Nhà Thơ Nổi Tiếng

Du Phong với tập thơ và tản văn Nắm tay anh rồi bình yên sẽ tới (2016) Phần 2 và Phần 3

Tập thơ và tản văn Nắm tay anh rồi bình yên sẽ tới của chàng “Hoàng tử thơ tình 9X” – Du Phong được độc giả yêu thích. Mời quý độc giả yêu thơ Du Phong xem tiếp Phần 2 và phần 3 của tập thơ và tản văn Nắm tay anh rồi bình yên sẽ tới.

Nội Dung

Hãy dành tháng năm đẹp nhất để yêu đời,
Để đến những nơi em vẫn thường mơ mộng.
Trao cho mọi người vòng tay ôm mở rộng,
Rồi nhận về mình hạnh phúc nở trên môi.

Tuổi trẻ của em này cứ thế vụt qua thôi,
Những tháng năm êm đềm rồi cũng rời xa mãi.
Nên hãy giữ hồn nhiên và nụ cười ở lại,
Để tin em không sống uổng đời người.

Đừng có giọt nước mắt nào rơi,
Vì những thứ, những người không xứng đáng.
Đừng có nỗi buồn nào vô hạn
Để ủ dột thê lương mọc kín góc tâm hồn

Cuộc sống của em này không phải để cô đơn,
Hãy tìm bạn đồng hành trên con đường em đang bước.
Hãy tô màu cho ước mơ phía trước
Rồi mạnh mẽ đi theo tiếng gọi trái tim mình.

*

{Tôi không thể nào quên dù không hề muốn nhớ…}

Với những người ít nhất một lần lầm lỡ trong tình yêu, nếu nói họ không buồn, không đau khổ, thì hoặc tình yêu đã qua không thật lòng, hoặc e rằng, họ đang gồng mình lên nói dối…

Không buồn làm sao được, khi đã dành gần như tất cả niềm tin và ước vọng cho một người, để rồi buộc phải quen với suy nghĩ từ nay về sau không còn nhìn thấy người ấy nữa, không còn được người ấy yêu thương, quan tâm, chăm sóc nữa, không cùng nhau thực hiện lời hứa của cả hai nữa…

Không đau làm sao được, khi mỗi lần chạm vào quá khứ chỉ thấy trong lòng đầy rẫy những tiếc thương, rồi nhìn về tương lai, một người mình đã định gắn bó cả đời rồi đây sẽ hạnh phúc bên người khác… Vẫn ghen tuông dù biết mình không còn tư cách, chuyện ấy mới khổ tâm làm sao!

Có hai loại người say rượu. Loại thứ nhất hễ uống là say, nhưng say ngủ một giấc rồi tỉnh táo như chưa hề uống. Còn loại thứ hai uống mãi mà vẫn tỉnh, đến khi tàn cuộc mới say, và một khi đã say thì có lay mãi lay hoài, có khi vài ba hôm sau mới chịu tỉnh táo trở lại.

Phụ nữ sau khi chia tay cũng có hai loại. Loại thứ nhất đau khổ vật vã, đập phá đồ đạc, khóc lóc thảm thương. Loại thứ hai điềm nhiên lạnh nhạt với mọi thứ, dứt khoát cắt bỏ những đau buồn đã qua, như thể chưa có một lời chia tay nào được nói ra, chưa có một tình yêu nào tồn tại.

Thời gian trôi, sau những ngày dài đắm chìm trong men đắng, loại phụ nữ tỏ ra yếu đuối bi luỵ lúc đầu dần tỉnh táo trở lại, từng chút một đứng dậy bước đi tìm lại chính mình, tìm lại niềm tin đã vô tình đánh mất. Còn loại phụ nữ mạnh mẽ lạnh lùng kia đến khi quá mệt mỏi với việc giấu diếm nỗi đau, dần dà phơi bày ra sự nhu nhược bên trong mình. Cô ta trở nên dễ vỡ và yếu mềm, non nớt và ngu muội đến kì lạ. Cô ta biến mình từ một kẻ bề ngoài có vẻ như cứng cỏi trở thành một người sẵn sàng van xin cầu cạnh thứ tình yêu đã không còn thuộc về mình nữa. Là những vụn vỡ chất đầy cào xước tâm can, ngày qua ngày biến cô ấy trở thành một con người khác, cũng có thể bản chất cô ấy vốn như vậy, chỉ là đến khi “rượu ngấm” thì mới chịu gục xuống để “say”.

Nếu ai đó có hỏi, người uống một chút, ngủ một giấc rồi tỉnh hay người uống thật nhiều rồi mãi không chịu tỉnh, ai khổ hơn ai, thì có lẽ kẻ khổ hơn là người thứ hai. Và nếu ai đó có hỏi phụ nữ tỏ ra yếu đuối hay tỏ ra mạnh mẽ ai đáng thương hơn, thì ai cũng biết câu trả lời rồi đấy.

Với phụ nữ, đôi khi mạnh mẽ hay yếu đuối chỉ là một ngưỡng giới hạn. Yếu đuối quen rồi, đến khi học được cách mạnh mẽ thì sẽ chẳng có cô gái nào dứt khoát và kiên định bằng. Mạnh mẽ quen rồi, đến khi phải yếu đuối, thì sẽ chẳng có cô gái nào thê thảm, u uất bằng.

Sau chia tay, phụ nữ càng cố tỏ ra dứt tình, càng mang trong mình vô vàn thương tổn.

Cho em được một lần nghĩ đến anh
Sau rất nhiều lần gạt đi nhung nhớ
Mạnh mẽ quá, không còn là em nữa
Cô gái của ngày xưa quá đỗi nặng lòng…

Cho em lại một lần yếu đuối, được không?
Em muốn nhốt mình vào góc phòng lặng lẽ
Đếm từng nỗi buồn trôi qua như thể
Em chưa quên một phút giây nào…

Cho em thêm một lần được sống với khát khao:
Chúng mình sẽ bên nhau như lời nào đã hứa
Dẫu trái tim anh đã bạc màu vôi vữa
Chỉ bởi
trái tim em
chẳng chứa
được thêm gì…

Anh đi rồi,
Ai sẽ là chú rể của em đây?
Ai sẽ đeo chiếc nhẫn vào tay gầy anh vẫn thường hay nắm?
Ai sẽ trao em bó hoa hồng cùng nụ hôn say đắm,
Và gọi thật dịu dàng: “Vợ yêu”?
Anh đi rồi,
Ai sẽ cõng “vợ yêu” đi dạo mỗi chiều?
Ai xỏ chiếc dép vào đôi chân trần luôn hờn ghen, nũng nịu?
Ai lau đôi mắt ướt nhoè rồi dỗ dành bằng kẹo?
Ai che chắn cơn mưa hối hả trút đầu mùa?
Anh đi rồi,
Ai sẽ ngọt ngào hỏi “vợ yêu ăn cơm chưa”?
Ai sẽ dọn căn phòng bừa khi con mèo phá phách?
Ai sẽ đút cho em ăn một hồi hết sạch
Những món ngon anh nấu cả ngày trời…?
Anh đi rồi,
Ai sẽ khiến em vui bằng những chuyện cười,
Khi em bỗng thấy trong lòng mình trống rỗng?
Ai sẽ bỏ lại thành phố sau lưng để đưa em về với sóng
“Vợ à, đừng lo lắng…
Dẫu có chuyện gì anh vẫn nắm chặt tay!”
Anh đi rồi,
Ai sẽ đưa “vợ yêu” đi hết cuộc đời này…

*

Biết tìm đến ai được nữa bây giờ?
Ai kiên nhẫn đứng chờ khi em tới?
Ai buồn, giận, lắng lo, chỉ nói:
“Dẫu thế nào anh vẫn sẽ bên em!”
Ai sẽ đặt môi lên đôi mắt hoen mèm:
“Anh xin lỗi, là tại anh tất cả!”
Ai sẽ cuống cuồng nâng khi em ngã:
“Có anh cạnh bên mà, em sẽ chẳng thấy đau!”
Thất tình thôi mà, có gì đâu!
Tình yêu phải đâu toàn là trái ngọt.
Nhưng em vẫn rùng mình, tình yêu này đắng đót!
Em – mất một người, như mất cả niềm tin…

Em chẳng còn buồn khi bước dưới mưa,
Chẳng hát nữa những lời ca đã cũ,
Chẳng muốn nhớ những bài thơ dang dở,
Mỗi đông sang hơi thở chẳng lạnh lùng.

Em chẳng còn ngóng anh như đã từng,
Nước mắt đã hong khô, và ngừng chảy.
Chẳng giật mình xốn xang khi thấy,
Bóng thân quen ôm lấy bóng một người…

Em chẳng còn yêu anh nữa, anh ơi!
Em đã giữ lời, và quên đi mãi mãi.
Nếu có khi nào anh vô tình trở lại,
Hãy thấy an lòng và bước tiếp thật vui…

(Chỉ là… em lại nói dối thôi,
Tại cơn mưa chiều làm mắt em sũng nước,
Tại bản nhạc buồn vang lên bất chợt,
Tại bóng hai người… nên em trót nhận ra:

Tất cả vẫn vẹn tròn sau bao tháng năm qua…)

Chẳng thể nào quay lại được với nhau,
Dẫu chuyện xưa đã lùi về dĩ vãng.
Ai cũng từng qua một thời lãng mạn,
Bằng mộng mơ, nuối tiếc bởi không thành.

Thời gian chuyển mình nhanh đến là nhanh,
Em cứ ngỡ ngày hẹn đầu vừa mới,
Em cứ tưởng cứ đi là sẽ tới…
Chuyện ấy đã phôi pha trong ký ức lâu rồi.

Câu chia tay ai đã cất thành lời?
Ai đúng, ai sai? Đâu còn quan trọng nữa…
Cuối cùng thì tình yêu cũng vỡ,
Cuối cùng thì hẹn ước vẫn dở dang!

Chắc bởi hai ta đã quá vội vàng,
Nói nhớ thương khi tình chưa chín đủ.
Nên không thể bao dung, tha thứ,
Để giữ chặt tay nhau cho tới tận sau cùng.

Giờ chỉ còn là hai tiếng “người dưng”,
Ngắm hạnh phúc ở lưng chừng tiếc nuối.
Giá ngày hẹn đầu cả hai không ai tới,
Thì bây giờ không ai phải nói:

“…Chẳng thể nào quay lại được với nhau!”

Em sợ một ngày trong hồi ức của em,
Tồn tại một cái tên mơ hồ không cảm xúc.
Khi một tình yêu đến lưng chừng kết thúc,
Hai kẻ từng rất thương ngờ vực cả chính mình.

Rất rõ ràng mà sao cứ đinh ninh,
Có hay không chuyện chúng mình ngày đó?
Đã yêu rồi hay vẫn còn bỏ ngỏ?
Nếu đậm sâu sao chẳng thể nhớ gì…?

Em sợ một ngày sau những chuyến đi,
Em ngơ ngác vì lạc chân đường cũ.
Hình như có một người ở đâu trong quá khứ,
Đã dựa vai anh chậm rãi bước qua rồi…

Em lắc đầu, chỉ là sợ thế thôi,
Nếu từng là một đôi, sao lại quên như thế?
Cuộc đời này vô vàn điều có thể,
Chỉ có một điều không thể, là quên anh.

Chúng ta cứ dại khờ làm tổn thương nhau,
Rồi vội vã tìm người đến sau như là người thay thế.
Nhưng có những thứ một lần qua đi và rồi trăm ngàn lần không thể,
Trở lại như lúc đầu…

Chúng ta cứ vô tình để lạc mất nhau,
Thế là bao nhiêu nụ hôn sau cũng không ngọt ngào bằng nụ hôn đầu bối rối,
Bao nhiêu khoảnh khắc vui không làm nhoà đi khoảnh khắc buồn giấu vội,
Nắm chặt lấy tay ai mà chẳng hiểu vì sao cứ ngoái phía sau tìm…

Chúng ta cứ thở dài lặng im,
Nghĩ rằng có thể quên một người bằng yêu một người khác.
Nhưng đi khắp thế gian này, nhìn ai trong đáy mắt,
Cũng chỉ tồn tại một bóng hình…
Chúng ta cứ huyễn hoặc mình,
Rằng mất đi một người thì sẽ có lại một người khiến ta yêu nhiều hơn trước…
Nhưng đâu nào biết được,
Có những người mà nếu không yêu họ, sau này yêu ai khác cũng đều giống nhau…

Chúng ta tin rằng khi năm tháng trôi mau,
Nỗi nhớ sẽ nhạt nhoà và nỗi đau thôi âm ỉ
Nhưng bất cứ lúc nào lý trí ta ngơi nghỉ,
Trái tim cũng chỉ tha thiết kêu tên gọi một người…

Chúng ta gặp rồi thương một ai đó trong đời,
Cứ ngỡ qua đi rồi thì sẽ không một lần nhớ lại,
Nhưng có những người ở trong ta mãi mãi,
Là một điều gì đó không thể gọi thành tên…

Và chúng ta cũng bất lực trước việc tìm quên…

Nếu như hai kẻ yêu nhau giống như đang đi trên một đường thẳng, cùng dắt tay nhau đến điểm cuối cùng mang tên hạnh phúc, thì hai kẻ cố để quên nhau giống như đi trên một vòng tròn không kết thúc, vòng tròn của những nhớ nhung và tuyệt vọng mãi đong đầy.

Người ta có thể xoá bỏ một ký ức vui bằng vô vàn ký ức vui khác, nhưng thật khó có thể xoá đi một ký ức buồn bằng những thứ vui vẻ hơn. Có thể trong phút chốc, tổn thương đó được xoa dịu bằng cách cố lờ đi, gắng tỏ ra mạnh mẽ để dối lòng. Nhưng bất chợt một khoảnh khắc nào đó, nỗi tê tái bỗng ùa về,người ta mới phát hiện ra bấy lâu nay mình vẫn chìm đắm trong ảo giác giữa quên và nhớ.

Người ta cứ nghĩ rằng mình quên, cho đến một ngày nỗi nhớ khiến người ta nhận ra mình không thể quên những gì bản thân không có được.

Có người nói thời gian sẽ bào mòn đi quá khứ, nhưng cái thời gian đó là bao lâu đây? Khi mà con người thì hằng ngày thay đổi, nhưng ký ức thì còn nguyên vẹn, không thể đổi thay. Cứ nghĩ rằng chôn sâu thì sẽ không thấy nữa, không thấy thì sẽ không đau nữa, không đau thì sẽ mau quên thôi. Nhưng kì thực, những thứ ta không nhìn thấy nữa cũng chẳng phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi. Hình ảnh về một người vẫn ở đó, tình cảm dành cho một người vẫn như vậy, dù xa xôi, nhưng chưa từng biến mất, và có lẽ chẳng bao giờ có thể bị xoá đi…

Tôi đã đọc ở đâu đó rằng, nếu không thể quên một người thì hãy cứ nhớ, nếu không thể dứt bỏ hãy cứ yêu đi yêu lại cho đến khi nào quên được hẳn thì thôi. Vì mỗi lần yêu lại thì tình yêu lại vơi đi một chút.

Nhưng hình như một số khác dù có chia đi chia lại bao nhiêu lần đi nữa, tình yêu cũng không bao giờ có thể bằng không được.

Thà không yêu thì thôi, đã yêu rồi, không bao giờ có thể hoàn toàn quên đi được…

Có những người chưa hẳn bị lãng quên,
Họ chỉ ngủ yên ở một miền xa lắm.
Đợi một ngày khi tim mình trống vắng,
Họ bất giác hiện lên rõ nét như ngày nào…

Có những người mang đi hết khát khao,
Mang cả niềm tin đổ vào nơi biển cả.
Cứ tưởng người đi làm trái tim băng giá,
Gặp lại người, tim bỗng hoá cuồng điên.

Có những ngọt ngào chỉ như một thói quen,
Dùng năm tháng êm đềm mong thay đổi.
Đâu có ngờ không sao quên cho nổi,
Chỉ là cố lờ đi cho bớt nặng trong lòng.

Một chuyện buồn tưởng chấm hết là xong,
Nhưng chấm đi chấm lại thành ba chấm…
Chắc bởi chẳng cam lòng nên luôn vương vấn,
Đành cứ thế mang theo, tự sống, tự đày mình.

Cuộc đời thật bất công khi hạnh phúc thì người ta có thể tận hưởng cùng nhau, còn khổ đau người ta lại phải chịu đựng một mình! Hai người cùng sẻ chia hạnh phúc thì khoảnh khắc đó sẽ trôi qua thật mau, còn một người lặng lẽ nếm trải nỗi đau thì từng phút giây trôi qua dường như kéo dài vô tận.

Nhưng có phải cuộc đời mặc định rằng người ta chỉ hạnh phúc khi có hai người, và khi đau khổ thì người ta bắt buộc phải chịu đựng một mình không? Hay là, chính chúng ta tự đưa ra quyết định và ràng buộc bản thân mình như thế?

Thật ra, cuộc đời công bằng hơn chúng ta vẫn tưởng, nghĩa là chúng ta hoàn toàn có thể hạnh phúc một mình, và vượt qua nỗi đau cùng với người bên cạnh. Hạnh phúc một mình bằng cách tự yêu bản thân, hài lòng với những gì mình đang có, theo đuổi những gì mình thích. Và vượt qua nỗi đau, bằng cách chia sẻ nó cùng với một người nào đó, người thân, bạn bè, tri kỷ, hoặc thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ.

Đôi khi làm ngược lại với những gì người ta hay làm lại mang lại hiệu quả và sự khác biệt vô cùng lớn. Tận hưởng niềm hạnh phúc một mình, người ta sẽ khám phá ra một “chính mình” rất khác, đầy tự do và tự lập. Thay vì ôm ấp nỗi buồn đau thất vọng, người ta tìm lấy một ai đó để nói ra, để khóc trên bờ vai để nghe về những câu chuyện khác, mảnh đời khác, rồi bỗng nhiên người ta thấy mình thật may mắn khi không phải chịu sự cô đơn ở giữa thế giới này. Họ biết rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì vẫn có người lắng nghe và giơ cánh tay ra đỡ họ dậy. Nỗi buồn sẽ không tan biến đi, nhưng nhờ sự sẻ chia sẽ vơi dịu đi rất nhiều.

Người ta không thể hạnh phúc được một mình mãi mãi, nhưng trong những thời khắc nhất định trong cuộc đời, nhất định họ phải thử cảm giác hạnh phúc một mình, để biết coi trọng và hiểu bản thân hơn.

Tìm lấy một ai đó ở bên khi lòng không phẳng lặng, đó không phải lợi dụng, cũng không phải yếu mềm. Chỉ là, người ta không thể đơn độc siết chặt lấy đôi vai của mình trong mọi lúc, đôi khi họ cần có người bạn đồng hành để tiếp thêm năng lượng và sự tự tin, bằng một ánh mắt nhìn, một cái nắm tay đầy kiên định. Có thể hai người sẽ nắm giữ chút duyên đó để biến nó thành phận, để sóng bước cùng nhau trên con đường của cả hai mãi mãi. Cũng có thể một ngày nào đó họ tách ra và đi về hai hướng khác nhau. Nhưng dù sao, tìm được một người, ở một khoảnh khắc nào đó, đủ hiểu và bước bên cạnh mình, đã là một niềm may mắn vô cùng đáng trân trọng.

Số phận nhiều khi không chủ ý sắp đặt, là người ta tự chọn cho mình cách đối diện với mọi thứ trong cuộc đời mình thôi. Và nhiều khi, người ta cũng nên làm trái với những gì mình cho là mặc nhiên phải như thế.

Như việc hạnh phúc một mình và vượt qua đau khổ cùng một người.

Có nỗi buồn nào len lỏi ở trong tim
Mà anh thấy em muộn phiền thoáng chốc?
Vẫn tỏ vẻ vui cười, nhưng là trong đơn độc
Hãy nói anh nghe, em giấu diếm điều gì?

Sao không thử một lần khóc lên đi
Lưu luyến mãi làm gì những điều không nên nhớ
Lặng lẽ gánh trên vai những nhọc nhằn, khổ sở
Em muốn cuộc đời mình muôn thuở mãi buồn sao?

Đã từng có những điều mà em rất ước ao,
Nhưng em biết không thể nào chạm tới?
Vậy hãy quên đi, đừng bao giờ tiếc nuối,
Rồi cuộc sống sẽ cho em thứ khác thật công bằng.

Hãy để nỗi buồn nào lăn trên má, được không?

Em kể anh nghe chuyện một người,
Từng thề, từng hứa rất xa xôi
Rằng có một ngày khi em lớn,
Sẽ đón em về, mãi chung đôi.

Em chỉ biết tin, chẳng biết gì,
Không lời căn dặn, chẳng hoài nghi,
Phó mặc tình mình cho số phận
Để những dại khờ cuốn em đi…

Rồi có một hôm chắc tình cờ
Em gặp hai người bước bâng quơ…
Anh nắm tay người con gái khác,
Chắc chẳng thật rồi, chắc em mơ!

Từ ấy em quên chuyện mình từng
Là một cô gái sống ung dung.
Cô gái bây giờ thêm gai góc,
Để giấu lòng mình những mông lung.

Cô gái ngày xưa đã lớn rồi,
Nhưng không còn ước nguyện chung đôi.
Cô ấy bây giờ dè dặt lắm,
Chỉ cần một chút bình yên thôi!

Nghe anh này, em hãy cứ vui lên
Chuyện qua rồi đừng cố quên, em nhé!
Ai cũng từng qua một thời xanh trẻ
Với những bước đi bồng bột, sai lầm.

Ai cũng phải đau, gục ngã đôi lần
Mới biết quý bản thân hơn tất cả,
Nên em đừng buồn, cũng đừng vội vã
Xoá lấp, vùi chôn kỷ niệm vui buồn.

Hãy để một người từng đã rất thương
Nằm lại đó, sau bức tường ký ức…
Để một ngày em thấy mình thức giấc
Sau những giấc mơ thanh thản nhẹ nhàng.

Nếu quên chẳng phải chuyện quá dễ dàng
Sao không nhớ về những điều rất đẹp!

Hãy dành tháng năm đẹp nhất để yêu đời,
Để đến những nơi em vẫn thường mơ mộng.
Trao cho mọi người vòng tay ôm mở rộng,
Rồi nhận về mình hạnh phúc nở trên môi.

Tuổi trẻ của em này cứ thế vụt qua thôi,
Những tháng năm êm đềm rồi cũng rời xa mãi.
Nên hãy giữ hồn nhiên và nụ cười ở lại,
Để tin em không sống uổng đời người.

Đừng có giọt nước mắt nào rơi,
Vì những thứ, những người không xứng đáng.
Đừng có nỗi buồn nào vô hạn,
Để ủ dột thê lương mọc kín góc tâm hồn.

Cuộc sống của em này không phải để cô đơn,
Hãy tìm bạn đồng hành trên con đường em đang bước.
Hãy tô màu cho ước mơ phía trước,
Rồi mạnh mẽ đi theo tiếng gọi trái tim mình.

Cuối cùng thì ai cũng phải nhận ra:
Chuyện đã qua… rồi sẽ là chuyện cũ,
Người đã xa… rồi chỉ là quá khứ,
Ngã đau thế nào cũng phải đứng lên.

Cuối cùng rồi ai cũng chấp nhận quên,
Sau những lần chìm trong nhung nhớ.
Và rồi người ta vươn ngực thở,
Sau những tháng năm thoi thóp bởi u buồn.

Cuối cùng, người ta hiểu xa lánh với yêu thương,
Không phải một con đường nên đi tới.
Rồi ai cũng phải bước ra ngoài bóng tối,
Để gieo những niềm tin nơi người mới sau này.

Cuối cùng thì ai cũng phải đổi thay,
Khi trái tim yêu chất đầy vụn vỡ.
Người ta thôi giày vò, lo sợ,
Mà can đảm đứng lên để mạnh mẽ đương đầu.

Cuối cùng…
…người ta cũng phải thôi chờ đợi nhau.

Chợt một ngày em thức dậy sớm hơn,
Không thấy buồn như ngày hôm qua nữa.
Cô gái trong gương vui cười rạng rỡ,
Như đứa trẻ thơ, quên – nhớ chẳng bận lòng.

Chợt một ngày em bước nhẹ như không,
Chẳng vương vấn thời mặn nồng nào đấy,
Không ngoảnh đầu tìm bóng hình người ấy,
Tựa quãng đường qua chưa để lỡ điều gì.

Chợt một ngày em chuốt lại hàng mi,
Điểm thêm chút phấn hồng trên đôi má.
“Cô gái bây giờ đẹp xinh, kiêu hãnh quá!
Cô có thể bước qua thương tổn dễ dàng mà…”

Chợt một ngày ngày ấy chẳng còn xa,
Em sẽ đứng trước hiên nhà chờ đợi.
Một nửa của mình đang trên đường tới,
Anh ấy mang theo cả hạnh phúc lứa đôi cùng.

Chợt một ngày em không nhớ mình từng,
Mang khổ tâm và lạnh lùng đến thế…

Cô ấy không buồn và nhung nhớ nữa đâu!
Cô ấy đã gật đầu mỉm cười chào quá khứ…
Cô ấy tự mình thu về từng mảnh vỡ,
Lặng lẽ âm thầm ngồi ghép nối thản nhiên.

Có thể chẳng bao giờ trở lại vẹn nguyên,
Và bình yên nơi này cũng chưa về tới,
Cô ấy vẫn tin và vẫn hằng chờ đợi
Đến một ngày hạnh phúc sẽ đến bên.

Có biết bao điều đáng nhớ hơn quên,
Cô ấy nhủ lòng đừng nên cố chấp.
Chỉ cần trái tim mình luôn chân thật,
Chẳng có ai thương, cô ấy tự thương mình.

“Sao em buồn héo úa
Vì một kẻ ất ơ?
Ngẩng đầu lên Công Chúa
Vương miện rơi bây giờ…”

{Tôi là người đến sau, nhưng tôi mới là người sợ cô ấy đau, tôi mới là người muốn đưa tay lau nước mắt.
Tôi muốn cô ấy lại tươi cười…}

“…Và đừng bao giờ quên mất, em sinh ra có ba sứ mệnh, một là tự yêu thương bản thân mình, hai là yêu thương người khác, và ba là mở cửa lòng mình cho người khác yêu thương em!”

Đừng để một người quen với nỗi cô đơn…
Họ sẽ mang theo một tâm hồn trống rỗng.
Không muốn quan tâm, không còn rung động,
Họ sẽ tập quen kiếp sống chỉ một mình.

Đừng để một người phải trở nên vô hình
Khi đứng giữa dòng người xuôi ngược.
Lặng yên nhìn rồi không sao cất bước,
Bởi có về đâu cũng chẳng được đón chào.

Có một người dần quên hết khát khao,
Đánh mất niềm tin vào những gì hiện hữu.
Có một người tự thu mình cam chịu,
Những giá lạnh, thờ ơ mà chẳng hiểu vì gì…

Với tất cả những điều đã cho đi,
Họ đáng nhận được về nhiều hơn thế.
Đừng để một người phải cúi đầu lặng lẽ,
Nhìn cô đơn vây kín mọi ngả đường.

Có một người vẫn muốn được yêu thương!

Tôi chẳng muốn một mình thui thủi thế này đâu,
Người ta nắm tay nhau, tôi tự nắm tay mình mà an ủi, san sẻ…
Tôi chẳng muốn dối lòng rằng bản thân mạnh mẽ,
Có thể sống suốt đời chẳng dựa dẫm vào ai…

Tôi cũng có lúc cần gục xuống một bờ vai,
Cần một cái ôm giữa mệt nhoài khốn khó…
Tôi cũng có lúc cần lời hỏi han nho nhỏ:
“Không ổn lắm đúng không? Ngủ một giấc đi nào!”

Giá có thể khóc oà thì hạnh phúc biết bao,
Tôi chẳng ngại ngần gì mà tuôn trào nước mắt…
Giá có thể ôm ai đó thật chặt,
Gào thét khản hơi để vơi bớt những cực nhọc yếu mềm…

Ước gì có thể tâm sự hết nỗi niềm,
Cùng một người mang tên là Tri Kỷ.
Ước gì có thể thảnh thơi suy nghĩ,
Chẳng vướng bận lo toan muôn sự ở trên đời…

Giữa cuộc sống bon chen, tôi cần lắm một người…

Có những lúc cần một người ở bên,
Bạn cũng được mà yêu cũng được,
Có thể một ngày tự dưng cất bước,
Chẳng có điều gì ràng buộc cũng không sao…

Bởi mùa này lòng rất dễ chênh chao,
Nên cần bờ vai để dựa vào cho ấm.
Thui thủi một mình nhiều khi cô đơn lắm,
Nhìn bạn xung quanh tay nắm, bỗng dưng thèm…

Ước có một người cùng thức mỗi đêm,
Chia sẻ nỗi niềm để thôi không buồn chán.
Ước có một người cùng ăn bữa sáng,
Để thấy thì ra cũng đáng đợi từng ngày…

Có những nỗi buồn như thể giống hôm nay,
Muốn kẽ tay gầy được lấp đầy nhưng không có.
Là một ngày ngoài kia nhiều sống gió,
Chợt thấy bên trong đâu đó chút hẫng lòng…

Có những mùa hạ nắng cháy da cháy thịt, đứng đợi đèn đỏ giữa ngã ba, bên đường không có nổi một bóng cây để những nếp nhăn trên trán được dãn ra, người ta bỗng cảm nhận sự cô đơn ghê gớm. Tự nhiên thèm được ngồi sau xe một ai đó, nhắm mắt dựa vào lưng họ, ngân nga cùng khúc nhạc trên tai phone, cứ thế mặc kệ chiếc xe sẽ đưa mình tới đâu, mặc kệ nắng bỏng rát trên đầu, đời sẽ bình yên lạ.

Có những mùa thu man mác gió, ngồi thưởng thức hương vị đậm đà của cốc sinh tố trên tầng ba của một quán cà phê thân thuộc, bỗng trời đổ cơn mưa. Tự nhiên lòng se sắt lại. Muốn thả đôi giày ra rồi chạy vội xuống đường, ngẩng mặt lên trời đón lấy những hạt mưa mát lạnh, rồi ngơ ngác thấy bầu trời trước mặt bị che đi bởi một chiếc ô rộng nhiều màu. Ai đó làu bàu những lời nghe thân thuộc, kéo mình vào đứng dưới một mái che. Cảm giác đứng ngắm những hạt nước li ti nhỏ xuống bên hiên, bên cạnh là bờ vai sẵn sàng hứng cả một trời mưa để cho mình khỏi ướt, chắc là thú vị lắm.

Có những mùa đông lạnh lùng chui mình trong chiếc khăn ấm, đi đâu cũng chỉ mong mau chóng được trở về nhà. Thế mà khi chỉ cách cửa có một vài bước chân lại ngập ngừng rồi dừng hẳn lại. Tự nhiên muốn trông thấy ai đó bên bậc thềm sau mỗi giờ tan làm. Muốn nhìn thấy hơi khói nghi ngút từ một tách cà phê pha sẵn bay lên trên bậu cửa sổ. Muốn tận hưởng cái cảm giác thanh thản nhẹ nhàng khi biết chắc rằng sẽ có một người ở nhà, chỉ để đợi mình về để ôm mình vào lòng. Mùa đông chắc sẽ trôi nhanh và êm đềm như một giấc ngủ. Khi ấy chắc sẽ chẳng mong được ai lay dậy, chỉ muốn đời nhẹ trôi.

Có những mùa xuân sum họp đầy náo nhiệt ồn ào, trong khoảnh khắc giao thời bước sang năm mới, đứng giữa nơi trời đất giao thoa, người người chúc tụng, tự nhiên chỉ ước sao có một ai đó bên cạnh mình, để cùng siết chặt tay, cùng ngắm pháo hoa bay, cùng cười vui nô giỡn. Sau những vất vả nhọc nhằn của cả một năm dài đằng đẵng, người ta sợ hãi và chán ghét sự cô đơn. Hơn lúc nào hết người ta cần được sẻ chia, cần được lắng nghe và cần có thêm niềm tin để tiếp tục những ước mơ còn dang dở. Khi ấy, người ta ước gì có một người…

Trong một lúc nào đó nhất thời, có thể người ta buột miệng nói rằng họ thích cô đơn. Nhưng thật ra lúc nào người ta cũng cô đơn, và cái trong thâm tâm họ muốn là thoát khỏi nỗi cô đơn ấy.

Một mùa hạ nắng cháy, một mùa thu man mác gió, một mùa đông lạnh lùng, một mùa xuân náo nhiệt… Lúc nào người ta cũng cần ai đó cạnh bên!

Hãy mở lòng và yêu đi cô gái!
Tháng ngày qua đã đủ quên rồi…
Em phải ngẩng đầu và bước tiếp thôi,
Cùng một người thương em hơn tất cả!

Cuộc đời này bao khó khăn, vất vả,
Thời gian em vui vẻ chẳng có nhiều.
Nên hãy gật đầu đón nhận một tình yêu,
Em xứng đáng được thương, chiều, chăm sóc.

Can cớ gì mà buồn đau, tủi khóc,
Tội tình gì phải úp mặt tủi thân.
Phía trước em là phơi phới thanh xuân.
Sau lưng em, những lỡ lầm… đã cũ.

Nếu có một người khiến em quên quá khứ,
Nếu có một người khiến em ngủ thật say,
Nếu có một người muốn nắm lấy bàn tay,
Cho em tựa bờ vai đầy vững chãi…

Thì hãy mở lòng và yêu đi cô gái!

Này cô gái, trong đầu em đang chứa đựng điều gì? Là nỗi sợ hãi bất an khi nhìn xung quanh có quá nhiều người bất hạnh trong tình yêu? Em không biết sẽ ra sao nếu một ngày mình cũng giống họ, cũng tin tưởng trao đi trái tim mình để rồi nhận về toàn hụt hẫng và đau khổ? Hay vì em đã vấp ngã một đôi lần, yêu nhầm một vài người nên giờ đây quanh em chỉ toàn là nghi kị và bất cần, em không tin vào sự tồn tại của hạnh phúc nữa, hoặc nếu có thì thứ hạnh phúc đó cũng chẳng thuộc về em? Có phải em không muốn mở cửa lòng mình ra thêm một lần nào, để rồi cứ thế mà lầm lũi cúi mặt bước đi cho đến hết cuộc đời này?

Đó chắc hẳn không phải là một ý kiến hay! Dĩ nhiên chẳng phải là em không thể bước đi một mình mà không cần người bạn đường bên cạnh, chỉ là nếu như vậy thì đoạn đường của em sẽ tẻ nhạt và vô vị biết bao nhiêu. Em sẽ bỏ lỡ vô vàn những điều chỉ có được khi cạnh em là một người nào đó, và người ấy chỉ sẵn lòng bước vào thế giới của em khi em mở cánh cửa đang khoá chặt lòng mình ra để chào đón họ.

Em có biết vì sao chúng ta lại có một đôi tay chứ không phải một cánh tay không? Để chúng ta có thể dang rộng đôi tay của mình ra và ôm chặt lấy một người. Em có biết cách tốt nhất để chữa lành một trái tim đã tổn thương là gì không? Là đặt nó thật gần một trái tim khác, để hơi ấm của trái tim ngập tràn yêu thương kia xoa dịu những đổ vỡ đang run rẩy trong lồng ngực của mình. Em biết điều này không, niềm tin đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với những gì em nhận được trong đời. Nếu em cố chấp tin vào một điều gì đó thì đến một ngày, điều ấy sẽ thành sự thật. Nếu em tin rằng em là kẻ bất hạnh nhất trên thế gian, rằng hạnh phúc là một điều xa xỉ với em, thì niềm tin đó sẽ cản trở em tìm thấy hạnh phúc tương lai của em. Nhưng nếu em tin rằng sẽ có một người đủ yêu thương để đến bên em, đủ kiên định để ở bên em, đủ chung thuỷ để không rời xa em, thì người đó sẽ đến, nhất định sẽ đến, vào một ngày mà em có thể chờ đợi được.

Có một tuyến đường sắt tên là Semmering, nằm trên dãy Alps, một dãy núi cao vô cùng hiểm trở. Người ta đã xây dựng tuyến đường sắt này như một chiếc cầu nối giữa hai thành phố Vienna của Áo và Venice của Ý. Điều đặc biệt là tuyến đường sắt này được xây dựng từ rất lâu trước khi chuyến tàu đầu tiên đi qua, khi xây nó thậm chí người ta còn không biết rằng liệu sẽ có chuyến tàu nào chạy qua không nữa.

Nếu người ta không nhất mực tin vào một ngày sẽ có một chuyến tàu chạy từ Vienna đến Venice, thì có lẽ cây cầu Semmering sẽ mãi nằm trong trí tưởng tượng mà thôi.

Nếu em không có lòng tin vào hạnh phúc tương lai của mình, thì có lẽ em sẽ suốt đời phải sống trong cô đơn và lạnh lẽo mất thôi.

Không ai hối thúc em phải đón nhận một tình yêu khi em còn vấn vương bóng hình người cũ, cũng không ai cấm em tự yêu thương, tận hưởng cuộc sống độc thân tười đẹp của mình. Chỉ là em đừng quá đắm chìm trong quá khứ, trong mặc cảm, trong sợ hãi… để rồi quên mất rằng có những người vẫn chờ đợi em mở cánh cửa lòng mình để bù đắp thương tổn cho em, để mang hạnh phúc tới cùng em.

Đừng bao giờ mất niềm tin, thôi hi vọng vào một ngày nào đó, em sẽ cười tươi rạng rỡ hơn bất cứ cô gái nào khác ngoài kia, em sẽ hãnh diện, tự tin như thể em là cô gái hạnh phúc nhất. Và đừng bao giờ quên mất, em sinh ra có ba sứ mệnh, một là tự yêu thương bản thân mình, hai là yêu thương người khác, và ba là mở cửa lòng mình cho người khác yêu thương em!

Thơ Du Phong nhận được nhiều sự yêu mến của quý độc giả. Những vần thơ tình ngọt ngào, da diết và sâu lắng của “chàng hoàng tử thơ tình 9x” luôn mang đến cho người đọc những cảm xúc thật đặc biệt và mới mẻ về tình yêu.

Related posts

Kho Tàng Thơ Ca Của Bùi Kỷ Hay Nhất, Đặc Sắc Nhất

admin

Nhà thơ Huy Cận và tập thơ Vũ trụ ca (1942) hay đặc sắc

admin

Nhà Thơ Thanh Thảo Cùng Tập Thơ Bốn Câu Đầy Ấn Tượng

admin

Leave a Comment