Nhà Thơ Nổi Tiếng

Đinh Thu Hiền cùng những trang thơ nổi tiếng nhất

Đinh Thu Hiền là một nữ thi sinh nổi tiếng được nhiều bạn đọc mến mộ. Chị là một nhà thơ trữ tình Việt Nam, sinh tại thị trấn Nầm nay là xã Sơn Bình, huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh

Chị sở hữu nhiều bài thơ nổi tiếng , tất cả những bài thơ đều bộc lộ những cung bậc cảm xúc của nhà thơ nên gần gũi với độc giả. Với sự miệt mài cống hiến đó chị đã được bù đắp xứng đáng bằng những giải thưởng danh giá về văn học nghệ thuật

Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau chiêm ngưỡng những bài thơ hay của chị nhé!

Nội Dung

Có phải hạ về khô nước mắt cho em?
Cơn mưa cuối bước qua thềm không nói.
Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi,
Phiêu du theo gió thổi giao mùa.

Có phải hạ về lau nốt những dây dưa?
Còn buốt lạnh hơn mưa chiều Hà Nội.
Nắng thì chẳng bao giờ thôi nông nổi,
Cháy cạn mình không thể tới đêm thâu.

Thương con ve chưa nở đã sầu,
Phượng chết xác vẫn nguyên màu nhức nhối.
Em đày đoạ cả đời không tìm nổi,
Một chàng trai nào dám chết bởi tình yêu.

Nên buông cô đơn lang bạt với muôn chiều,
Nên gửi cuộc tình theo trăng và theo gió,
Nên bình thản trước mọi lời bỏ ngỏ,
Nên dẫu nồng nàn hạ có cũng như không

Em không mang kiếp tằm quằn quại
Đốt chín mình rút ruột nhả đường tơ
Trái tim dẫu một thời thắm đỏ
Ngả màu sang hoen ố tự bao giờ

Chẳng hiểu Chúa có chạnh lòng ưu đãi
Cho tằm tơ riêng một cõi Thiên đàng ?
Ai đã choàng lên mình sự hiến thân kẻ khác
Rồi hững hờ, xếp lại một thời trang!

Tằm tơ ơi, kiếp phù du nhân gian
Nàng có gặp trái tim đang ngả màu thổn thức ?
Trái tim cạn yêu thương bởi những điều không thực
Bởi biết tinh khôn, biết ngờ vực hơn nàng

Ôi trái tim ngả màu không còn hợp thời trang
Từng hoang phí tình yêu đã có thời rất đỏ
Khó kiếp tằm tơ, khóc trái tim loang lổ
Bao đớn đau, bao dâng hiến dại khờ……….

Viên bi to
nhảy nhót
đánh bi nhỏ
vỡ đầu
Bánh xe đi qua 
nghiến nát
viên bi
thành đất
Cuộc chơi vẫn tiếp tục

chẳng có đứa nào khóc
cho xác viên bi
Tôi
không nói gì
Vì mình đứng ngoài cuộc

Anh lại đi một mình trên phố vắng ngày xưa
Hoa sữa rơi đầy trên vai áo 
Anh trở lại nào đợi ai phải bảo
Kỷ niệm buộc ràng như xiềng xích lòng anh

Anh đi tìm trong tiếng gió mênh mông
Một lời nói dịu dàng kỳ lạ
Tiếng của chim ca của dạt dào hoa lá
Nhưng cuộc đời sao im lặng vô biên

Anh đi trên đường và nhắc gọi tên em
Âm thanh vang không có gì dội lại
Kỷ niệm cũ đi rồi là đi mãi
Như cánh chim trời giờ ở đâu…

Anh ở một mình trong đêm tối thẳm sâu
Tay lạnh cóng thèm một bàn tay ấm
Tim trống dồn thèm một lời trìu mếm
Người yêu nhau đầy ghế đá công viên

Anh lang thang như một kẻ ưu phiền
Hai mươi tuổi rồi không còn nhớ nữa
Bút mực sách đèn mới chỉ là một nửa
Một nửa đời anh đã trót quên đi

Nếu đêm nay hoàng lan đừng thơm nữa
Nếu vai anh đừng rơi đầy hoa sữa
Nếu con đường đừng dẫn đến trường xưa…
Nếu thế thì anh cũng sẽ quên đi
Câu chuyện cũ trở thành cổ tích
Qua xa rồi kể lại chẳng ai nghe.

Có thể nào nói hết với nhau không
Tất cả mọi điều – Trừ xót xa cay đắng
Trong ngực trẻ con tim chết lặng
Có thể nào nói hết được không anh?
Em từ lâu vắng những giấc mơ lành
Thức trắng đêm mặt vùi trong gối
Nghe ngoài trời xối xả mưa giông
Có thể nào nói hết với nhau không?
Những náo nức say mê của một thời con gái
Những si mê của tình đầu ngây dại
Những mơ mộng hão huyền tuổi đôi muơi.
Cứ ngỡ đâu đã đến đỉnh cuộc đời
Nhưng cuộc đời còn đang phía trước
Điều đơn giản vậy thôi không hiểu được
Để bây giờ đau buốt trái tim
Cứ viển vông khi em mãi đi tìm
Cứ khao khát một tình yêu vô giá
Cứ mong mỏi một ngân hà kỳ lạ
Những tưởng cuộc đời vẫn có Romeo
Em bàng hoàng giữa những đợt sóng xô
Cơn bão táp dội lòng em xối xả
Em bơ vơ giữa đô thành tấp nập
Em lẻ loi giữa thật giả cuộc đời
Chẳng có gì vô giá ở trên đời
Con ảo ảnh phải thế chăng? Lạy chúa!
Trời đất tối sầm con tim máu ứa
Có lẽ nào con có tội khi yêu?
Đừng trách con mơ ước qua nhiều
Trái tim con không hề có lỗi
Tình yêu có bao giờ thôi nông nổi
Gió có bao giờ thôi ước chốn biển khơi
Chợt thấy thương, thương quá tuổi 20
Ánh hào quang và con tim nhỏ bé
Đêm mưa giông thương con dế nhỏ
Nỗi chi mà nức nở suốt canh thâu
Chẳng thể nào nói hết với nhau đâu
Em tê tái giữa một trời giông tố
Đau buốt lòng lệ trào tuôn ứa
Chẳng thể nào nói hết được đâu anh.

Với riêng em xin anh đừng thành thật
Hãy cứ dối rằng anh rất yêu em
Hãy cứ dối rằng anh thao thức đêm đêm
Nghe gió động ngỡ tay mềm gọi cửa

Hãy cứ bảo rằng em là nỗi nhớ
Duy nhất trong đời và duy nhất trong anh
Căn gác nhỏ, không em hoang lạnh cả Hà Thành
Em là chúa ngự hồn anh vĩnh viễn.

Xin cứ việc lừa dối không bờ bến
Ru em mơ trong một biển hoang đường
Dối gian thật nhiều anh nhé, anh yêu thương
Cái khát khao dối thường, đâu dối được

Em yêu anh ngàn năm không hiểu được
Biết bao điều còn dấu sau làn môi
Biết bao điều day dứt rồi thôi
Nếu dối được tình em ôi! nếu được?

Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về?
Nấm mồ ấy không một lần hương khói
Vùi sâu anh trong quãng đời nông nổi
Tôi bồi hồi, tôi bối rối… tôi yêu!

Romeo giữa cuộc đời có được bao nhiêu?
Mà cô gái dám làm Juliet
Xuân Hương ơi! Màu trầu xanh tha thiết
Nhưng tìm hoài đâu có kẻ ăn chung?

Ảo ảnh mãi thôi, ảo ảnh đến khôn cùng
Mồ anh đó tôi chôn bằng nước mắt
Hồn chìm nổi, lênh đênh, hồn phiêu bạt
Để lại về khắc khoải sống trong tôi.

Thiên đường bao la nhặt hết giữa cõi đời
Những ngôi sao làm một trời tinh tú
Ảo ảnh của tôi ơi! Hãy bay vào vũ trụ
Thế giới này đâu có chỗ cho anh!

Không có nghĩa mỗi lần sóng vỗ 
Là nồng nàn hôn cát đâu anh! 
Vâng em hiểu ngoài khơi vừa ngập gió 
Đưa sóng vào rồi đẩy sóng xa thêm… 

Không có nghĩa những con tàu đêm đêm 
Chưa ngủ bởi hải đăng còn thao thức 
Thăm thẳm giữa đại dương màu mực 
Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu? 

Cuối chân trời sao và biển hôn nhau 
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc. 
Mai sóng lại về thôi, mỏi mòn và nặng nhọc 
Thở cạnh bờ trong giấc ngủ vô tâm! 

Hoàng hôn ơi! Sao mắt bờ quầng thâm? 
Xưa biển hứa ngàn năm yêu cát trắng! 
Phiêu du mãi để con thuyền khô đắng 
Sóng có bao giờ yên lặng đâu, bờ yêu! 

Đại dương xa, gió rủ rỉ rất nhiều 
Sao tiếng thở từ ban chiều vọng lại? 
Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nói 
Yêu rất nhiều là cho cả bờ đâu

Em chẳng bao giờ hạ mình trước anh đâu
Dù trước anh em hoàn toàn bất lực
Dù yêu anh đã bao lần em khóc
Em chẳng bao giờ hạ mình trước anh đâu
Em chẳng cần chúng ta thương hại nhau
Không còn tình yêu chúng ta còn tình bạn
Dù yêu anh nhưng em vẫn lãnh đạm
Chẳng cúi đầu em cũng chẳng cầu xin
Em chẳng bao giờ hành hạ trái tim
Sống tủi hổ trong tình yêu nô lệ
Chẳng làm gì khiến mình bé nhỏ
Em chẳng bao giờ hạ mình trước anh đâu.

Có một thời anh là của riêng em
Từng ý nghĩ đọng trong từng ánh mắt
Anh nhìn em, những gì em cảm nhận
Tất cả giành cho em – cho riêng em

Có một thời em chẳng thể lãng quên
Anh mạnh mẽ và dịu dàng đến thế
Em nhỏ bé núp bóng anh che chở
Chuyện ngày xưa đâu phải giấc mơ đêm

Ôi đâu rồi thời đó của riêng em
Hoa – mây – gió – ánh mặt trời bé nhỏ
Bao yêu thương trong mắt anh thầm lặng
Gió xôn xao cứ đùa gọi yêu em

Ngày tháng ơi cho em được cầu xin
Cho em về với tháng ngày xa xưa ấy
Dẫu vẫn biết tình yêu không dễ vậy
Ai trả em về…
Thời ấy của riêng em!

Có một người không biết yêu em 
Nên họ đã rẽ về qua lối tắt 
Hà Nội ơi! Tím bằng lăng bây giờ ai nhặt 
Sao cứ rụng dày, chồng chất tháng năm? 

Có một người từng vô ý nhẫn tâm 
Mắng nhiếc em luôn, ngỡ mới mười lăm tuổi 
Lá mê mải đan rèm cho gió thổi 
Ôi gió nào lấp xấp bờ tim? 

Có một người gục đầu không dám tin 
Em tang tóc hơn trăm nghìn quả phụ 
Người lớn thì già, trẻ thơ thì bé nhỏ 
Ai khoảng giữa hai bên quyến rũ anh đi rồi! 

Em nhẫn nhục hai đầu ru anh trong vành nôi 
Không biết gửi trao anh cả cuộc đời con gái 
Để một nửa chết vô tư khờ dại 
Một nửa khô dần, trống trải những mùa thu!

Có một điều chắc em không nhận ra 
Ngực áo anh và bông hoa ngày cưới 
Có một điều chắc em không đoán nổi 
Bữa cưới em về anh qua lối hẹn xưa! 

Cô bé ấy ở đâu ? Cô bé ấy bây giờ ? 
Mối tình cũ vật vờ ven khóm cỏ 
Anh đã tưởng vùi sâu chôn kín nó 
Sao còn về… hay chỉ khói phất phơ ? 

Em không hay đâu, cô bé vờ ngây thơ 
Nép trong ngõ, rụt rè xem lễ cưới 
Mắt anh lặng nhưng mà tim bối rối 
Đập nghẹn ngào nên để rớt cành hoa. 

Có một điều chắc em không nghĩ ra 
Cô bé ấy sẽ về nơi hẹn cũ 
Váy cô dâu quét nhầu thêm cỏ nhớ 
Xin em bước nhẹ nhàng cho hoa ấy trinh nguyên! 

Dĩ nhiên là em cũng biết hờn ghen 
Và giận dữ như bao người vợ trẻ 
Nhưng sao với em tim anh đầy quá thể 
Mà cô bé ngày nào chỉ mỗi cánh hoa thôi ?

Anh trở về mang mặc cảm xót xa 
Những ảo tưởng thay bằng cay đắng
Những năm tháng qua đi là người thầy đáng kính
Dạy anh thành người không biết ước mơ
Và cuộc đời không chỉ là thơ
Khi trở về lối cũ của anh đi 
Anh mới hiểu thế nào là hạnh phúc 
Còn đau khổ vì sao chẳng biết 

Quả cấm nào mang vị đắng dễ say
Mà ngày xưa anh đã có trong tay
Rồi đánh mất đến bây giờ ân hận
Em có về con đường xưa trở lại
Nhặt những trái buồn anh hái cho em
Trên mỗi ngõ đời anh khắc tên em
Và nỗi nhớ trên nền năm tháng

Xung quanh anh có rất nhiều bè bạn
Chúng nó cười sao anh không dễ quên
Nhưng làm sao anh có thể quên em
Khi kỉ niệm nhắc về em tất cả

Đã bao lần anh nhận nhầm màu áo 
Giật mình cứ ngỡ là em
Nhưng cái gì rồi cũng phải quen
Cả nỗi nhớ, nỗi buồn cũng thế 
Em xa lắm rồi, em còn rất trẻ
Im lặng vô tình đồng lõa với thời gian

Không biết rằng em đã sang ngang
Xa xôi thế, hết một thời thiếu nữ
Nếp nhăn đầu tiên trên khuôn mặt tình yêu.

Tôi gặp mình
Khi mới lên ba
Bi bô khắp nhà
Tôi gặp mình
Vào ngày cưới 

Tim bối rối
Phượng đỏ trong mắt bạn bè
Tôi gặp mình
Tóc đã bạc phơ
Nụ cười móm mém

Tia sáng
Lọt qua cửa sổ
Cơn mơ bay biến
… Tôi gặp mình

trước gương
Bây giờ tròn mười bảy
Nửa vui
Nửa buồn…

Tôi bỏ lại nửa chừng câu hát,
Lặng lẽ về, bước nhạt con đường xa.
Nhớ! Trời ơi! Nhớ lắm một bài ca,
Viết dở.

Tôi gửi lại sân trường một nửa,
Một nửa mang theo, một nửa ai cất giùm,
Bạn cũ rồi có nhớ tôi nữa không?
Người ấy ở chung bàn, chung giọt nắng,
Ô cửa. Lá bàng. Khoảng trời mây rất trắng.
Phi lao đưa, chớm nắng, ưu tư buồn,
Sao ngẩn ngơ hoài hỡi đôi mắt xanh non,
Phấp phỏng lắm bởi người vô tâm lắm!

Tôi giã biệt khi lòng chưa kịp thắm,
Thu chưa trong nên mây cũng chưa về,
Chưa đọng tròn giọt nắng chín đê mê,
Bạn một nửa, sẻ dành tôi một nửa.

Hình như có đôi người se sẽ nhớ,
Se sẽ buồn bên ô cửa trống trơn,
Se sẽ thương… xin đừng đi xa hơn,
Hãy cứ giữ một chút buồn se sẽ.

Hãy cứ giữ một chút lòng như thế,
Cho nửa đời sẽ không bơ vơ,
Cho ngày ngày cô bé vẫn làm thơ,
Hoài niệm mãi giấc mơ một nửa.

Mùa thu rồi 
Anh có biết anh dẫm lên gì không 
Mùa thu rồi 
Hồ thì đầy mà mắt em vơi trong.

Giá đừng có 
Tháng năm về đợi tuổi 
Giá đừng có 
Những màu xanh yếu đuối 
Khép nép vàng chờ đợi bước chân qua 
Giá đừng có 
Một trái tim cỏ hoa 
Thu sẽ khác.

Thương cho mười tám tuổi 
Hồn trắng đục lờ đờ câu nói dối
Mười tám nguyên trinh, mười tám tròn đầy
Mười tám nào mười tám chẳng thơ ngây?

Thu sẽ khác
Chắc rằng thu sẽ khác
Mười tám tuổi, tóc linh hồn đã bạc 
Nắng và mưa chưa kịp lướt qua đầu 
Sao đã vàng, đã vàng giăng nỗi đau.

Em từng dối 
Từng bắt mình nói dối
Hiểu không anh, khi chưa mười tám tuổi 
Thu em sang, thu em đã sang rồi 
Và bây giờ… đợt lá cuối sắp rơi!

Chúng mình xa nhau đã ba mùa hoa nở
Người ta bảo rằng con trai dễ quên
Nhưng làm sao anh có thể quên em
Cô bạn gái những ngày xa xưa ấy

Tiếng ve kêu trong đêm hè nồng cháy,
Đường đến trường thơm hoa Hoàng Lan
Mái tóc học trò em cắt ngang vai
Trang vở mới chép bài thơ nho nhỏ

Tình yêu đến bất ngờ như làn gió
Vụng về đâu biết nói cùng em
Tuổi học trò hay ước hay quên
Hay mơ đến những chân trời xa lạ

Lớp học bên hồ mây bay ngoài khung cửa
Bồng bềnh như những giấc mơ
Mười bảy tuổi đầu mới tập toạng làm thơ
Nghĩ về thơ như một điều tín ngưỡng

Nhìn cuộc đời qua kính màu lý tưởng
Chỉ một màu hi vọng rất xanh
Sao bấy giờ em lại nhìn anh
Để đến nỗi bây giờ anh phải nhớ

Nào ai biết tình yêu là đau khổ
Và cuộc đời đâu chỉ màu xanh.

Vực xoáy cuộc đời anh bỏ lại trong em 
Giông bão nổi mỗi đêm về thao thức 
Mùa yêu đương gió xưa về rạo rực 
Lá rụng thật nhiều, lá buốt nhức hình tim. 

Mất anh rồi lòng vẫn chẳng dám tin 
Người lộng lẫy giữa muôn vàn kỉ niệm 
Ôi có phải hoàng hôn anh mãi tím 
Cho sao em không tắt lịm bao giờ? 

Vòm trời nào Hà Nội phủ đầy thơ 
Của anh đấy, nguyên sơ màu nhớ cũ. 
Em vẫn vậy sống mang hôn quá khứ 
Anh có biết một chiều thắp lửa vạn vì sao 

Anh có biết một người đang chết giữa chiêm bao 
Lòng run rẩy mỗi sáng nào tỉnh dậy 
Sẽ lại sống, sẽ không anh, sẽ tuột vào vực xoáy… 
Ôi tiêc nỗi đau này sao chẳng phải là mơ???

“Đừng sợ nữa chú gà lạc mẹ”
Tôi vuốt ve khẽ nói với gà con
Nhưng tôi hiểu chẳng bao giờ hết sợ
Nếu bên ta, Mẹ đã không còn…

Chiều vàng, nắng ngọt thu mới sang
Lóng lánh đôi môi tiếng dịu dàng
Lối vào vường nhỏ, hoa nho nhỏ
Mỗi bước cùng em, mỗi xốn xang

Con tim non dại biết gì đâu
Chỉ muốn luôn luôn ở cạnh nhau
Nồng nàn hương nắng, hương hơi thở
Hơi nắng dường như đọng rất lâu

Tôi ngại nhìn hình đôi mắt tôi
Mắt tôi phản xạ mắt em thôi.
Nắng vàng như mật, trong như lọc
Trong mắt em như cánh sao rơi.

Trong mắt em tôi có điều chi ?
Nắng chẳng vàng nữa, nắng phai đi.
Rồi mùa thu cũng phai đi mất
Để lại trong tôi nắng ngẩn ngơ.

Một sớm vô tình tôi chợt mơ
Thấy em không phải kẻ thờ ơ
Thấy tôi vẫn cứ vô tư lự,
Thấy nắng dệt vàng những vần thơ

Giấc mơ ngắn ngủi tôi chẳng cần,
Vì em nào có biết đâu chăng!
Giấc mơ ngày ấy còn chưa tỉnh,
Mơ mộng trong mơ, nắng vàng không?

Em đoán ra rồi! Thôi anh đừng nói nữa 
Chỉ một lời đơn giản có gì đâu 
Nhạy cảm quá đôi khi thành nghiệt ngã 
Tự biết những điều không dám nghĩ từ lâu 
Em đoán ra rồi! Anh cảm ơn em đi 
Hãy thanh thản và nhẹ nhàng vĩnh biệt 
Con đường một chiều sau lưng ai tha thiết 
Mắt không dám buồn tê liệt giữa hàng mi 
Em đoán ra rồi! Anh cảm ơn em đi 
Xin đừng nói chia ly 
Xin đừng nói những gì em khủng khiếp 
Ðể em dối lòng em 
Còn gì không khi anh chưa thốt ra lời giã biệt 
Ðừng hiểu em hão huyền – em tự dối em thôi 
Biết là anh đã xa – xa thật rồi 
Lặng lẽ thế 
Chia tay 
Ðừng nói nữa 
Em không đủ lòng bao dung tha thứ 
Cho lời tạ từ sắp sửa buột qua môi 
Ðiều ấy… Tim em biết trước rồi

Lẽ nào biển không mặn bằng nước mắt ? 
Sóng cồn cào. Ôi sóng thắt bờ dương 
Phút nông nổi vạn cánh buồm nghiêng ngả 
Bỗng dị hình một phút đau thương! 

Làm sao biết bão giông từ đâu tới ? 
Khi yên bình mặt biển quá tinh khôi 
Làm sao biết mỗi lần anh sai hẹn 
Khi bên em, anh say đắm tuyệt vời 

Khao khát bỏng cả một thời cát trắng 
Mát dịu nửa chừng, con sóng lặng về khơi 
Mới hiểu vì sao em nồng hậu trọn đời 
Anh mãi vẫn là người băng giá! 

Nước mắt lọc giữa ngập tràn biển cả 
Có một thời đã biết hoá ngọc châu 
Anh đã nhặt cho mình dù không hiểu 
Chuỗi ngọc này dạt đến từ đâu!

Còn điều gì bí ẩn nữa đâu anh 
Em khờ dại vì em trong trẻo quá 
Nếu biết trước tình yêu ưa tìm lạ 
Em hoá kiếp đồng đen im lặng đến muôn đời!

Trên đây, uct.edu.vn đã chia sẻ đến quý độc giả chùm thơ nổi tiếng của nhà thơ Đinh Thu Hiền. Qua những bài thơ chúng ta thêm phần nào hiểu được những nỗi niềm, tâm tư của nhà thơ. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Related posts

Tô Đông Pha (Tô Thức) và tập Thi hay đặc sắc nhất phần 2

admin

Kho Tàng Thơ Đặc Sắc Của Bùi Thanh Tuấn Về Tình Yêu, Cuộc Sống

admin

Nhà thơ Hoàng Cầm cùng những trang thơ ấn tượng nhất phần 3

admin

Leave a Comment