Nhà Thơ Nổi Tiếng

“Gió Biếc”: Tập Thơ Tâm Đắc Của Thi Sĩ Cẩm Lai (Phần 1)

Không chỉ sáng tác thơ, Cẩm Lai còn viết hồi ký và dịch văn học. Chính vì vậy, tên tuổi của ông nổi như cồn trong nền văn học Việt Nam. Những áng thơ văn của ông đơn giản, chân thật nhưng có ý nghĩa sâu sắc, mang giá trị nhân văn cao đối với mọi người. Ngay dưới đây, chúng tôi xin trích một phần của tập thơ “Gió Biếc” nhé. Ngay từ khi mới xuất bản, ấn phẩm đã tạo được dấu ấn trong lòng độc giả.

Nội Dung

Vì sao ngọn gió biếc xanh?
Có gì đâu
Núi dựng thành bốn bên!
Ra phía Bắc
99 đỉnh non xanh Hồng Lĩnh
Chặn bước chân
Quay vào Nam
Gặp dải Hoành Sơn
Ngang ngạnh chặn đường của gió
Quay phía Tây
Dải Trường Sơn trập trùng mây trắng phủ
Với bao hình thú đuổi nhau…
Phía Đông kia là bờ biển
Hẳn chẳng có gì cản đâu
Nhưng gió bỗng kinh hoàng
Dãy Nam Giới, Thiên Cầm
Lại nhô lên từ biển…

Biết chạy về đâu?
Đành ở lại chụm đầu cùng núi…
Núi ôm gió, gió thành xanh biếc
Núi ôm người, người hoá trẻ trung
Gắn bó cùng nhau
Tha thiết mặn nồng
Tình gió núi!

Hôm nay trở về quê cũ
Lay động bên đường rực rỡ hướng dương
Qua bao tháng năm dạn dày lửa đạn
Xúc động sao! Cây lộng lẫy hoa vàng!

Người nghĩ về mình khi ngắm sắc hoa
Hoa vàng rực, trái tim mình vẫn ấm
Lý tưởng cuộc đời càng đi càng thấm
Ta đã sống những ngày trong sáng đẹp tươi

Thắm thiết chào hoa, hoa hướng dương ơi!
Quay lại chào mình vững vàng nước bước
Cảm ơn Đảng đã giơ cao ngọn đuốc
Trên đường ta đi chân cứng đá mềm

Cảm ơn hoa cho ý chí sáng bừng
Cảm ơn cả quê hương nuôi ta từ thuở nhỏ
Cảm ơn cả những quả tim quanh ta sắc đỏ
Bước ta đi đầm ấm cuộc đời…

Thắm thiết chào hoa, hoa hướng dương ơi!

Trăm năm dù lỗi hẹn hò
Cây đa, bến cũ, con đò khác đưa

Cây đa là em
Bến cũ là em
Con đò cũng là em
Chỉ có khác là anh – người cầm lái
Thuyền em lênh đênh cô đơn
Giữa dòng mênh mang hoang dại
Tìm đâu? Tìm đâu?
Bến đợi bến chờ!
Anh xuống thuyền
Anh cầm tay lái
Thuyền em bỗng chốc hết bơ vơ…

Anh lái con thuyền
Qua bao ghềnh thác
Qua bao bão tố
Qua bao gió mưa
Đông tàn – Hoa nở
Hạ trắng – Trăng lên
Hoa thu vàng nở rộng nét duyên
Thuyền ta đi
Qua những mốc thời gian
Của cuộc đời và đất nước

Anh đã đến
Như vị thần hộ mệnh
Chở che em từng bước đi về
Bom đạn quân thù
Sơ tán dưới sao khuya
Vầng trăng mọc
Vầng trăng lại lặn
Mặt trời lên
Ta đứng dưới đường hào
Trước kẻ thù
Ta có mặt bên nhau

Anh đã đến
Tháng ngày đổi khác
Tiếng cười xoá nỗi đau
Bông hoa dại bên đường
Ta hái tặng nhau
Như trao tặng
Một tấm lòng son sắt

Người cùng làng!
Nghĩa là cùng ngắm một vầng trăng
Nhô lên trên đỉnh núi Nài
Cùng vốc nước một bến sông
Rửa chân tay mặt mũi
Cùng hóng gió trên cầu mát rượi
Tà áo dài phất gió chẳng đụng vào nhau
Người cùng làng!
Chúng ta không được thả diều bên chân núi
Không được trèo cây bắt tổ chim non
Không được xuống ruộng mò cua
Không được buông câu trên dòng sông Phủ
Cấm kỵ những trò chơi lang thang vô bổ
Chỉ được ngồi bên bàn và được mộng mơ
Có phải thế chăng mà bạn hoá giỏi giang
Soi chất xám lên câu thơ kim cổ?
Còn tôi nữa, một đời thơ gắn bó?

Người cùng làng!
Quý nhất là cùng tuổi trẻ
Cùng mơ ước những chân trời mới mẻ
Dòng máu nóng tràn trề
Từ đỉnh núi Nài chúng ta bay đi…

Ngày gặp lại
Mây trắng vờn tóc xanh
Nhài quạt xoè khoé mắt
Cái nhìn gần
Gợi nhớ núi sông xa…

Không hái hoa mua trên đỉnh núi Nài
Lại tìm đến Minh, Tuyên
Hái một mùa hoa dẻ
Hương toả thơm nhè nhẹ
Vấn vương áo lính màu xanh
Mấy chục mùa goa đã hái tự tay mình
Hoa xứ sở quyện hương hoa nước bạn
Pả Sua đứng bên kia dãy Trường Sơn
Nhìn theo đôi chân chai sạn
Một thời chinh chiến, người đi…

Cởi áo lính rồi
Gặp cuộc sống bon chen
Cơm áo gạo tiền xen câu văn, cây bút
Bút vẫn mơ màng hoa dẻ thơm dịu ngọt
Lòng vẫn không rời ngọn lửa Trường Sơn…
Ngọn lửa Trường Sơn
Từng sáng soi đôi gót ngang tàng
Nay còn nóng hổi!
Mái tóc ơi! Xin đừng bối rối
Quên đi sắc trắng thời gian…

Xanh thẫm núi Nài
Các nón xanh úp sấp
Lặng lẽ đơn côi!
Xanh thẫm núi Nài
Cái nấm trời rơi xuống
Lặng lẽ đơn côi!
Xanh thẫm núi Nài
Phía trước niềm thiêng liêng toả ra
Từ trầm hương vờn ngôi đền cổ kính
Phía sau ôm nỗi đau nhân thế
Trên nhấp nhô loạt mộ thấp cao
Vây quanh là sắc tím hoa mua
Lác đác vài bông trang đỏ
Niềm tin bật lên từ núi nhỏ…
Từ núi nhỏ này
Cả đàn chim bay đi
Đến đậu khắp mọi phương trời đất nước
Từ núi nhỏ này
Đã rụng nhiều con ma, thần sấm
Từ núi nhỏ này
Cái trẻ trung ra đi cùng ngọn lửa rực hồng
Để lại đằng sau
Dáng mẹ
Và những chuỗi cười reo thơ trẻ

Em ngược dòng sông Phố
Về làm dâu quê xanh
Từ giã chốn thị thành
Đến trung du đất lạ

Vườn trung du trĩu quả
Cam, quýt, bưởi cành sai
Lắc cùi trái mít rụng
Nhặt lấy hột đem phơi

Con hươu nhà lững thững
Dạo quanh vườn khoan thai
Đàn dê con nhảy nhót
Vẫn bám mẹ không rời

Em hái nắm chè xanh
Nấu một nồi sóng sánh
Hơi nước toả thơm lừng
Mời họ hàng bè bạn

Đất trung du lạ lẫm
Càng sống lại càng yêu
Người trung du chân chất
Giữ lòng em dài lâu

Trường Giang là Ngàn Phố
Buồn điệp điệp Ngàn Sâu
Nhà thơ đứng nơi đâu
Ngắm đất trời thuở đó?

Ngàn Sâu hun hút gió
Ngàn Phố nặng mây dày
Bờ đầy hoa cỏ may
Và lau già xào xạc

Dòng sông trôi man mác
Hoa bèo tím dạt bờ
Bè gỗ xuôi lơ thơ
Chim rừng soi đáy nước

Ai xuôi và ai ngược
Nước sông đổ về đâu
Dòng La đón bến nào
Để hai hoà thành một?

Như tình yêu bất chợt
Của em và của anh
Đi từ hai trái tim
Lại hoà chung nhịp đập

I

Núi Nài xích lại gần sông
Dòng sông Phủ bỗng xanh trong lạ lùng!
Hoa sim tím ngát một vùng
Có hai trẻ nhỏ tay cùng nắm tay…
Em lên tám
Anh lên mười
Kim Đồng, Ngọc Nữ sáng ngời tuổi thơ!
Đỉnh non như thực như mơ
Nhìn đôi trẻ nhỏ nô đùa: Thần tiên!
Cỏ cây cũng mở mắt nhìn
Gió reo theo gió, chim chuyền cành xanh
Phải là em?
Phải là anh?
Hào hoa sánh với thiên kim ngời ngời…
Vô tư xé gió chuỗi cười
Chạy vòng quanh giữa đất trời thiên nhiên
Mệt rồi! Anh ngả em nghiêng
Nệm hoa đỡ lấy thân mềm tuổi thơ…

Tỉnh rồi bỗng tiếc giấc mơ!…

II
Bên cầu đá trắng

Con sông chảy qua nhà anh
Mơ bao la biển rộng
Sóng dập dờn ôm sắc trời xanh…

Con đò đi qua nhà anh
Mơ những bờ bến lạ
Nơi xum xuê hoa quả thơm lừng

Em đi qua nhà anh
Mơ tình yêu một nhà nghệ sĩ
Một tình yêu thắm thiết thuỷ chung

Thời gian trôi
Em trở về bên cầu đá trắng

Con sông vẫn lặng lẽ trôi trước cửa nhà anh
Không tìm thấy biển

Con đò không tìm ra bến mới
Trở về neo lại bến xưa!
Còn giấc mơ em
Trời đã cho nhưng trời lấy lại
Nên suốt đời ấp ủ giấc mơ xanh
Trên cầu đá xưa
Nhìn lại mái tóc mình!
Sương trắng!

III
Chỉ tại anh

Em từ làng lên núi
Nép mình dưới bụi sim
Tinh nghịch muốn chơi trò ú tim
Trốn để anh đi tìm…

Anh từ cầu đá trắng đi sang
Lững thững đến ngồi trên phiến đá
Nhìn đất, nhìn trời
Nhìn mây quen mây lạ
Nhìn xóm làng dưới luỹ tre xanh
Chiều tím sương buông
Anh lặng lẽ trở về cầu đá trắng…

Có kín đáo gì cái bụi sim!
Chỉ tại anh không tìm
Nên không thấy
Chỉ tại anh không tìm
Ta mất nhau từ đấy!

Năm mươi năm sau
Em trở lại
Bụi sim còn đó
Phiến đá còn đây
Chỉ có núi Nài
Là chịu nhiều thay đổi
Để có mười hai phản lực rơi
Núi Nài đã ôm vào lòng bao vết thương sâu
Vinh quang và xa xót!

Mang trên mình mái tóc hào hoa
Anh lặng lẽ ra đi
Em trở về tuổi xanh rời rợi
Với một nụ non vừa nhú

Có phải là rơi vào định mệnh
Nên cuộc đời từ đó lẻ loi
Soi gương dẫu vắng nụ cười
Vẫn thấy hồng đôi má
Đôi mi đen ướt cả trời xanh
Lạnh nhiều cơn gió
Chiều tím nỗi buồn
Tựa cửa trông
Lá vàng rơi… rơi kín cả lòng

Giấc mơ đời nghệ sĩ
Sụp đổ rồi theo bước người đi
Đoá hoa quá đẹp
Không hứa hẹn giữ nguyên màu sắc
Tình yêu quá đẹp
Không hứa hẹn vuông tròn
Nên có cuộc chia ly
Ngàn dặm ra đi!

“Lòng em là một cành trinh nữ
Trong cỏ e dè lá hổ ngươi”
(Xuân Diệu)

Một sớm thanh bình anh chỉ cho em
Em trông kìa: xinh xinh hoa trinh nữ
Những quả bông tím nhẹ tênh xoè tròn hớn hở
Nặng nghĩ gì khi gặp người quen?

Trái đất này trinh nữ vẫn mọc lên
Sắc hoa tím có pha thêm màu lửa
Như những cô gái quê mình hay mắc cỡ
Nay vững vàng trước mọi gian nguy

Khi mảnh đất này đã dày dạn phong ba
Mọi tình yêu đều nảy lên từ đất
Chưa thối rễ, cây còn sức bật
Vuơn mình lên xanh hố bom che

Hôm nay cây chẳng thẹn đón người về
Cây vẫn trẻ như cây buổi trước
Nhưng cứng cáp hơn ngày mới gặp
Dưới đạn bom luôn nở tím cho đời…

Nhà hoạ sĩ lão thành
Tóc bạc vờn bức tranh
Chử Đồng Tử gặp Tiên Dung
Bờ cát sông Hồng chiều êm ả…

Lau tím rung rinh trên lụa
Làn da ngà nõn nà trên lụa
Mắt Chử Đồng Tử ngỡ ngàng trên lụa
Và Tiên Dung giây phút ngập ngừng
Phút bất ngờ quyết định tơ duyên

Rời bỏ cung đình điện ngọc, vàng son
Đến với một tình yêu dân dã
Tình yêu đến lạ!

Nhà hoạ sĩ lão thành
Ta đã gửi vào Tiên Dung
Bóng hình người muôn thuở
Của trái tim ta!
Đến bây giờ vẫn cháy ước mơ…

Nào anh! Nắm tay em
Ta cùng múa!
Anh cầm bút lông
Em cầm bút mực
Điệu múa bút bên nhau
Náo nức!
Ta xoay vòng tròn
Điệu múa chơi vơi
Ta vẽ lên trời
Màu thiên thanh của mây
Ta vẽ lên rừng
Màu lam sẫm núi
Ta vẽ lên cây
Màu xanh bổi hổi
Ta vẽ đầu cành
Sắc lá non tươi
Vẽ thiên nhiên xong
Ta vẽ lại mình
Điệu múa xoay tròn
Nỗi đau khôn tả
Vẽ lên một tình yêu dang dở
Bóng hình tan tình vẫn tràn đầy
Điệu múa xoay tròn
Ai tỉnh ai say?
Được hay thua nào ai biết trước!
Điệu múa xoay tròn dầm dề nước mắt
Mất một người, thế giới lạnh mênh mông

Thế là đã một năm
Bạn đi hoài đi mãi
Căn phòng trống trải
Chậu lan tím ai chăm?

Thế mà đã một năm
Sương Tây Hồ giăng mắc
Nước Tây Hồ gợn sóng
Một nỗi đau khôn nguôi

Thế là đã một năm
Đời tính ngày tính tháng
Khi mưa
Khi nắng
Bạn nằm yên một mình!

Mây xanh và cỏ xanh
Ấp iu trên mồ bạn
Câu thơ nào lãng đãng
Bóng hoàng hôn?
Buồn!

Nước sông Hương
Xanh
Nước sông Y
Gần
Tựa bên gốc liễu
nhìn
Mắt xanh xưa phai màu
Mái tóc xanh đổi màu
Phủ sương tuyết trời Âu
Chỉ tấm thân mềm mại
Gợi dáng hình liễu mây…

Trải một thời giông bão
Giờ phiêu dạt đất người
Bao lần ngồi tự hỏi:
Vì sao lạnh cuộc đời?

Vì sao và vì ai?
Thôi đành vì số phận
Khi tin vào Định Mệnh
Nỗi u buồn vợi vơi…

Mười bông nhài trắng xoá
Vừa nở còn ngậm sương
Bom địch tìm đến dội
Hoa nát, hương thơm lừng…

Hương thơm lừng trời đất
Vách núi kể chuyện này:
Có mười người con gái
Một sáng bay lên mây

Mười em gái trắng trong
Chưa nhận thư người lạ
Chưa nói chuyện duyên tình
Chưa cầm tay ai cả!

Vậy mà bom địch dội
Mười em bay lên trời
Chào nhé, kiếp làm người!
Giao lại đường cho bạn!

Nỗi buồn kia! Hãy bay đi!
Về làm chi! Về làm chi! Não lòng!
Trói người không xích không cùm
Trói người một sợi tơ lòng, khổ chưa!
Nỗi đau ta nếm đã thừa
Hãy bay đi! Chớ dây dưa quay về…
Cuộc đời ta có dài chi
Mà sao khuấy động đường đi lối về
Mà sao xoắn xuýt lê thê
Những mong ngăn lối, nặng nề bước chân
Nỗi buồn kia! Hãy hoá thân!
Đừng đeo đuổi kiếp phong trần dài lâu
Nỗi buồn kia! Hãy đổi màu!
Xám đen trút bỏ, vàng sao lại về
Cành xuân hoa cứ xum xuê
Để con bướm trắng đi về làm thân
Sắc môi nhạt trở lại hồng
Tim không đau nữa, vui cùng nước non

Em nắm đôi bàn tay
Một bên là ước mơ
Một bên là kỷ niệm
Em xoè đôi bàn tay
Ước mơ và kỷ niệm
Đến bên nhau sóng sánh

Nhìn đôi bàn tay em
Có điều gì bí ẩn
Gió thời gian thổi mạnh
Gợi nhớ ngày xa xôi
Lưng trời én liệng
Tóc ngang lưng
Chưa biết nụ hôn đầu
Em nắm chặt bàn tay
Cho gió đừng bay đi
Cho sương đừng toả xuống
Đôi tay đầy mơ mộng
Vuốt lên chuỗi ngày xanh
Khi cuộc đời chưa có bóng anh

Ai cầm tay ta
Giữa nặng nề số phận?
Ai cầm tay ta
Chia nỗi đau câm lặng?
Ai vuốt tay ta
Vuốt trái tim đau
Bởi những nhát dao sâu quá!
Ai dìu ta đi
Giữa mênh mông bão tố
Chia sẻ cùng ta bữa đói bữa no
Nụ cười ta có được, người lo
Niềm vui ta có được, người cho
Mặt nhìn mặt không lời than thở
Có phải tình yêu là vậy đó
Hỡi anh!

Bài thơ em viết cho Người
Xin anh đừng trách
Một thời hoa niên
Một thời không dễ gì quên
Hoa nghiêng đỉnh núi
Suối luồn trong mây
Ba lô Người khoác lên vai
Lỏng dây cương
Bước dặm dài
Núi non!
Cõi lòng muốn mượn chữ quên
Trái tim day dứt
Hiện lên hình người
Xin anh đừng trách, anh ơi!
Tình xưa một thuở
Ai người dễ quên

“Gió Biếc” là tập thơ tâm đắc của nhà thơ Cẩm Lai đấy nhé. Mời bạn theo dõi “Gió Biếc”: Tập Thơ Tâm Đắc Của Thi Sĩ Cẩm Lai (Phần 2) trong bài viết tiếp theo để có thêm một cái nhìn mới về cuộc sống nhé. Hãy chia sẻ với chúng tôi những cảm nhận về những vần thơ hay. Đồng thời cập nhật những bài thơ giàu hình ảnh của các nhà thơ nổi tiếng nhé.Cảm ơn các bạn đã theo dõi tuyển tập trên đây.

 

Related posts

Nhà thơ Đinh Hùng cùng tập thơ Đường Vào Tình Sử hấp dẫn nhất phần 2

admin

Nhà thơ Hồng Thanh Quang cùng những tác phẩm dịch nổi tiếng phần 5

admin

Nhà Thơ Tùng Thiện Vương Cùng Tập Thơ Cổ Duệ Từ Ấn Tượng

admin

Leave a Comment