Nhà Thơ Nổi Tiếng

“Gió Biếc”: Tập Thơ Tâm Đắc Của Thi Sĩ Cẩm Lai (Phần 2)

Mời bạn theo dõi tiếp phần 2 tập thơ “Gió Biếc” của thi sĩ Cẩm Lai nhé. Tiếp nối mạch cảm xúc, bà đã mang lại cho người đọc những suy ngẫm giàu triết trí, lẽ sống đời thường. Tập thể này đã tạo nên tên tuổi của bà trong nền văn học Việt Nam.

Nội Dung

Một mình hát
Một mình nghe
Những bài hát thuở tóc thề ngang lưng
Khúc nào những buổi hoàng hôn
Con thuyền nhỏ với đôi hồn yêu nhau
Khúc nào sóng vỗ lao xao
Có hai hình bóng đi vào cõi mơ
Khúc nào dạo những đường tơ
Tiếng đàn dìu dặt sương mờ cõi tiên
Khúc nào đau nỗi lìa duyên
Ước ai trở lại nói lên lỗi lầm
Khúc nào tri kỷ tri âm
Không buông cao giọng, âm thầm đợi nhau
Khúc nào chẳng gọi Tình yêu
Khúc nào chẳng trái tim nhiều tâm tư
Khi buồn hát vẩn hát vơ
Khi vui hát khúc những giờ hành quân
Đường xưa nhớ ánh trăng rằm
Soi vào tất cả dư âm cuộc đời
Một mình ta hát tìm vui
Để ta nhớ lại tiếng lời ngày xanh
Để ta sống phút mông mênh
Để ta sống lại tâm tình tròn trăng

Một mình hát
Một mình nghe
Những bài hát thuở tóc thề ngang lưng
Khúc nào những buổi hoàng hôn
Con thuyền nhỏ với đôi hồn yêu nhau
Khúc nào sóng vỗ lao xao
Có hai hình bóng đi vào cõi mơ
Khúc nào dạo những đường tơ
Tiếng đàn dìu dặt sương mờ cõi tiên
Khúc nào đau nỗi lìa duyên
Ước ai trở lại nói lên lỗi lầm
Khúc nào tri kỷ tri âm
Không buông cao giọng, âm thầm đợi nhau
Khúc nào chẳng gọi Tình yêu
Khúc nào chẳng trái tim nhiều tâm tư
Khi buồn hát vẩn hát vơ
Khi vui hát khúc những giờ hành quân
Đường xưa nhớ ánh trăng rằm
Soi vào tất cả dư âm cuộc đời
Một mình ta hát tìm vui
Để ta nhớ lại tiếng lời ngày xanh
Để ta sống phút mông mênh
Để ta sống lại tâm tình tròn trăng

Ta cỗi cằn sỏi đá đất miền Trung
Gồng giữa gió Lào và cát trắng
Trụ giữa bão giông và muối mặn
Trở thành khắc khổ đời ta

Gặp Huế dịu dàng Huế biến đổi thân ta
Nét thanh thản như thông đỉnh Ngự
Nét mềm dẻo như dòng Hương lụa
Huế và ta kết chặt một sắc xuân

Cô gái Huế là ta xưa, có phải chăng?
Chiếc nón trắng, áo lam dài, dòng sông ấy
Vẻ mơ màng hình dáng sắc sương xanh
Huế và ta, ta với Huế tự tình…

Thanh thản Tịnh Tâm, uy nghiêm cung điện
Con chim từ quy vụt bay theo tiếng động
Giọng hò sông Hương bay bổng lung linh
Huế cùng ta như bóng với hình

Tuổi trăng non bơi trong màu tím Huế
Tóc bạc rồi! Sắc tím lặn vào tim
Chỉ còn lại trong giấc mơ ảo ảnh
Một dáng hình, một bóng giai nhân
Suối tóc dài trong gió chảy nghiêng nghiêng
Chỉ còn lại trong giấc mơ ảo ảnh
Đôi mắt huyền thấp thoáng ánh trăng
Chỉ còn lại…
Ôi thời gian!
Thời gian đã lấy đi tất cả
Chút duyên tình dịu ngọt
Một thời xuân…

Tình yêu là áng mây chiều
Long lanh màu sắc
dệt thêu gấm trời
Tình yêu
ánh nắng ban mai
Líu lo chim hót
cho ngày thay đêm
Tình yêu thắt sợi chỉ mềm
Mành như tơ nhện lại bền dứa gai
Tình yêu không mượn tiếng lời
Mênh mang sóng vỗ bồi hồi gió trăng
Tình yêu
tiếng nói mẹ hiền
Vỗ về an ủi ưu phiền xoá tan
Tình yêu giữa em và anh
Như hoa như quả thơm lừng đời nhau
Từ ngàn xưa đến ngàn sau
Thuỷ chung là chữ gối đầu Tình Yêu

Anh bước xuống thuyền em
Cầm chặt mái chèo
Lái con thuyền đi tới…
Đằng xa kia: Bến đợi
Trái ngọt và hoa thơm
Ong bướm lượn chập chờn…
Đằng xa kia: Bến đợi
Ánh sáng nhoà bốn phương
Trải ửng đỏ Tình thương
Hoa Công bằng, Nhân ái
Từ đói nghèo ta đi tới
Niềm tin mãnh liệt dẫn đường
Ánh trăng nhoà mặt nước
Ánh mặt trời chiếu rọi lòng khoang…
Bến Đợi vẫn chờ kia
Bến Đợi!
Nơi hoa thơm trái ngọt
Nơi chim bướm chập chờn
Hoa nở màu yêu thương
Trái nặng hồng Nhân Ái
Mơ màng là Bến Đợi
Nơi Chân lý sáng loà…

Đôi cụm mây Hồng Lĩnh
Về đậu núi Cảm Sơn
Vài ba làn khói sông Lam
Bay trên dòng sông Phủ
Núi Thiên Cầm một chiều ngoạn cảnh
Cha nhận bài thơ tiên
Tám câu thơ, tám ngôi sao lấp lánh
Cầm tinh tám trẻ hiền
Hai sao nhỏ chòng chành bay về cõi Phật
Còn sáu sao luân vũ vượt không gian
Sao hiền từ ngọt ngào sữa mẹ
Sao nhân hậu bác ái lòng cha
Thấm nhuần thiện căn
Mang cốt cách Lê Viên hiền hoà

Từ bài thơ tiên
Đàn con lớn lên
Đàn con cất cánh
Bốn phương trời gió lộng
Hãy bay… bay…

Mười sáu năm làm chiến sĩ thi đua
Chăm chút bệnh nhân, em là người mẹ
Mười sáu năm chồng lên tuổi trẻ
Nắng xế ngang đầu, khô cạn nét xuân
Lo ngày chưa dứt lại lo đêm
Hi vọng bao người níu nặng tay em
Giữa cuộc đời mọi vết thương đều khác lạ
Dẹp nỗi đau mình em lo cho tất cả…

Bệnh nhân xuống hầm
Em xuống sau cùng
(Các con ở nhà ra hầm kịp không?)
Bom dội ầm ầm
Đạn réo vèo vèo
Lấy thân mình làm lá chắn
Che những người đau!

Sự hi sinh thầm lặng
Cuộc sống riêng em càng vô cùng thầm lặng
Nỗi đau đời
là gánh nặng của riêng em!

Viết cho anh
Viết cho anh
Câu thơ gối bốn chục năm có thừa
Câu thơ dãi nắng dầm mưa
Câu thơ đi giữa đôi bờ yêu thương
Gian nan, nghèo túng: đời thường
Tiếc rằngcos nỗi đoạn trường cùng đi
Tiếc rằng… Thôi, tiếc mà chi!
Ta mất người được… vô vi cõi đời!
Viết cho anh
Nghĩa mặn mòi
Tình càng khăng khít
Luân hồi có nhau
Đàn con: trộn giọt máu đào
Cháu: ta bế ẵm đi vào thiên thu…
Giọt mưa xuân
Giữa sương mù
Giọt rơi trên lá
Giọt vừa hoà tan
Viết cho anh
Nghĩa đá vàng
Cảm ơn người đã trên đường cầm tay!

Từ trong tranh nàng bước ra
Như mây
Như gió
Như là…. thần tiên!
– “Xin chàng ngâm nữa, Tú Uyên!”
Lời thơ lay động
Khắp miền Bích Câu
Lời thơ
Vút tận mây cao
Lời thơ thấm tận
Cõi sâu lòng người!
Đêm thanh
Ngàn liễu
Chơi vơi
Trăm hoa họp lại
Hương trời tặng ta
Cõi trần nàng đã hiện ra
Cùng chàng xe kết
Duyên thơ
Tình đời
Đêm khuya
Ngàn liễu chơi vơi…

Người con gái trở về
Nhìn lại quê hương
Qua tàn phá hoa vàng lại nở
Quê hương lớn qua tháng năm gian khổ
Đón chào người xưa

Hoa hướng ánh mặt trời
Người hướng về Lý tưởng
Có một ngày mai tươi đẹp vô ngần
Người với người là yêu thương đùm bọc
Xoá thế gian này
Dòng nước mắt đau thương…

Cứ thế người đi trèo đèo lội suối
Cứ thế người đi, vượt núi băng sông
Lắm gian khổ nhưng rất nhiều sảng khoái
Những vần thơ ghi lại trên đường

Là hạt cát, lọc nước biển thành muối mặn
Là một cây xanh góp sức cho rừng
Là một âm thanh trong bản đồng ca nhân ái
Người ước hoà mình như nước một dòng sông…

Êm đềm sao hai tiếng quê hương!

Đời những tưởng thu tàn
Nào hay xuân trở lại
Đàn én liệng ngang trời
Chập chờn từng cánh nắng
Ta nhìn lên khoảng vắng
Đã thấy sắc mây xanh
Nỗi đau cũng lụi dần
Và tình yêu lại đến…

Chúng ta gặp nhau
Quả đã chín trên cành
Không còn tuổi mơ non
Chỉ cho không đòi hỏi
Vì nhau mà lo toan

Qua gần năm mươi năm
Vui buồn đều chia sẻ
Chia sẻ mọi nhọc nhằn
Với đàn con
Những sợi lạt mềm buộc chặt

Hoá ra tóc đã bạc
Cái dáng lưng đã còng
Vẫn bên nhau sớm tối
Quên thời gian gió thổi…

Đức độ sánh ngang hàng tuấn kiệt
Thiên tài để lại áng văn chương
Ngâm câu “Chinh phụ…” tràn thương cảm
Kẻ ở phòng khuê, kẻ chiến trường

Trong bà Huyện có một nhà thơ
Thấu nỗi thiệt thòi của người phụ nữ
Cầm bút thay chồng ghi lời phê bất tử:
Giải phóng Thị Đào, “xuân bất tái lai”

Kiệt xuất là tài năng, long đong là số phận
Hận nỗi đời, dùng ngòi bút chọc trêu…
“Thân này ví đổi làm trai được
Sự nghiệp anh hùng há bấy nhiêu!”

Giọt lệ khóc chồng “Giọt lệ thu”
Áng văn buồn lưu lại ngàn thu
Duyên xưa có hẹn tình không hẹn
Cay đắng niềm đau giữa cõi hư!

“Mà nay áo vải cờ đào
Giúp dân dựng nước biết bao công trình!”
Với hai câu thơ trên
Công chúa đã để lại cho đời
Hình ảnh tuyệt vời
Của một vị anh hùng dân tộc

Phận gái trót sinh thời loạn lạc
Đành về Chiêm quốc cứu lê dân
Phận gái trót sinh thời loạn lạc
Tình duyên xe kết với Chiêm Vương
Ô, Lý, hai châu làm sính lễ
Đất nước dài thêm bao dặm đường!

Nặng sắc chì lớp mây mùa đông
Nén xuống, nén xuống, gió thành đặc quánh
Nốt đô trầm không thể vươn đôi cánh
Trong bản nhạc thiên nhiên mùa đông

Không thể lang thang mây đứng thành hàng
Gió đặc quánh cọ vào thân thể
Da thịt tái tê
Tiếng lá thu khô rơi xiết vỉa hè

Thân thể rét run trong lớp áo dày
Trong thân thể trái tim cũng rét
Rét ở ngoài trời thịt da tê buốt
Rét ở trong lòng trái tim buồn đau

Đêm buông thõng đôi cánh mềm êm ái
Ôm trùm lên vũ trụ bao la
Phập phồng… phập phồng
Cánh uyển chuyển đu đưa
Ru nhân loại dịu đi cùng giấc ngủ
Lời ru! Lời ru!
Âm thanh từ vạn cổ
Điệu bổng trầm, khoan nhặt, chậm nhanh
Trong tay Đêm, vũ trụ thay hình
Có điệu nhạc rì rào của muôn ngàn cây lá
Có tiếng sóng rạt rào từ biển lạ
Gió gảy đàn trên vạn phím dọc ngang
Đêm về đây xoá hết mọi bất bằng
Xoá hết mọi nỗi đau
Hoạ chỉ còn tiếng nấc
Đêm về đây, Đêm là nguồn tiếp sức
Cho Ngày Mai nai nịt lại lên đường
Cho Ngày Mai lấy lại dáng uy phong
Lại tiếp tục một ngày trên chiến trận
Đêm êm ái với lời ru vô tận
Đêm vỗ về bao quả tim đau
Đêm gieo vào lòng người
Niềm hi vọng dạt dào
Người tìm đến trong tay Đêm
Như con tìm đến mẹ
Dịu dàng, dịu dàng, hỡi màn đêm trời bể
Ta yêu Đêm trong bát ngát mênh mông
Ta yêu Đêm trong huyền bí vô song
Ta yêu Đêm trong tình thương vô tận
Hỡi Đêm! Người mẹ hiền bí ẩn!

Đêm rút lui vén gọn màn đêm
Cho ánh sáng từ phương Đông nhô ra từng tí một
Rồi ánh sáng bỗng lan tràn khắp mặt đất
Một vừng dương rực rỡ nhú đầu lên
Thế là Ngày ra ngự trị cõi vô cùng
Và bắt đầu chỉ huy điệu nhạc nhân gian
Chim ríu rít trên tầng tầng cây lá
Suối róc rách vui đùa cùng lũ cá
Hạt nảy mầm tí tách nhú đầu lên
Đất phì phò hơi thở bình yên
Cây lá lao xao đón tia mặt trời đến viếng
Cho hoà tấu trong mình chất lục diệp
Dàn nhạc đệm giờ đã mệt
Ếch nhái thôi ộp oạp
Chú dế thôi rỉ rên
Rúc mình vào dưới đất mát êm
Để mặc lũ ve kêu ra rả…
Ngày đã lên ngôi. Oai vệ!
Áo long bào ánh bảy sắc cầu vồng
Muôn sinh vật chịu ơn Ngày trong cuộc sống
Tan biến mọi lo âu trong đêm đen vô tận
Ngày bước ra trong ánh hào quang
An ủi mọi tâm hồn cô quạnh
Loài người nhận được ở Ngày sức mạnh
Gặt hái dưới tay Ngày
Bao của cải trần gian
Bao kết quả của cần cù lao động
Ngày vĩ đại, Ngày là sức sống
Đời ơn Ngày mãi mãi vô biên

Đã bao lần con trăn trở
Nghĩ suy về tiếng Mẹ trên đời
Mẹ là gì? Là điểm tựa tuyệt vời
Cho con dựa những lần vấp ngã
Giữa bao chuyện dại khờ
Trên đường đi sóng gió
Mẹ là người tha thứ chở che
Trong rét buốt mùa đông tái tê
Mẹ là bếp lửa hồng tan lạnh giá
Giữa hè nóng mồ hôi lã chã
Mẹ là ngọn gió ban mai
Mẹ là người gieo hạt nhân tài
Tạo nên những tâm hồn bất tử
Mẹ tiếp nhiệt độ
Cho những trái tim đang nức nở
Dễ đi đến cùng cái Đẹp bao la
Mẹ là vì sao hôm nơi đầu rừng rọi sáng
Mẹ là vì sao mai nơi chân trời vừa hửng
Mẹ là bông hoa luôn toả sắc hương
Mẹ là chất lửa hồng thần Prô-mê-tê lấy trộm
Tặng nhân loại lầm than
Mẹ chính là Prô-mê-tê nhân ái
Là quá khứ, mẹ còn là hiện tại
Nhưng chính là mơ ước của tương lai
Nếu trái đất này không có mẹ trên đời
Trái đất cũng trở thành vô nghĩa
Xin cảm ơn Tạo Hoá
Đã cho Trái Đất này: Người mẹ!

Thương con sóng bạc đầu
Cứ vỗ bờ, vỗ mãi
Bờ dịu bớt thương đau
Kiếp luân hồi sóng trải

Thương người mẹ tảo tần
Suốt một đời lo toan
Vỗ tình thương vào con
Vỗ tình thương vào cháu
Để trên cành quả đậu
Quên tháng ngày nắng mưa
Quên bữa đói bữa no
Một thân cò lặn lội…

Khi nhắm mắt xuôi tay
Tiếng sóng đời vẫn vỗ

Cẩm Lai là nhà thơ nổi tiếng với những vần thơ hay và những bài thơ dịch của các tác giả khác độc đáo. Tiếp nối sự thành công của “gió biếc”: tập thơ tâm đắc của thi sĩ cẩm lai (phần 1), đây chính là món quà giành cho những người yêu thơ.Hãy đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi  những kiệt tác độc đáo của nhà thơ nổi tiếng trên cả nước nhé!

 

 

Related posts

Nhà Thơ Bùi Hữu Nghĩa Và Những Tác Phẩm Để Đời

admin

Tuyển tập thơ chữ Hán Nguyễn Khuyến hay đặc sắc phần 5

admin

Nhà thơ Thái Bá Tân và tuyển tập thơ dịch Kabir và Zakharovich Surikov

admin

Leave a Comment