gặp nhau lần nữa
Thời gian lại lặng lẽ tung bờm
Đừng bốc lửa, cho ta xin lần nữa
Hãy rưng rưng khi ta ở cuối mặt đường

Lá chưa biếc nửa đời đau của phố
Đừng nhìn như thế – chớ ghen tuông!
Hãy nghiêng xuống tuổi đang lên mười sáu
Suốt đời mình phượng sẽ chẳng cô đơn.

Giống như một nỗi buồn
Con bướm bà rụng trên nền gạch tím
Thành bức tranh lập thể – đêm
(Ô Picasso – ô Chagall)
Nỗi buồn nào lấp lánh san hô!

Lặng lẽ xé vụn những bức chân dung
Tuổi bốn mươi – năm mươi của mình
Lặng lẽ đốt những ánh mắt u buồn, trầm tư thách thức
Và tiếc cho nỗi buồn mình chưa lấp lánh san hô
Ôi, nếu phải chết tôi xin được chết
Trước khi thấy nỗi buồn mình

Em đã hiến dâng anh nỗi buồn nào em biết đấy
Còn một khoảng mùa thu trong xanh, một mùa-thu-bão-tố
Là khoảng trời riêng theo ta mãi đến bây giờ
Xin cảm ơn em, xin đừng nước mắt
Ôi, anh khát khôn cùng nỗi buồn lấp lánh san hô.

Im lặng
Cầm một cọng cỏ khô đồng nội trong tay
Em hãy đến với tôi
Bằng con đường thẳng

Với đôi mắt lo âu biết nói
Đôi mắt chẳng nhiều lời
Em hãy đến với tôi
Bằng tia nắng mặt trời
Xuyên ngang ngực đất
Đến một ngày nào đó
Phải ra đi
Hỡi đôi môi dịu dàng mật ngọt
Xin chớ nói năng gì
Hãy ném vào mắt tôi tia ly biệt
Tẫm thật nhiều đắng cay !

Hỡi tình yêu thứ nhất của tôi
Nếu như em tới.

Tôi sinh ra trên xứ nóng mặt trời
Sang xứ Tuyết một ngày chưa có tuyết
Gió gửi gắm điều chi trên dòng Nhê-va xanh biếc
Một bông tuyết trong hư tưởng cũng xa vời

Một mùa thu vàng rực lá phong bay
Cũng đâu mất tự phương trời xa thẳm
Khoanh tay đứng dưới tượng đài những người Tháng Chạp
Một mùa đông băng giá cũng theo về.

Một mùa xuân bất chợt lá phong non
Bất chợt lá phong thành con mắt xếch
Xin đừng ở phía sau tôi nói lời tha thiết
Một lá phong tôi đã dấu theo lòng

Hạ đã rớt trên dòng sông cẩm thạch
Và những nụ hôn cháy bỏng phía đôi bờ
Hạ đang rớt như một điệu valse chậm chạp
Lại quá rộn ràng như điệu rock giục chia xa

Con tàu tốc hành đêm nay có một người khách lạ
(Người yêu tôi sẽ đón tôi nơi xứ nóng mặt trời)
Đại lộ Nhi-ep-xki năm vạn người qua đó
Tuyết trắng trời xin đừng xóa dấu chân tôi.

Nắng Sài Gòn lá chao nghiêng con mắt xếch
Tôi đang đi trong hạ đỏ ve chờ
Lê-nin-grát với đôi môi mùa hạ
Vẫn nồng nàn trên sóng nước Nhê-va?

Tháng Năm. Ôi cái Tháng Năm không hề có tuyết
Cho suốt đời tôi lên cơn sốt tương tư.

Đêm nội ô bỗng bật dậy tiếng dương cầm
Ô cây đàn sao mà thức khuya đến thế
Âm thanh bay ra từ mười đầu ngón tay của “người nghệ sĩ”
Tôi thường nghe đêm đêm
Vậy mà âm thanh đêm nay có tiếng chim vỗ cánh bay lên
Có tia mắt chạm vòm me ngoài cửa sổ
Có tiếng mớ chiêm bao tiếng bàn tay lay của mẹ
Và mỏng như sương là tiếng làn môi chạm nhẹ mái tóc mềm!

Anh biết chắc rằng sáng mai em đi
(Cái nhìn của em chiều nay anh hiểu rõ)
Khẩu súng đang chờ em ở đó
Hạt cát đang cần em ở đó
Vòng tay chật chội đón em về
Ngày nào ấy
Ngày nào ấy mặt kẻ thù qua đỉnh đầu ruồi
Em không còn thấy
Nhúm cát yên nằm trong bàn tay em
Hoặc em ngã xuống như một người đã ra đi và chết
Cho hạt cát này: quê hương
Cho nụ hôn này: yêu thương
Thì xem như em đã trở về
Với đêm nội ô nghìn tiếng dương cầm bật sáng
Còn như anh với tiếng đàn này
Bật ra từ trái tim em cháy bỏng
Âm thanh có như là tiếng chim vỗ cánh
Có như là nụ hôn
Có như là tia mắt nhìn bịn rịn
Cũng bởi anh đã có một lần
Xa thành phố này như bây giờ em đi xa…vậy
Và em ơi
Ai dám nói tình yêu thì để lại
Mới làm được chuyến đi xa !

Bên miếu thờ Thích Quảng Đức
Sáng nay mờ hơi sương
Người đàn ông – đứng
Vung nắm đấm vào hư không?

Người đàn bà im lặng
Quẳng cái nhìn vào hư vô
Đôi mắt đen trời bão nổi
Tình yêu chết tự bao giờ

Và cứ thế chị đứng
Bên khoảng tường đầy sương
Người đàn ông vung nắm đấm
Chị không hề xoay lưng

Xác pháo đỏ rực dưới chân tường
Mùa xuân tám-tám
Người đàn bà cúi xuống
Nhìn những mảnh vỡ trái tim mình
Bước tới

Tự do vừa qua đây.

Rồi sông Sài Gòn sẽ cạn cho xem
Nếu anh bỏ em đi chẳng bao giờ quay lại
Hoa phượng sẽ thành lửa cháy
Đốt lòng em ngày đêm

Câu nói nửa đùa nửa thật dễ nào quên
Mười mấy năm ở rừng anh vẫn nhớ
Còn em cô đơn giữa phố
Có lúc cũng nghĩ rằng anh đã thực sự quên em !

Tuổi bây giờ đâu phải tuổi đợi hè sang
Nhặt hoa phượng ép vào trong sách
Dẫu công việc hàng ngày tất bật
Nghe tiếng ve ran em bỗng giật mình
Và muốn dừng một phút đến bên anh

Hắn nằm chết trên phố
Lưng lót thảm cúc vàng
Máu từ tim phụt đỏ
Đóng thành băng không tan

Mẹ hắn ôm mặt khóc
Tóc trắng một vùng trời
Đôi mắt hắn không nhắm
Bật đôi dòng lệ vui

Đưa ma hắn vài người khóc
(Mấy kẻ ở nhà cười?)
Có người con gái hát
Bài “Đôi bờ” xa xôi…

Đêm giật mình – bật dậy
Ngực đẫm đầy mồ hôi
Chợt hiểu lưỡi dao ấy
Nếu mai này đến tôi

Là của em tôi đấy
Là của em đấy thôi

Ôi lưỡi dao oan trái
Suốt đời em cứ mang
Suốt đời xin giữ lấy
Chớ bao giờ bỏ quên!

Trong vườn hoa tuổi ấu thơ
Ai không có lần đuổi bắt một cánh chuồn
Ôi hai ngón tay nhỏ run run
Niềm luyến tiếc thơ ngây
Bật khóc

Với tình yêu
Anh không hề đuổi bắt
Nên anh, không mất một tình yêu như thế bao giờ.
Trên đường đời anh đi tới
Bom nổ xé rừng hương của lá
Một cánh chuồn bất ngờ đổ xuống
Khoảnh khắc. Vụt bay đi
Lẫn trong tia chớp nhì nhằng
Nhòa tan trong nghìn độ lửa

Anh đã mất một tình yêu như thế
Như một làn hương không cháy được bao giờ.

Mời bạn tham khảo những chùm thơ, những tập thơ khác của nhà thơ Chim Trắng – Hồ Văn Ba được cập nhật trên trang web để hiểu thêm về con người ông nhé. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết trên nhé!

Related posts

Nhà thơ Thái Bá Tân và tuyển tập thơ dịch Gordon Byron

admin

Nguyễn Trãi với tập thơ Ức Trai thi tập – Tập thơ chữ Hán đặc sắc P3

admin

Tập Thơ ” Hát Lời Cỏ Hát” Đặc Sắc Của Chim Trắng – Hồ Văn Ba Phần 2

admin

Leave a Comment