Thơ Hay

Khám phá 1009 bài thơ đêm buồn nhớ anh hay mà bạn không nên bỏ lỡ

Những bài thơ đêm buồn nhớ anh luôn cuốn hút bạn đọc mạnh mẽ. Với những vần thơ đầy ngọt ngào và chân thành mãnh liệt, những bài thơ này khiến trái tim bạn đọc rung cảm sâu sắc. Tình yêu luôn bí ẩn mà bất cứ ai trong chúng ta luôn muốn khám phá và chinh phục. Nỗi nhớ chính là một biểu hiện rõ nhất cho một tình yêu đẹp nhưng nếu đó là tình cảm một phía thì sao? Bạn buồn bã khi cứ mãi chìm đắm vào quá khứ, một thứ tình cảm giờ đây chỉ còn là cay đắng. Cùng chia sẻ những tâm tư của mình qua những bài thơ ngắn đêm buồn này nhé!

Những bài thơ đêm buồn nhớ anh luôn hấp dẫn và ý nghĩa đó chính là những nỗi niềm chôn chặt của những cô nàng xinh đẹp của chúng ta. Người ta thường bảo tình yêu không thể cưỡng cầu, vì thế chúng tôi mong bạn có thể đối mặt và từ bỏ những thứ tình cảm không còn mặn nồng nữa. Hãy đắm chìm vào những bài thơ tình ngắn đêm buồn này nhé!

– Em ơi nơi đây anh ở
Đêm nay trăng sáng một màu
Quầng trăng rộng vành sáng tỏ
Chẳng buồn như mắt anh sâu
Đường xưa bây chừ lẻ bước
Không em phố khác đi nhiều
Gót chân cợt đùa khói thuốc
Võ vàng phác nét cô liêu
Ơ kìa hàng cây bóng lá
Buồn gì buồn ngẩn buồn ngơ?
Em đi nhiều điều rất lạ:
“Anh chàng ngày ấy làm thơ!”
Không em, nàng trăng sáng quá
Chắc cười một mối tình say?
Bến đời ngược xuôi hối hả
Ai đưa em về đêm nay?!

– Đêm sa vào mắt những hàng ngâu
Khói thuốc ta bay hồn buồn rầu
Ai khát tình thu trong xác hạ,
Để lá vàng rơi một khối sầu?
Đây một mùa thu đã hiện hình
Giữa đời lang bạt bước phiêu linh
Người về viễn phố, sầu không lại
Có thấy hồn vương một mối tình?
Ta biết mùa thu vốn rất buồn
Nhưng vì đâu đó hãy còn thương
Nghĩa là mỗi khi lòng nhung nhớ,
Thu lại rơi đầy mộng phấn hương
Ta nện gót gầy trên hè phố
Sau bao năm tháng đời lữ hành…
– Nơi ấy, vàng thu lên mấy độ
Hay còn tan tác một màu xanh?!

– Đêm lẻ phố phường trăng lên chậm
Đèn khuya hiu hắt những bóng hình
Có gã tà tà, người lướt vội
Nhạc sầu buông nhẹ giữa không thinh
Sóng ru tình ái phía khơi xa
Lang thang bốn bể hẳn là nhà?
Ồ không, buồn lắm, cô đơn lắm
Đêm chết tang tình non nước qua
Người đi, cười, nói, chắc người vui
Hay tim nát vụn phải chôn vùi?
Mỏi gót lữ hành, ghê, trời hỡi!
Khói bám sương chiều đây khơi khơi
Đêm lẻ phố phường trăng rơi chậm
Hừng đông cười nhẹ tiễn hoàng hôn
Ô hay nắng đó là nắng sớm
Hay nắng chiều qua cố gọi hồn?

– Thôi tôi đi nhé một tình yêu
Dẫu về đêm trái tim cô liêu khóc
Biết năm canh giấc ngủ oằn mệt nhọc
Và tháng ngày dài sẽ trằn trọc niềm thương
Đành thế thôi hỡi nỗi nhớ còn vương
Duyên đã cạn thôi yêu đương chi nữa
Đâu dễ dàng khi đau lòng chọn lựa
Chọn về mình một vết cứa tình yêu
Tình yêu anh đúng chưa hẳn là nhiều
Nhưng thử hỏi bao nhiêu là tất cả?
Tình yêu đong đếm ? Thôi tan rã
Anh sẽ dừng! Mệt lã một tình yêu

– Đêm qua mùa trở gió
Hạt mưa buồn ghé sang
Ướt hàng cây, ngọn cỏ
Ôi nàng mưa đa mang
Tôi ngồi bên khói thuốc
Cõng đêm dài trên vai
Mưa rơi vào ô cửa
Nhạt nhòa bóng hình ai
Bao lâu rồi mưa nhỉ
Ngày người xa nơi ta?
Mưa buồn rơi thủ thỉ
Chỉ mới ngày hôm qua…
Ngày hôm qua? Ôi thôi
Ngày người xa nơi tôi
Ba mùa thu thay lá
Ngày nhân tình chia đôi
Tôi vẫn tìm vẫn đợi
Hỡi nàng mưa khuya ơi?
Mây trời cao vời vợi
Người tôi yêu nơi đâu?
Tôi bước trên lối khói
Người lạc giữa đường mây?
Lời yêu thương chưa nói
Đã xa rời vòng tay?
Tôi chờ trên lối tuyết
Người hát giữa đường trăng?
Một đời tôi tìm kiếm
Người ơi! Nghe hay chăng!?…

– Đêm thu sáng, Hằng Nga ngồi đó khóc
Trăng có còn cái nghĩa lý chi đâu?
Họ cầm tay và mắt họ nhìn nhau
Trăng thu sáng: phơi mình không ai lấy!
Khói thuốc rớt pha đèn khuya lộng lẫy
Trăng treo cao trăng chết đã bao lần?
Phố chẳng còn em, ừ thì biết vậy!
Nhưng phố đêm này ta thấy tình nhân
Con phố này vốn là con phố mượn
Và tình xưa đơn giản quá: Tình đầu!
Nay thu đến một nửa chừng vội vã
À ơi tình, một vết cắt hằn sâu…
Ta ngồi đây: Đêm trăng thâu diễm tuyệt
Đêm thu nồng mộng mị với hư không
Đây rượu ngọt, mồi ngon, đây bằng hữu
Đây trăng thanh, gió vợi, gái môi hồng!

– Anh ơi gió lạnh đã về rồi
Người còn biền biệt chốn trùng khơi
Năm tháng lạnh lòng mong mỏi đợi
Dẫu biết ngày về còn xa xôi
Phố vắng mình tôi bước bơ vơ
Ru bao thương nhớ viết dòng thơ
Nhờ gió gửi về phương xa ấy
Hẹn người sẽ đọc ở trong mơ
Lạnh lẽo đông về thêm lạnh lẽo
Hoàng hôn nắng đổ lạnh hoàng hôn
Đông qua lặng lẽ rồi đông chết
Mà bóng người xưa vẫn hững hờ
Anh hỡi, anh ơi! Lòng tôi rét
Đêm về bóng nguyệt xé hồn côi
Một mình tôi khóc nỗi phân đôi
Anh ơi! Gió lạnh sắp về rồi…

– Mưa – Giọt nước – Thấu vào tim
Gió – Tóc Bay – Lạnh Vai Gầy
Hiên – Che Chắn – Hoa quỳnh nở
Đẹp lạ lùng – Sắc trắng tinh khôi
Đêm – Lạnh ngắt – Có ai không ?
Khuya – Vắng vẻ – Một ánh đèn
Khói – Nặng nề – Rơi nhè nhẹ
Cười một mình – Đôi mắt cay cay
Mưa một mình đêm thâu rơi lã chã
Gió điên cuồng cuốn lấy lạnh bờ vai
Hoa Quỳnh kia giông tố nở cho ai ?
Sao âm thầm nở vào giờ lặng lẽ
Đêm đông lạnh ngắt chẳng tiếng xe
Khuya lạnh tanh ánh đèn nơi ấy
Khói bỗng nặng rơi trên dòng thơ nhẹ
Sao miệng cười ánh mắt chẳng vui tươi
(Huỳnh Minh Nhật)

– Ta lơ lửng giữa bến bờ quên – nhớ
Khoảng trời nào thôi ngơ ngẩn tim yêu?
Lạc bước chân bên thềm tối mưa nhiều
Hồn vắng lặng xé lòng cô liêu khóc
Quên và nhớ, nghĩ suy chi nhằn nhọc
Nhấp chén sầu cạn cốc rượu đêm nay
Trời cuồng quay hay ta đã thấy say?
Dáng ai gầy bên vầng trăng mờ tỏ?
Tình yêu đấy, hỡi hồn yêu cô độc
Chút men đời níu tạm bước lang thang
Giá tình yêu như giọt rượu hoang đàng
Say quên lãng, tình yêu thành dĩ vãng
Đêm sao sáng bước chân ta bỗng nặng
Đầu rỗng không, đâu đất, đất hay trời?
Chỉ còn rượu và mây gió lả lơi
Say cùng ta với nỗi buồn vời vợi

– Trăng buồn vì ai, trăng hỡi trăng?
Đón ta lên ấy chốn cung hằng
Vui gió đùa mây ta bầu bạn
Mặc thế gian này nặng sầu giăng
Bụi tình nhân thế buồn bã lắm
Trăng thời ngự ở chốn thần tiên
Cớ sao than thở vào hơi gió?
Để ải trần buồn khóc liên miên!
Tay ta điếu thuốc cháy lụi dần
Nửa hồn đã chết nặng đôi chân
Lã bước khuất lần sau màn tối
Trăng ngước nhìn theo đứng tần ngần!

Những bài thơ buồn về đêm cô đơn hay và đầy ấn tượng đã được chúng tôi cập nhật và chia sẻ. Khi màn đêm buông xuống là lúc chúng ta cảm thấy mình thật cô đơn, nhớ về những kỉ niệm xưa cũ và những điều khiến chúng ta mệt mỏi trong cuộc sống. Giá như ngay lúc này có một ai đó ở bên lắng nghe những tâm sự trong lòng. Hãy để uct.edu.vn chia sẻ với bạn qua những bài thơ ngắn đêm buồn này nhé!

– Đêm sầu lặng lẽ ngắm trăng thanh
Lanh quanh góc phố ngó mây đùa
Chiếc áo mong manh khơi lòng lạnh
Đêm nay gió trở, gió giao mùa
Chẳng biết người đâu, ta lang thang
Đi tìm nhung nhớ cuộc tình hoang
Hương đời tám nẻo người rẽ lối
Biết dạt về đâu mảnh trăng vàng
Về đâu ơi hỡi lạc về đâu
Mình ta lạc bước giữa đường câu
Tình nghĩa khi xưa nay gạn đục
Người chẳng tiếc chi buổi sơ đầu
Gió trở nguyệt gầy trôi lênh đênh
Sao trời rạng sáng nỗi buồn tênh
Mơ màng trời đất bình yên nhỉ
Ai biết lòng ta thấy chênh vênh!?

– Lại một tối ta ngồi ôm đêm vắng
Khói trên môi, xuân rụng dưới hàng cau
Sương bạc trắng bốn bề giăng giăng lạnh
Ánh trăng gầy khuất biệt mái hiên sau
Phố ngủ rồi sao người còn thao thức?
Nhớ thương ai hồi ức trải canh dài
Gió quạnh quẽ ru sầu lên mắt mỏi
Chắc mơ thầm hơi ấm nửa vòng tay
Con đường cũ xuân về không kẻ nhớ
Góc quán quen thôi nhé những hôm chờ
Và vĩnh biệt tháng ngày ta đã mộng
Dẫu chưa tròn ước hẹn một niềm mơ
Tình xa ngái người đi không trở lại
Bốn mùa thu vàng võ lá một chiều
Ta gục đổ dưới phiến hồn hoang hoải
Vẫn dại khờ nhớ mãi thuở vào yêu…

– Lặng lờ gió ngủ bên thềm cửa
Đêm nay say quá, rõ thật là!
Bâng khuâng khói thuốc ven trời lạnh
Mơ hồ… tôi nhớ một người xa
Nhưng nhớ làm chi để ngậm ngùi?
Đây niềm xa cách có chi vui?
Cớ sao tôi cười như mê dại,
Trong những đau thương lẫn ngọt bùi?
Trăng đứng tự tình tiêu điều khóc
Đêm chẳng chung lời với nước mây
Hình bóng ai về trong sương khói
Xiêm y tha thướt dáng trang đài
Kiều nữ giật mình từ đáy mộ
Hay gió vô ngôn bỗng ồn ào?
Sao tôi nghe tiếng như ai đó…
Bước giữa hồn tôi đương xôn xao!

– Sao hồn tôi dùng dằng, không chớm hạ
Khi tiếng ve đương giục giã sang hè?
Con nắng đầu mùa lỡ cơn thiếp ngủ
Gió phơn chiều đang gõ nhịp lê thê
Sao thời gian bỗng im chìm từ ấy?
– Thuở người đi bỏ lại điệu môi cười
Đã nhiều năm không ngồi bên cửa lớp
Sao lạ lùng ta cứ tuổi đôi mươi?
Em nơi đâu? Có thấy mình đã Hạ?
Có nghe chăng giọt lệ có linh hồn?
Tôi lạc lõng những đêm dài hóa đá
Kể khi người hẹn ước với hoàng hôn
Thôi, chào nhé? Chiều vàng xưa kỷ niệm!
Tiếng trống hững hờ buổi học chia tay
Có gã khờ ngẩn ngơ theo nhịp guốc
Nhặt mùi hương vương vai áo em gầy
Thôi vĩnh biệt những miền trời đằm thắm
Những mộng mơ, những ngày tháng êm đềm
Xin từ giã cả một thời rạo rực,
Quãng đường về là hình bóng rất em…
Tôi chỉ giữ những “dòng thư… không gửi”
Bởi dấu yêu đã tàn úa ngang trời!
Cánh phượng hồng ai kết thành nỗi nhớ
Nay đâu rồi mùa hạ của tôi ơi…?

– Anh ơi gió lạnh đã về rồi
Người còn biền biệt chốn trùng khơi
Năm tháng lạnh lòng mong mỏi đợi
Dẫu biết ngày về còn xa xôi
Phố vắng mình tôi bước bơ vơ
Ru bao thương nhớ viết dòng thơ
Nhờ gió gửi về phương xa ấy
Hẹn người sẽ đọc ở trong mơ
Lạnh lẽo đông về thêm lạnh lẽo
Hoàng hôn nắng đổ lạnh hoàng hôn
Đông qua lặng lẽ rồi đông chết
Mà bóng người xưa vẫn hững hờ
Anh hỡi, anh ơi! Lòng tôi rét
Đêm về bóng nguyệt xé hồn côi
Một mình tôi khóc nỗi phân đôi
Anh ơi! Gió lạnh sắp về rồi…

– Mưa – Giọt nước – Thấu vào tim
Gió – Tóc Bay – Lạnh Vai Gầy
Hiên – Che Chắn – Hoa quỳnh nở
Đẹp lạ lùng – Sắc trắng tinh khôi
Đêm – Lạnh ngắt – Có ai không ?
Khuya – Vắng vẻ – Một ánh đèn
Khói – Nặng nề – Rơi nhè nhẹ
Cười một mình – Đôi mắt cay cay
Mưa một mình đêm thâu rơi lã chã
Gió điên cuồng cuốn lấy lạnh bờ vai
Hoa Quỳnh kia giông tố nở cho ai ?
Sao âm thầm nở vào giờ lặng lẽ
Đêm đông lạnh ngắt chẳng tiếng xe
Khuya lạnh tanh ánh đèn nơi ấy
Khói bỗng nặng rơi trên dòng thơ nhẹ
Sao miệng cười ánh mắt chẳng vui tươi

– Đây giây phút khẽ khàng xuân mọng chín
Phố chuyển mình gọi gió tháng ba sang
Những cánh én chao nghiêng trời lãng mạn
Và ngoài kia hoa nắng đã điệu đàng
Tháng ba đến lòng đêm ôm nỗi nhớ
Ru ngày xưa mùa lá rụng phai tàn
Ngõ lập lờ ánh hoàng hôn trăn trở
Dáng ai gầy chiều bóng đổ miên man
Nắng tháng ba ngập ngừng buông sắc điệp
Khúc du mùa lững thững một niềm mơ
Ta ngủ thiếp bên nửa dòng thơ vỡ
Chợt bâng khuâng một con nắng đợi chờ
Em có về cùng với tháng ba không?
Hay nơi em thu vẫn khóc trong lòng?
Xuân vắng em xuân cũng buồn xơ xác,
Tháng ba về ta cứ ngỡ mùa đông
Hoàng hôn tím luyến thương mờ năm tháng
Người có về không hỡi gió mây ơi!?
Gió không đáp hững hờ trên mái phố
Mây lang thang buồn bã chẳng đưa lời
Chiều nắng đẹp giăng mành hương cỏ biếc
Sao ta nghe có rét cuối chân trời?
Hồn vỡ nát chìm dần theo bóng tối,
Bỏ lại người với giấc mộng xa xôi…

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ đêm buồn nhớ anh hay và hấp dẫn nhất. Khi đêm về chúng ta luôn phải sống thật với bản thân, tháo bỏ đi lớp mặt nạ mạnh mẽ để suy tư về những chuyện khiến ta phải yếu lòng. Chúng tôi hy vọng rằng qua những bài thơ ngắn đêm buồn sẽ giúp tâm trạng các bạn vui vẻ hơn. Cảm ơn các bạn rất nhiều!

Related posts

Chăm Học – Bài thơ đặc sắc dành cho thiếu nhi của nhà thơ Võ Quảng

admin

Kho tàng thơ Quang Dũng hay và hấp dẫn mọi thời đại phần 2

admin

Bài thơ Thời xa vắng – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Leave a Comment