Nhà Thơ Nổi Tiếng

Du Phong – Hoàng tử thơ tình 9X được độc giả yêu thích

du phong

Du Phong tên thật là Nguyễn Tuấn Trung, hiện sống và làm phiên dịch viên tại TP Hạ Long, Quảng Ninh. Anh chàng được mệnh danh là “Hoàng tử thơ tình” với nhiều tác phẩm thơ viết về tình yêu. Bên cạnh đó, Du Phong cũng có khả năng sáng tác truyện ngắn và tản văn. Chàng trai trẻ Du Phong thu hút hơn 20.000 fan tại Facebook cá nhân và gần 100.000 lượt theo dõi fanpage. Hãy cùng chúng tôi theo dõi bài viết này ngay nhé!

Những tác phẩm thơ nổi bật:

du phong

Nội Dung

Anh dắt em về thưa chuyện với ông bà,
Về những tháng năm qua mình cùng nhau gắn bó
Về giấc mơ có một gia đình nhỏ
Về nguyện ước suốt đời yêu mãi chẳng lìa xa…

Anh dắt em về xin phép mẹ cha,
Dù bão tố phong ba, cũng nguyện là đôi uyên ương bước cùng đường, chung lối.
Cùng nắm tay nhau đi hết tháng năm dài nông nổi,
Đến cuối bến cuộc đời vẫn hạnh phúc dù tóc bạc da ngăm…

Anh dắt em về tính chuyện trăm năm…

Em đã đợi anh lâu lắm, phải không?
Xin lỗi nhé! Bao năm rồi anh tìm hoài chẳng thấy…
Tình yêu cứ thích trêu đùa mình vậy…
Đi hết bao chặng đường…chẳng tìm được một nửa của mình đâu…

Mùa đông này gió buốt lạnh những đêm thâu,
Em chịu khó ủ trong chăn cho ấm!
Em nhớ quàng khăn những ngày rét đậm,
Chịu khó chút nữa thôi, anh sắp tìm được em rồi!

Những ngày buồn, em đừng hướng mắt về phía góc trời,
Đừng đứng một mình chun vai vì trong lòng nỗi cô đơn xâm chiếm…
Anh hứa rồi, anh sẽ mau mau tìm đến,
Sẽ không để em lẻ bóng đợi thêm nữa những tháng năm dài…

Anh vẫn kiên nhẫn tìm em hôm qua, hôm nay và cả ngày mai,
Trong lúc đợi chờ, em hãy nghe những bản tình ca để ru lòng mình lắng xuống…
Em hãy vui vẻ đón chào bình minh,
và mỉm cười khi thấy một bông hoa nở muộn…
Ngày mình gặp nhau, chắc hẳn nắng sẽ thắm đượm một góc trời bình yên…

Bởi vì cuộc đời đã tạo ra nhân duyên…
Nên người ta rốt cuộc sẽ đến với nhau bằng cách này hay cách khác!
Cuối cùng người ta vẫn sẽ tìm thấy nhau sau tháng năm đi lạc,
Rồi một ngày rất đẹp,
Anh sẽ vô tình tìm được em thôi…

Anh về với em đi!
Thu qua rồi, vội lắm.
Lòng em không đủ ấm
Nghe run rẩy quá trời.

Về với em đi thôi!
Em vẫn ngồi em đợi
Đám mây cao vời vợi,
Anh ở tít nơi nào?

Em ướm hỏi vì sao
Có khi nào anh nhớ
Hoa bao lần tàn nở
Chỉ mình em ngóng trông?

Anh có biết hay không,
Ngoài phố người đông lắm.
Họ dựa đầu, tay nắm,
Hạnh phúc tìm môi nhau.

Anh chẳng về nữa đâu!
Biết vậy mà vẫn đợi
Bởi vì em không gọi
Nên anh chẳng nhớ về…

Chỉ em là mải mê
Giữ lời thề nguyên vẹn,
Dù anh không hứa hẹn
Em vẫn đợi muôn đời.

Chúng tôi đã từng yêu rất đậm sâu!

Chúng tôi đã từng yêu rất đậm sâu,
Từng hứa bước cạnh nhau tới cùng trời cuối đất…
Tuy đường đời nhỏ chật,
Mà vẫn lạc mất nhau…

Chúng tôi đã từng thề nguyện dù năm tháng đổi thay màu
Vẫn nắm chặt tay nhau chẳng khi nào buông bỏ
Nhưng cuộc đời nhiều ngả
Bàn tay cũng thả rời…

Chúng tôi đã từng nghĩ sẽ thức dậy bên nhau mỗi ngày mới trong đời
Chỉ thế thôi, là đủ
Vậy mà… khi tỉnh ngủ
Chẳng tìm thấy nhau đâu…

Chuyện của cát

Mây lơ lửng êm đềm
Trò chuyện với ánh trăng
Trăng sáng tỏ vô ngần
Kể chuyện tình của cát

Ngày xưa sóng dịu mát
Vui vầy cùng biển khơi
Tới tận nơi chân trời
Nơi bình yên, hạnh phúc

Sóng dịu dàng chân thật
Ôm lấy cát lẻ loi
“Mình cứ mãi muôn đời
Yêu nhau thôi, cát nhé!”

Cát mỉm cười khe khẽ
Nhìn ánh mắt dịu êm
“Mình cứ mãi êm đềm
Bên nhau thôi, sóng nhỉ!”

Những ngọt ngào âm ỉ
Trôi mãi cùng thời gian
Niềm hạnh phúc bạc vàng
Tưởng muôn đời có thật!

Có ngờ đâu, vụt mất…
…Một ngày gió lả lơi
Cuốn xa tận chân trời
Ngày bình yên của cát

Ở một miền sa mạc
Xương rồng nằm lẻ loi
Gió vô tình, lả lơi
Đặt cát ngay xuống đó

Sóng gầm như thác đổ
Cát đau khổ khóc oà
Mà vẫn mãi chia xa
Mối tình đầu tha thiết

Gió đùa vui ác thiệt
Sao nỡ tách xa rời
Sao mỗi đứa một nơi…
Nước mắt hoà… đắng chát

Cát thẫn thờ ngơ ngác
Xương rồng buồn sẻ chia
Giọt nước mắt đầm đìa
Cát ngồi ôn chuyện cũ

Xương rồng buồn ủ rũ
An ủi bạn mới quen:
“Cát hãy sống êm đềm
Ở nơi đây vậy nhé!”

Xương rồng cười vui vẻ
Đời đã bớt lẻ loi…
Còn nơi tận chân trời
Gió vô tâm bay mãi….

Chỉ còn sóng ở lại
Gào thét mãi muôn đời
Một nỗi nhớ chơi vơi…
Yêu… muôn đời là thế!!!

Có lẽ chúng mình nợ nhau một tình yêu!
Có bao nhiêu điều lẽ ra đừng giấu diếm.,
Có phải hai người đều chưa từng thể hiện
Nhưng tự bao giờ đã hiểu thấu lòng nhau?

Anh có biết đâu, em cũng có biết đâu…
Chỉ là nhớ nhau, nhưng chẳng bao giờ nói,
Chỉ là thương nhau, nhưng nhủ lòng không hỏi,
Chỉ là… bỗng thấy mình ngốc nghếch khi đứng đối diện với người kia.

Có phải em vẫn thức rất khuya,
Chỉ đề chờ lời chúc ngủ ngon từ số thuê bao quen thuộc?
Anh thì mở mắt ra vẫn cầm điện thoại trước,
Đọc tin chào buổi sáng từ một người – đơn giản là thói quen…

Có phải em vẫn thấy tim mình run lên,
Khi bắt gặp nụ cười anh trên phố?
Anh cũng thấy yêu đời anh bé nhỏ,
Khi có thiên thần bước bên cạnh, là em.

Có điều gì ngăn cách giữa trái tim,
Khiến chúng mình ngại ngần lời yêu tin đến thế?
Có điều gì khiến chúng mình không thể
Là một nửa của nhau, sau hạnh phúc ngắn dài?

Hay chúng mình đều sợ hãi ngày mai,
Sẽ vô tình để mất nhau nếu một trong hai bước vội…
Hay chúng mình sợ chẳng may lạc lối,
Sẽ lạii thành một nửa xa lạ của đối phương….

Nên chúng mình vẫn nợ nhau một chữ yêu thương…

Có những ngọt ngào đơn giản là… thói quen…
Như chậm rãi mút que kem trong ngày mùa đông giá buốt
Như bỏ chút Chocolate vào ly Cappuchino…
…rồi một mình nhâm nhi nơi góc quán Café quen thuộc…
Như lặng lẽ bước dọc theo hàng gạch cuối con phố mùa thu…

Có những kỷ niệm êm đềm như một khúc hát ru…
Hai kẻ yêu nhau rúc rích ngân nga suốt đêm trong chiếc chăn mùa đông ấm áp
Cái ôm cuồng say và nụ hôn ngỡ chẳng khi nào phai nhạt…
Bất giác…
Cơn gió chợt ùa về… ký ức vỡ làm đôi!

Giọng nói ai vang vọng nơi xa thẳm cuối trời
Nhắc ta nhớ về một bóng hình đã từng là thân thương nhất
Ta mơ hồ đưa tay… có ngờ đâu vụt mất
Hạnh phúc xa khuất rồi… hạnh phúc chẳng tày gang…

Biết bao đêm trong giấc ngủ mơ màng
Ta bật khóc, ta van xin, ta gào thét…
Để sáng hôm sau thức dậy bên chiếc gối ôm nhạt nhoà nước mắt
Ta ngơ ngác mỉm cười – Tất cả chỉ là một thói quen…

Ta vẫn sống như chưa hề tồn tại bao ký ức êm đềm
Ta vẫn tự nhắc mình tập quen và hài lòng với những gì đang có
Ta vẫn… nhưng đôi khi chỉ vô tình
Thấy bóng hình xưa nơi những thứ đồ vô tri rất nhỏ
Ta vẫn tự nhủ lòng, ta sẽ tiếp tục quên…

Có những ngọt ngào đơn giản là thói quen…

Em luôn nghĩ về đám cưới của chúng ta,
Một đám cưới toàn loài hoa em thích!
Hôm nay không mơ,
chẳng phải là cổ tích.
Có phải vậy không anh?
đám cưới của chúng mình…!

Em bước bên anh cười rạng rỡ thật xinh,
Anh khẽ bảo “Hôm nay em đẹp nhất!”
Váy trắng tinh khôi, một ngày trời rót mật.
“Em là cô dâu hạnh phúc nhất trên đời…!”

Anh dắt tay em đi giữa biết bao người,
Bạn bè gửi lời thành tâm chúc phúc.
Cha mẹ, họ hàng mừng vui hết mực,
Trao những món quà làm của hồi môn.

Thử hỏi trên đời còn gì mãn nguyện hơn
Giây phút chúng mình đều đáp rằng: “…Đồng ý”
Kỉ vật kết đôi, trái tim và lý trí…
Tất thảy giây phút này, mình đã thuộc về nhau.

Chẳng cần hứa rằng đầu bạc… với nhau đâu!
Chỉ cần nguyện lòng bên nhau mãi mãi.
Đến cuối cùng vẫn nắm tay ở lại,
Chỉ vậy mà thôi… em hạnh phúc lắm rồi!

Đám cưới chúng mình, đám cưới của niềm vui,
Của những mong chờ, những tháng ngày háo hức,
Của những khát khao – của những gì rất thực,
Duy nhất mà thôi,
Duy nhất cả cuộc đời….!

Đừng bắt em quên quá khứ, được không?
Dù nó buồn và thật nhiều nước mắt…
Khi yêu, ai không muốn mình là duy nhất,
Nhưng xin đừng bắt em xoá hết những kỷ niệm một thời…

Chuyện ấy đã qua, người ấy đã xa rồi…
Đừng bắt em khơi ra rồi cân đong đo đếm,
Đừng so sánh thiệt hơn với những thứ chỉ còn là hoài niệm,
Đừng để chuyện qua rồi ám ảnh suy nghĩ của hai ta…

Đừng bắt em phải nói dối nữa mà…
Sự thật là em không muốn quên một bóng hình xưa cũ!
Sự thật là em vẫn đôi khi gọi tên người ta
âm thầm trong giấc ngủ…
Sự thật là em vẫn giật mình khi bắt gặp… trên con phố thân quen…

Em nào có tiếc gì đâu quá khứ đã cũ mèm,
Tại vì con gái luôn trân trọng những thứ đã qua
…dù chỉ là dĩ vãng…
Dù ký ức buồn đau hay ngọt ngào lãng mạn,
Em vẫn chẳng muốn quên dù giữ chẳng làm gì!

Nếu anh không bắt em phải xoá đi
những gì của ngày Hôm Qua với người con trai ấy,
Em sẽ yêu anh, yêu anh hơn gấp trăm ngàn lần vậy,
Vì em biết
Tình yêu anh đủ rộng lượng để chở che em cho đến hết cuộc đời…

Em biết mình không buồn và nước mắt sẽ không rơi
Vì sẽ chẳng bao giờ quá khứ của em bị mang ra để dày vò đay nghiến.
Và anh sẽ là người dắt tay em đến…
…chốn hạnh phúc bình yên sau quá khứ ngủ vùi.

Em vẫn thường bảo anh
Rằng cuộc sống xung quanh toàn sóng gió.
Em muốn yên bình ngủ vùi trong gác nhỏ,
Sao cứ thót giật mình bởi sấm chớp, mưa giông…

Em không thích mùa đông
Vì có giấu vào đâu hai bàn tay vẫn cóng,
Chẳng có vòng tay ai đủ ấm
Khiến em quên cái rét lạnh quanh mình.

Em muốn cười thật xinh
Giữa khung trời của riêng em nhỏ bé.
Nhưng em cứ loay hoay trong chính vòng tròn mình vẽ,
Chẳng tìm được cho mình cái cớ để tự vui.

Hạnh phúc em cần chỉ giản đơn thôi:
Được khóc, được cười như là em vẫn thế
Không phải cố gồng mình để tỏ ra mạnh mẽ,
Nhưng sống trên đời đâu có dễ, phải không?

Cô gái của anh ơi, ở bên cạnh màu hồng
Còn trắng, đen và vô vàn màu khác.
Em sẽ thấy buồn khi cuộc đời nhàn nhạt,
Có sóng gió, yên bình để em biết nâng niu.

Em đừng buồn khi chưa thấy tình yêu,
Đừng vội vã ủ mình vào một vòng tay lạ,
Có một người đang tìm em hối hả,
Có một người, bàn tay ấm, sẽ bên em.

Hãy cứ mỉm cười như vốn là em
Và hãy khóc như thật là em vậy
Cứ hồn nhiên giữa vạn điều vô lý ấy
Hạnh phúc ở cạnh em, gần lắm, rất gần.

Hứa với anh!
Đừng bao giờ quên mất
Em luôn là cô gái hạnh phúc nhất
Trên khắp thế gian này…

Hứa với anh!
Người em chọn để nắm lấy bàn tay,
Phải là người biết chở che em qua tháng ngày mưa nắng,
Là người mang đến cho em sự bình yên phẳng lặng,
Trong sâu thẳm tâm hồn…

Hứa với anh!
Khi em thấy cô đơn,
Không bao giờ tự vùi mình vào bóng đêm rồi nấc lên trong tuyệt vọng.
Khi em thấy mình run lên vì lạnh cóng,
Không bao giờ tự đóng cửa trái tim, cấm kẻ khác lại gần.

Hứa với anh!
Dù có tiếc thương quá khứ đến trăm lần,
Thì cũng phải cất đi, vì tương lai mới là điều đáng giá.
Không ai thương em bằng chính em thương mình cả,
Đừng tự dằn vặt xót xa, để trôi qua những khoảnh khắc quý giá của đời mình…

Hứa với anh!
Sẽ luôn cười thật xinh,
Dẫu cuộc sống trái ngang có đem đến cho em muôn vàn cay đắng,
Có thể một ngày em thấy cuộc đời chẳng còn bình lặng,
Hãy mạnh mẽ lạc quan, cứng rắn để đương đầu…

Hứa với anh!
Hết kiếp này và cho cả kiếp sau
Mãi mãi là chính em – cô gái anh đã yêu từ ánh mắt đầu đến giây phút cuối…
Và sẽ không bao giờ tiếc nuối
Vì đã sống hết mình trọn vẹn tháng năm qua.

Kể từ giờ em hãy sống vì em
Dù mạnh mẽ hay yếu mềm, cũng được.
Miễn thản nhiên cười và vô tư bước,
Đau khổ hay không là tự do mình.

Kể từ giờ em phải thật là xinh,
Rạng rỡ yêu đời dù mưa hay nắng
Không phải để cho người nào nhìn ngắm,
Bởi thanh xuân ngắn lắm, sắp qua rồi…

Kể từ giờ em phải sống thật vui
Để chôn vùi nỗi buồn vào quá khứ.
Ai tổn thương mình thì cũng nên tha thứ,
Bởi sau cùng em đáng được bình yên.

Kể từ giờ không phải nhớ hay quên,
Không muộn phiền vì một người nào nữa.
Vui đi em, nếu không thì sẽ lỡ
Chuyến tàu mang hạnh phúc đến ga rồi

Nếu chúng mình còn yêu
Đừng cắt đứt sợi dây để cánh diều bay mất
Dẫu bão gió bên ngoài có thốc
Cũng đừng buông…

Nếu chúng mình còn yêu
Đừng lấy lặng im để đong đựng nỗi buồn
Khi khoảng cách rộng, dài, xa quá
Người thương sẽ trở thành người dưng xa lạ
Cứ thế mà quên đi…

Nếu chúng mình còn yêu
Đừng kể nhau nghe về những sự chia ly
Mà hãy nhắn nhủ nhau dẫu có chuyện gì cũng nắm tay thật chặt
Khổ đau, giận hờn, nước mắt
Là chuyện của người ta…

Nếu chúng mình còn yêu
Đừng hứa hẹn những điều quá xa
Cũng đừng rủ nhau tìm về quá khứ
Hạnh phúc bây giờ mới là điều nên giữ
Nếu thật lòng hãy trân trọng từng phút giây

Nếu chúng mình còn yêu
Hãy hiểu rằng không dễ để thấy nhau ở giữa cuộc đời này
Đừng ngã lòng, đổi thay vì những điều không đáng
Nếu một ngày chán nản
Hãy ngủ một giấc dài, rồi dậy, để yêu thêm

Nếu chúng mình còn yêu
Hãy trao nhau những kỷ niệm êm đềm
Thời gian trôi và thời gian không trở lại
Để nụ cười còn mãi
Trong ký ức đậm sâu…

Ngày mai em sẽ thành cô dâu,
Khoác trên mình chiếc váy cưới trắng tinh đính cườm màu ngọc bích.
Em sẽ như thiên sứ lung linh với giày búp bê và tóc buộc lệch,
Cô gái của anh sẽ hạnh phúc nhất trên đời!

Ngày mai thôi giữa những tiếng nói cười,
Giữa muôn hoa tươi và lời chúc tụng,
Em của anh sẽ ôm lấy vị hôn phu bằng vòng tay mở rộng…
Trao cho chồng mình một nụ hôn chứa đựng những khao khát đê mê.

Ngày mai cô gái của anh sẽ là vị hôn thê.
Anh sẽ đến lễ cưới của em nhưng không làm chú rể,
Em sẽ sánh bước cùng chồng em giữa trung tâm buổi lễ,
Anh mỉm cười, ngồi lặng thầm chúc phúc ở hàng ghế thứ mười hai…

Ngày mai…
…chúng ta phải quên đi những tháng năm dài…
Bao nhung nhớ yêu thương tưởng chừng không có đáy,
Vậy mà một ngày vẫn phải xa nhau đấy,
Lời ước hẹn “Yêu đến suốt cuộc đời” có dịp thực hiện đâu…

Đâu phải cứ yêu nhau thì sẽ mãi mãi thuộc về nhau…
Số phận và duyên trời nhiều khi tàn nhẫn lắm!
Cuộc đời dài mà vòng tay quá ngắn,
Cái ôm ngọt ngào chưa ấm đã phải xa…

Ngày mai em sẽ thành con dâu nhà người ta!
Ngày chúng mình yêu nhau bố mẹ anh vẫn bảo:
“Cô bé này sẽ thành dâu hiền, dâu thảo!”
Chỉ tiếc bây giờ em gọi bố mẹ người khác là bố mẹ chồng thôi…

Chào em! Anh là chàng trai đứng đằng sau hạnh phúc!
Cho anh nắm tay em một lúc,
Rồi hẵng đi

Anh là chàng trai chẳng có gì
Không đẹp trai, không tài năng, không bạc tiền, không địa vị
Nhưng cứ để anh bên em một tí
Rồi anh sẽ tự khắc xa…

Anh biết mình là kẻ thứ ba
Đến bên và yêu em khi trái tim em đã thuộc về một chàng trai khác
Chàng trai ấy tốt hơn anh về mọi mặt
Chẳng trách bên em anh quá đỗi tầm thường

Nhưng anh cứ thích nhớ thương
Cứ thích chọc ghẹo đùa trêu để em hờn em dỗi
Cứ thích nghe em nói vu vơ những câu từ không sao hiểu nổi
Rồi mỗi đêm về lại thao thức tương tư…

Anh vụng về lắm trong những câu từ
Chẳng biết làm sao để em gần anh thêm một chút
Yêu em thêm một phút
Anh cũng thấy đời vui…

Em cứ đùa anh thêm một chút thôi
Rằng người ấy chẳng biết đâu, người ấy đâu bận tâm đến anh – một chàng trai lạ
Để anh cũng dối lòng: “Thôi, cứ mặc cho mình sa ngã!”
Đến sau một người thì có lỗi gì đâu…

…Cứ cho anh mặc định mình vẫn sẽ là của nhau

Quên một người có khó lắm không anh?
Sao tim chẳng đành quên đi dòng ký ức.
Vẫn biết rằng ta xa nhau là thực,
Em vẫn thấy hoài nghi, mộng tưởng mơ hồ…

Có khi nào tất cả chỉ là mơ,
Những gì đã qua chỉ như đùa không nhỉ?
Có bao giờ bất chợt trong suy nghĩ,
Anh thấy mình chưa hẳn đã chia tay?

Rồi vô tình chạm mặt chốn này đây,
Anh vẫn thế, ngọt ngào như thuở trước.
Em vẫn thế, anh đâu nào biết được
Trái tim em rộn rã đến không ngừng…

Và thế là hai kẻ lạ, người dưng,
Không thể dừng nhớ nhau trong từng suy nghĩ…
Và thế là qua rồi cơn mộng mị,
Anh lại quay về, sưởi ấm những lạnh băng…

Rồi một ngày em hiểu những khó khăn,
Yêu lại từ đầu, luôn muộn mằn, đắng chát.
Rồi một ngày em thấy mình phai nhạt,
Trong những đam mê từng khao khát điên cuồng…

Và rồi em chợt nghĩ đến: Buông!
Trả em về với nỗi buồn từ muôn thuở trước,
Trả anh về nơi em chẳng bao giờ đến được,
Trả nhau về với ao ước không thể gọi thành tên…

Thế là chúng mình lại bắt đầu quên,
Và mong không bao giờ gặp lại nhau trên đường đời lần nữa…

Quên đi thôi!
Chẳng ai còn nhớ nữa…
Con đường đã rẽ đôi còn vầng trăng thì sẻ nửa,
Còn lại gì nữa đâu.

Quên đi thôi… những ước hẹn ban đầu,
Những lời hứa xưa, hãy để gió cuốn trôi vào quên lãng…
Nụ cười niềm vui cùng những ngọt ngào dĩ vãng,
Thì để sóng cuốn đi…

Quên đi thôi… đừng nhớ lại điều gì…
Mang tất cả mà cất vào một ngăn mang tên “KỶ NIỆM”
Đến một ngày khi những giọt nước mắt không còn nữa để mà tan biến,
Có sẽ sẽ chỉ còn mình ta…

Đừng giấu nước mắt, hãy cố gắng để một lần được gục xuống khóc oà…
Nhưng khóc xong rồi thì hãy quên đi những gì thuộc về “quá khứ”!
Biết là đau lắm chứ!
Nhưng hãy quên đi, cố mà quên đi…

Có thể một ngày những món đồ trong chiếc hộp vô tri,
Sẽ làm mình thấy nhói đau khi vô tình nhìn lại…
Nhưng hãy cố ru yên những chát đắng của hôm qua
…và yên lòng với những điều nhỏ nhoi hiện tại…
Rồi một ngày cũng sẽ can đảm mỉm cười… khi chợt nghĩ tới nhau!

Sẽ chẳng thể quên hết được đâu…
Nhưng sẽ cố để nỗi đau ngủ yên trong chiếc giường êm ấm nhất!
Và giấc mơ có thật,
Sẽ lặng lẽ mang theo suốt cả cuộc đời…

Vậy thì… quên đi thôi…

Rồi một ngày chúng mình sẽ nhận ra
Sứ mệnh người này trong thế giới người kia
Chỉ là… “bước-cùng-một-đoạn-ngắn!”
Rồi một ngày chúng mình sẽ thấm
“Chẳng có điều gì tồn tại mãi trên thế gian!”

Rồi một ngày giữa những ngón tay đan
Chúng mình sẽ nhận ra có muôn vàn kẽ hở
Rồi một ngày tưởng như chung nhịp thở
Chúng mình sẽ nhận ra những nhịp lạc… vô hình

Rồi một ngày giữa bốn bức tường lặng thinh
Chúng mình sẽ nhận ra riêng mình mình đơn độc
Rồi một ngày giữa ngược xuôi, ngang dọc
Chúng mình sẽ nhận ra người khó nhọc thương người

Rồi một ngày giữa những tiếng nói cười
Chúng mình sẽ nhận ra sự lặng im khiến trái tim héo mòn vì xa cách
Rồi một ngày giữa dại khờ, ngờ nghệch
Chúng mình sẽ bước lệch về hai hướng xa nhau

Rồi một ngày trong nước mắt đêm thâu
Chúng mình sẽ nhận ra
Có những người yêu nhau nhưng chẳng thể giữ nhau trong bộn bề cuộc sống
Họ chỉ biết giành một chỗ trong tim gọi là “khoảng trống”
Cho những ký ức mãi khắc sâu hình bóng một người

Rồi một ngày chúng mình sẽ nhận ra thôi…

Sao anh không về bên cạnh em đi…
Em chẳng nhớ gì ngày hôm qua đã cũ
Em quên hết rồi… phía sau cơn mê ngủ
Anh hiện lên, nắng phủ như ngày đầu…

Sao mình không trở về bên cạnh nhau…
Quá khứ đã khắc sâu những vết hằn tội lỗi!
Cứ ngỡ chẳng bao giờ tha thứ nổi,
Vậy mà cô đơn bảo: “Nếu có khao khát hãy cứ tìm về”…

Sao mình không tiếp tục thực hiện lời thề?
Dẫu ngày xưa anh đã một lần phản bội…
Em tha thứ rồi, cả hai ta đều là người có tội,
Sao mình không thử trân trọng lại nhau?

Anh rất buồn và em cũng rất đau!
Có đáng không anh, những ngày sau hả hai đều âm thầm day dứt?
Sao chúng mình không trở về hiện thực…
Sửa lại quá khứ buồn, cho một tương lai vui?

Em chỉ cần anh về bên cạnh em thôi!
Em quên hết rồi, anh cũng đừng bận tâm quá khứ…
Đừng hàn gắn nữa anh một tình yêu đã vỡ,
Em sẽ cùng anh xây đắp lại từ đầu.

Rồi chúng mình sẽ lại hạnh phúc bên nhau..

Chúng mình yêu nhau mà vẫn thấy cô đơn!
Sao thế anh? Cả hai đều chẳng ai có lỗi…
Có phải Yêu Xa là mang tội?
Đừng lặng im để em lạc lõng hoang hoải giữa ngã ba đường…

Anh đừng để em thơ thẩn một mình với nỗi nhớ đơn phương…
Em cũng muốn nắm tay anh ra đường như người ta lắm chứ!
Em cũng muốn rúc vào lòng anh để nghe nhịp thở,
Cũng muốn cảm nhận nụ hôn ấp áp khi gió hanh hao về…

Nhưng em chẳng biết làm gì để chống lại nỗi nhớ lê thê…
Khi chúng mình chỉ biết gửi yêu thương qua sợi dây bắc ngang hai bờ tường ngăn cách.
Em giận hờn và ghen tuông, trẻ con và ngờ nghệch,
Chỉ biết giấu nỗi buồn trong tim bởi có nói cũng không đành…

Vì tình yêu chúng mình đôi lúc quá mong manh,
Em thì chỉ biết tin, còn anh thì hững hờ như chẳng giữ…
Vì anh quá vô tâm hay tình yêu anh chẳng đủ,
Cùng em sống với những yêu thương trong xa cách dày vò…

Em đã rất nhiều lần tự hỏi và đắn đo…
Có nên tiếp tục một tình yêu trong khi khoảng cách xa xôi cứ đầy theo năm tháng?
Xa cách bởi không gian là nỗi buồn ngắn hạn,
Nhưng xa cách bởi lòng người mới khiến trái tim chai sạm đến quên đau…

Em chẳng muốn tình yêu mình kết thúc thế này đâu…
Bởi vì Yêu Xa nên mong anh đừng lạnh lùng để lòng em thêm chạnh,
Mong anh hiểu rằng dẫu chẳng có người mình yêu bên cạnh,
Nhưng những quan tâm dù là nhỏ nhặt cũng khiến trái tim em ấm áp đập từng hồi…

Tháng giao mùa… em có thấy cô đơn?
Mưa đã tuôn trên từng con phố nhỏ,
Chiếc lá vàng thả hờ theo ngọn gió,
Đêm chập chờn thao thức tỉnh mê…

Tháng giao mùa… em có bước quay về
Góc công viên, ô gạch rêu xanh đỏ,
Nét chữ mờ bên trái tim còn đó?
Mãi chẳng đành theo gió tan đi…

Tháng giao mùa… em còn giữ lại chi,
Ngoài bức thư ngày chia tay viết vội?
Cứ âm thầm lìa xa nhau chẳng nói
Ngày qua ngày day dứt mãi không nguôi…

Tháng giao mùa… em có thấy chơi vơi?
Kỷ niệm xưa có về cùng nỗi nhớ thương dai dẳng?
Cuộc đời dài, mà yêu thương quá ngắn!
Đôi tay mềm chưa nắm, đã vội buông…

Tháng giao mùa… em có thấy chợt buồn?
Nếu như đừng trẻ con, hay vì kiêu hãnh quá!
Để bây giờ hai kẻ dưng xa lạ
Chỉ biết gượng cười khi nhớ đến người kia…

Tháng giao mùa… em có thấy không kìa!
Đôi tình nhân nép bên nhau dưới mái hiên màu tím,
Bờ môi tìm bờ môi ngọt lịm,
Mặc kệ bên ngoài sấm chớp mưa giông…

Tháng giao mùa… em có nhớ tôi không???…

Em chẳng phải người yếu đuối đâu anh!
Khái niệm “Luỵ tình” trong em không tồn tại,
Vì em hiểu chẳng có gì là mãi mãi
Chỉ có một điều là em phải thương em!

Em tự rạch ròi giới hạn của yêu-tin:
Đến khi nào thì không nên níu nữa,
Đến khi nào thì nên buông bỏ,
Và chẳng bao giờ đau khổ vì những chuyện không đâu…

Chỉ là chúng mình chẳng phải thuộc về nhau!
Quá khứ đã qua rồi em sẽ không hối hận.
Đường song song tách dài thành vô tận,
Em sẽ mỉm cười chấp nhận và bước một mình vui.

Em thấy mình vẫn tươi trẻ đấy thôi!
Có bao điều đợi chờ em phía trước.
Cũng chẳng phải vì nhớ anh mà quay ngược,
Những ký ức êm đềm thì để gió cuốn đi…

Và bây giờ anh cũng tự lăn đi!
Thế giới này mình em lo, là ổn.
Chúc anh về tới nơi tới chốn,
Hạnh phúc em này chắc cũng chẳng còn xa..

Thì ra em vẫn ở đây!
Để anh tìm hoài mọi nơi mọi chỗ,
Để anh gọi vang trên từng con ngõ nhỏ,
Cứ tưởng em trốn đi đâu…

Thì ra là tại cơn mưa ngâu!
Mưa rả rích thật lâu giấu em vào tận cùng nỗi nhớ…
Em quên ô… Để anh đợi chờ trong ngôi nhà luôn luôn mở cửa…
Cứ sợ em quên cả đường về…

Thì ra em trú ẩn trong quá khứ ngủ mê!
Em mải nằm mơ rồi quên trở mình thức giấc,
Để anh chẳng biết tìm đâu giữa hư hư thực thực,
Ảo ảnh vào mông lung…

Thì ra em chẳng đi đâu xa dẫu thế giới rộng vô cùng!
Chỉ là phút giây anh trót vô tình, hững hờ không để ý…
Khi biết được thì… nỗi buồn giấu em quá kỹ!
Làm anh tìm hoài chẳng ra…

May quá! Em vẫn chưa thuộc về người ta!
Dẫu anh biết sự lơ là của anh đã khiến em thất vọng,
Dẫu anh biết có một người quan tâm đã khiến em rung động,
Nhưng anh đã kịp tìm về… kịp nắm chặt bàn tay!

Thì ra em vẫn ở đây…
…ngay bên ngực trái anh này…

Tôi kể bà nghe,
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau buồn cười lắm!
Chúng mình bên nhau cả đời chưa chán,
Chúng nó bên nhau tính tháng, tính ngày…

Tôi kể bà nghe,
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau lạ lắm thay!
Thời của chúng mình chia tay là một điều vô cùng xa xỉ,
Lũ trẻ bây giờ rời nhau không suy nghĩ,
“Đầu bạc, răng long” chắc cũng chỉ là đùa…

Tôi kể bà nghe,
Không biết tôi với bà đã quá quê mùa,
Hay lũ trẻ bây giờ thức thời tân tiến quá!
Mình cùng lớn, cùng già và chẳng cần gì cả,
Chúng nó thành xa lạ bởi vô vàn những lý do…

Tôi kể bà nghe,
Mình dắt nhau qua bao bão gió, xô bồ
Lũ trẻ mặc gia đình mặc con thơ mà thay chồng, đổi vợ…
Không lẽ chúng không sợ
Lúc về già, khi cơ nhỡ sẽ chẳng có ai bên?

Tôi kể bà nghe,
Tôi mến bà bởi cái tính thảo hiền,
Chúng nó yêu nhau bởi sắc, tiền, danh vọng…
Tôi với bà mấy mươi năm sẻ chia ngọt đắng,
Chúng nó đang ngọt ngào gặp cay đắng, bỗng quay lưng…

Tôi kể bà nghe,
Thứ mình để lại cho cháu con giản dị đến vô cùng
Đó là cái nghĩa, cái tình, để chúng soi vào mà trở thành người tốt.
Lũ trẻ bây giờ mang hạnh phúc cả đời mình ra giễu cợt,
Rồi chúng sẽ dạy con cháu thứ gì đây?

Tôi kể bà nghe,
Khó lắm để tìm thấy tình yêu ở giữa cuộc đời này,
Nên nếu có được rồi thì nên trân trọng!
Cuộc đời này rất ngắn,
Được mấy lần ngày mai?

Tôi kể bà nghe,
Thứ gì rồi cũng nhạt phai,
Chỉ còn TÌNH, NGHĨA ở hoài với ta!
Sống sao cho đến khi già,
Lòng mình phẳng lặng, mới là bình yên.

Trong cuộc đời mỗi con người
Luôn có một ai đó bước cùng ta một đoạn đường rất ngắn
Rồi bất chợt rời đi trong thinh lặng
Bỏ lại đằng sau một ánh nhìn ngơ ngác
và sự nuối tiếc chẳng thể nào gọi tên…

Có một miền ký ức không thể nào lãng quên,
Khi hai kẻ mới quen khúc khích cùng nhau trên từng con phố cổ
Bước lang thang giữa dòng người trên những con đường nhỏ
Những ngày không mưa nắng, nỗi buồn chợt nhẹ tênh.

Một tối nào thơ thẩn ngắm trăng xanh
Tiếng sáo vu vơ đưa tiếng cười trôi vào màn đêm xa thẳm
Lời hứa bâng quơ chìm dần, rồi quên hẳn
Bởi có những ngọt ngào chỉ để một lần giữ chặt lấy – ở tim.

Đôi lúc ngây ngô muốn quay lại đi tìm
Những khoảng lặng không tên, những bước chân tưởng cả đời không rời nửa bước
Có ngờ đâu… những điều tưởng vô cùng quen thuộc
Cứ thế cách xa… rồi cũng cứ thế lặng lẽ, nhạt nhoà…

Đôi lúc chợt khóc oà
Tiếc cho một quãng đường tưởng dài mà sao quá ngắn…
Tiếc cho các khoác tay tưởng cả đời sẽ gắn,
Để rồi một ngày chợt nghe vị đắng
khi nghĩ về hai chữ “Cách Xa”

Và rồi mọi thứ cũng sẽ trôi qua
Chỉ có niềm vui và ký ức ngọt ngào đọng lại…

Một ai đó đã từng tồn tại
Một ai đó đã-từng-là-thân-quen-nhất… trong suốt cuộc đời này!
Một ai đó tưởng xa rồi… nhưng vẫn mãi đứng đây…

Tôi muốn thu mình vào khoảng lặng riêng tôi
Để gặm nhấm từng buồn vui to nhỏ.
Có những nỗi niềm chỉ riêng tôi hiểu rõ,
Có những thứ trong đời chỉ để giấu đi…

Tôi muốn một mình ôm trọn những nghĩ suy
Về một người nào đó đã đi, không về nữa…
Không trách, không buồn vì những lời đã hứa,
Chỉ muốn nâng niu quá khứ đã sờn màu.

Tôi mặc kệ thế giới bên ngoài họ yêu nhau,
Họ say đắm, nồng nàn, cuồng si, tha thiết.
Tôi trốn vào một nơi không ai biết,
Để vết nứt thời gian xoa dịu vết thương lòng…

Liệu có một ngày ai đó tìm ra không?

Ước gì mình mãi là trẻ con!
Bị mẹ đánh đòn nhưng khóc xong rồi nín.
Người lớn luôn cười để che đi bao nỗi buồn kìm nén,
Mãi chẳng chịu tan ra…

Ước gì mình là chỉ là đứa trẻ lên ba!
Vấp ngã rồi khóc oà để có người nâng dậy.
Người lớn ngã rồi biết là đau đớn vậy,
Nhưng vẫn ngoái xung quanh, chỉ dám khóc khi không có ai nhìn…

Ước gì mình có thật nhiều tiền!
Mua chiếc vé về tuổi thơ
Chơi với búp bê, siêu nhân và gấu bông cùng đàn trẻ con hàng xóm.
Những đứa trẻ ngây ngô ngày nào giờ khôn lớn,
Chẳng hiểu vì sao xa lạ một góc trời…

Ước gì có điều kỳ diệu trên đời!
Một sớm mở mắt ra có mẹ, có bà, có tiếng nói cười thân thương quen thuộc.
Người lớn thức dậy với chiếc bóng dưới chân giường đơn độc,
Tự mỉm cười: Lại thêm một ngày nữa sắp sửa trôi qua…

Ước gì ngày mai biến thành ngày hôm qua!
Con ma chổi trong góc nhà vẫn làm trẻ con thấy sợ.
Người lớn chẳng sợ ma,
người lớn chỉ sợ người đối với nhau bằng hận-thù-vay-nợ!
Sự hẹp hòi ích kỷ làm người lớn già đi…

Ước gì…

Có thể làm người lớn cười toe chỉ bằng một thanh kẹo,
Có thể làm người lớn thảnh thơi mà không phải cắn môi cam chịu,
Chỉ bằng một cái xoa đầu vu vơ…

Ước gì cuộc đời này chỉ toàn những đứa trẻ thơ…

Bà nó ơi, bà nó ơi,
Bà làm gì đấy, nghỉ ngơi chút nào!
Nghe tôi kể chuyện tào lao
Xem cái lũ trẻ yêu sao đây này…

Bây giờ kỳ lạ lắm thay
Vừa gặp hôm trước hôm nay yêu rồi!
Chỉ cần chót lưỡi đầu môi
Được đôi ba tiếng, nhận lời là yêu.
Bên nhau cũng chẳng cần nhiều
Thêm vài tiếng nữa, hết yêu, chia lìa…
Khổ đau nước mắt đầm đìa
Xong rồi lại trách trời kia phụ lòng…
Thật là dễ dãi, phải không?
Tình yêu đâu phải hoa hồng ngửi chơi!
Có khi kiếm cả cuộc đời
Cũng không tìm được một người để yêu,
Vượt qua giông bão bao nhiêu
Còn không giữ được ít nhiều tình thương.

Lũ trẻ kia quá tầm thường!
Đem tình yêu rải xuống đường lót chân
Cho đi chẳng chút ngại ngần
Không cần biết đến tuổi xuân mau tàn.
Để rồi cứ mãi đi hoang,
Để rồi nếm trải trăm ngàn đa đoan
Tình kia sớm nở tối tàn
Bao giờ chúng biết đàng hoàng mà yêu?
Tôi đây chẳng hiểu chi nhiều
Nhưng mà tôi biết phải yêu thế nào
Nghe tôi kể nhé, xem sao
Đâu rồi lũ trẻ cũng vào mà coi!

Tôi yêu bà lắm, bà ơi!
Yêu theo cái cách ông trời cũng ghen
Ngày xưa tôi chẳng có tiền
Đẹp trai không có, chút duyên gọi là…
Bà thì đẹp nhất làng ta
Bao anh theo tán rất là đông vui
Biết bà chẳng để ý tôi
Nhưng mà tôi cứ không rời bám theo.
Rồi lòng bà cũng xiêu xiêu
Chừng đâu phải mất ít nhiều…vài năm
Mình cùng tính chuyện trăm năm
Sau khi vượt hết khó khăn, thác ghềnh
Trong tay chỉ có mối tình
Bạc tiền, địa vị chúng mình không ham
Căn nhà chỉ mỗi một gian
Bữa cơm đạm bạc, vài ngàn là xong
Thế mà qua sáu chục năm
Tình ta vẫn cứ đầy đong thêm đầy
Người đời bảo lạ lắm thay
Hai ông bà lão suốt ngày tỉ tê
Bao giờ mới đủ chán chê?
Bao giờ tôi mới hết mê nổi bà?
Nhưng mà mặc kệ người ta
Tình yêu đâu kể trẻ già, phải không?

Anh xin lỗi vì không đến bên em!
Không thể làm bờ vai để em dựa vào khi yếu đuối,
Không thể thể nắm tay dỗ dành khi em giận dỗi,
Cũng chẳng tự tay mang tặng cho em được những món quà…

Anh xin lỗi vì chúng mình… yêu xa…
Có những khi em khóc oà vì nhớ anh da diết.
Anh cũng xót lòng, anh cũng đau, cũng biết,
Nhưng chẳng thể làm gì để tới được gần em…

Anh biết đã nhiều lần em trằn trọc suốt đêm,
Rồi sáng tỉnh dậy bên chiếc gối ôm ướt mèm vì tủi phận.
Anh biết đã có đôi lần em lo tình mình chỉ là ngộ nhận,
Rồi em rung động trước sự quan tâm của người khác ở ngay cạnh bên mình.

Anh biết em cũng đắn đo khi tiếp tục một cuộc tình,
Em từ chối người ta mà tự hỏi lòng mình “Có đáng?”
Anh biết có những ngày em u buồn chán nản,
Hai chữ “Chia tay” cứ chực thốt trên môi…

Nhưng anh không muốn dừng lại đâu em ơi!
Anh không muốn xa nhau rồi mới nhận ra yêu xa chẳng có gì ghê gớm…
Bao nhiêu người xa nhau tính bằng năm bằng tháng,
Rồi cũng hạnh phúc bên nhau khi thử thách qua rồi…

Chúng mình sẽ lại về bên cạnh nhau thôi!
Anh sẽ cùng em sánh đôi trên con đường mùa Đông phủ tuyết,
Anh sẽ tặng em những cái ôm ngọt ngào, tha thiết,
Và nụ hôn chứa đựng da diết, đam mê…

Anh hứa với em anh sẽ quay về!
Chỉ cần em vững tâm và nhìn về tương lai của chúng mình phía trước.
Có một ngày bên cạnh em, anh bước,
Em có sẵn lòng đợi được tiếp không?

Chàng trai 26 tuổi chia sẻ bút danh Du Phong do một người bạn đặt, có nghĩa là “cơn gió lãng du”. Anh không chủ định trở thành nhà văn, nhà thơ, mà chỉ như cơn gió vô tình “bay ngang” làng văn học. Anh sở hữu nhiều thi phẩm giá trị đi vào lòng bạn đọc mạnh mẽ. Cảm ơn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé! 

Xem đầy đủ thơ Du Phong:

Related posts

Đặng Trần Côn và tập Chinh phụ ngâm nổi tiếng mọi thời đại phần đầu

admin

Nhà thơ Bùi Đức Ánh và tập thơ “Thong dong ký ức” (2012) nổi tiếng

admin

Nhà thơ Hồ Chí Minh và Tập thơ chữ Hán nổi tiếng Phần cuối

admin

Leave a Comment