Nhà Thơ Nổi Tiếng

Mê Hồn Ca (Đinh Hùng) – Tập thơ vang danh đi cùng năm tháng

Đinh Hùng sinh năm 1920, thuộc thế hệ nhà thơ trẻ bắt đầu trưởng thành vào cuối phong trào thơ mới. Ông không đi vào lối sáng tác thơ có sẵn mà tự mình học hỏi, tìm kiếm tạo nên cho mình một nét thơ độc đáo. Thơ ông đã đạt tới một vóc dáng đặc biệt, chứng tỏ khả năng sáng tạo độc đáo, dựng được một thế giới thi ca mới mẻ được nhiều người ngưỡng mộ. Với một tập “Mê hồn ca” đầy giản dị nhưng lại được xem là một cơn địa chấn giáng xuống làng thơ ca Việt Nam. Liệu bạn có thể bỏ qua tập thơ này? Cùng nhau theo dõi nhé!

Nội Dung

Lòng đã khác ta trở về đô thị
Bỏ thiên nhiên huyền bí của ta xưa
Bóng ta đi trùm khắp lối hoang sơ
Và chân bước nghe chuyển rung đồi suối
Lá cỏ sắc vương đầy trên tóc rối
Ta khoác vai manh áo đẫm hương rừng
Rồi ta đi, khí núi bốc trên lưng
Mắt hung ác và hình dung cổ quái
Trông thấy ta, cả cõi đời kinh hãi
Dòng sông con nép cạnh núi biên thuỳ
Đường châu thành quằn quại dưới chân đi
Xao động hết loài cỏ hoa đồng nội
Người và vật nhìn ta không dám nói
Chân lảng xa, từng cặp mắt e dè
Ta ngẩn ngơ nhìn theo bóng ngựa xe
Nhìn theo mãi đến khi đời lánh cả
Và ta thấy hiện nguyên lòng sơn dã:
Cảnh sắc này bỗng nhuộm máu tà dương
Ta xót thương, ta căm giận, hung cuồng
Ta gầm thét, rung mấy trời thế sự
Rồi dữ tợn, ta vùng đi khắp xứ
Nắm hai vai người tục khách qua đường
Lòng lạ lùng tìm ảnh với tìm hương
Nhưng lẫn lộn chỉ thấy màu xiêm áo
Trán thì phẳng – ôi đâu là kiêu ngạo?
Đâu hồn nhiên trên nét vẽ râu mày?
Ta ghì người tắt thở ở trong tay
Miệng quát hỏi: có phải ngươi là bạn?
Ôi ngơ ngác một lũ người vong bản
Mất tinh thần từ những thuở xa xôi!
Ta về đây lạ hết các ngươi rồi
Lạ tình cảm, lạ đời chung, cách sống
Trong bỡ ngỡ, duy lòng còn chút mộng
Ta đi tìm người thiếu nữ ngày xưa
Nàng không mong, ta đi đến không ngờ
Giây phút ấy thực mắt nhìn tận mắt
Ta cười mỉm, bỗng thấy nàng che mặt
Ta giơ tay, nàng khiếp sợ lùi xa
Ta điên rồ, đau đớn, xót xa
Trong cô độc, thấy tình thương cũng mất
Ôm Nhan Sắc với hai bàn tay sắt
Ta nhìn ai – ôi khoé mắt ta nhìn!
Em có là ma, là quỉ, là tiên?
Em có mấy linh hồn, bao nhiêu mộng?
Em còn trái tim nào đang xúc động?
Em có gì, trong xác thịt như hoa?
Lạc thiên nhiên đến cả bọn đàn bà
Với những vẻ dung nhan kiều diễm nhất
Ta lảo đảo vùng đứng lên cười ngất
Ghì chặt nàng cho chết giữa mê ly
Rồi dày xéo lên sông núi đô kỳ
Bên thành quách ta ra tay tàn phá
Giữa hoang loạn của lâu đài, đình tạ
Ta thản nhiên, đi trở lại núi rừng
Một mặt trời đẫm máu xuống sau lưng

Khi miếu đường kia phá bỏ rồi
ta đi tìm những hướng sao rơi
lạc loài theo dấu chân cầm thú
từng vệt dương sa mọc khắc người
sau trái cô sơn, ngày lại ngày
hồn kinh kỳ hiện dưới chân mây
đôi tay vò xé loài hoang thảo
đỏ máu căm hờn trên cỏ cây
rồi những đêm sâu bỗng hiện về
vượn lâm tuyền khóc rợn trăng khuya
đâu đây u uất hồn sơ cổ
từng bóng ma rừng theo bước đi
ta đến sườn non rẽ cỏ gai
sống đây ghi trước mảnh di hài
lẫn trong kiến trúc toà vân thạch
hồn cổ ngồi chung, mộng vẫn dài
từng buổi hoàng hôn xuống lạ kỳ
ta nằm trên cỏ lắng tai nghe…
thèm ăn một chút hoa man dại
rồi ngủ như loài muông thú kia

nàng nhớn lên giữa mùa xuân hoa cỏ
nửa linh hồn u ám bóng non xanh
ngoài thiên nhiên nở bừng thân mỹ nữ
nàng yêu ta, huyền hoặc mối kỳ tình
ôi bí mật của tấm lòng để ngỏ!
đã ai vào dò xét chuyện rừng sâu?
trải sóng nước, vượt qua rừng châu thổ
ta lên đây nghe vượn hú kêu sầu
cảnh diễm lệ ngẩn ngơ hồn cầm thú
thôi dừng chân, xem Nhan Sắc lên ngàn
nỗi vui mừng nở trang ý phong lan
chiều hương lạ, mộng rừng về nghi ngút
chúng tôi gặp nhau bên dòng suối ngọt
làm đôi người cô độc thuở sơ khai:
nàng bâng khuâng đốt lửa những đêm dài
ta từng buổi bơ vơ tìm bộ lạc
nàng là Gái-Muôn-Đời không đổi khác:
bộ ngực tròn nuôi cuộc sống đương xuân
ta đến đây làm chủ hội phong trần
lấy hoa lá kết nên Tình Thái Cổ
rừng buổi đó vang tiếng cười man rợ
quả tơ duyên đỏ thắm sắc trên cành
chúng ta đi, lặng ngắm núi đồi xanh
bước trên cỏ để ngàn sau in dấu
ôi! giữa trời thơ, những đêm hiền hậu
con chim nào kêu vẳng tiếng trần ai?
mấy thu xanh dòng thác lệ u hoài?
thời xa vắng mở hương lòng trái đất
trong tay nàng ta ngả mình ngây ngất
nghe rõ ràng trên thịt ấm, da xuân
ngực dâng cao, hơi thở đã mau dần
mùi cỏ lá bỗng thoảng hồn mong nhớ
ta ngẩng lên, mắt nàng buồn muôn thuở
ngắm hoa sao lay động dưới khe nguồn
chung mối sầu, thơ thẩn với trăng suông
bên sườn núi có con hươu vàng diệp

Vì đâu em hát niềm thương nhớ?
ta đã nghe từ thuở nguyệt lên
sảng sốt, hồn thơ ra ngự trị
tịch dương bừng sáng lửa đoàn viên
thơ ơi! lạc lối vào hoa sử
ta dựng lầu xuân, chắp mối duyên
đổi áo sông hồ thơm huyết mạch
chiều nay xin đốt áng hương nguyền
xưa mạch đất dấu nghìn xuân vũ trụ
ta lãng du, chợt gặp cỏ hoa tình
mừng phong cảnh bốn mùa về hội ngộ
em gọi tên hồn non nước sơ sinh
sầu gửi nguyệt, lửa chiều say, ta ngủ
mộng chưa quen – ôi! xứ mộng không hình!
em hỏi trăng, đón bàn tay tâm sự
ta bỗng ngờ gió thoảng, nét mày linh
trăng với lệ, em cùng anh
đêm xưa ai hiểu tiếng hoa Quỳnh?
vì lòng cẩm tú
hiện trời tinh anh
thương ai, trái đất nghiêng mình?
tha thướt đài hương khép mở…
con sóc trên cành
gọi bầy ca vũ
ta nghe cầm thú
vào hội đồng thanh
hồn nhạc mong manh
kể lời châu thổ
ôi điệu u tình
lả lướt rừng xanh
thế kỷ thanh bình nức nở qua
ta nhìn nhau khóc tuổi trăng già
buồn lên, cõi đất chưa than thở
em đã ca sầu – ôi Dã hoa!

Đi lên em ơi! đường khinh thanh
Nhìn trăng, ta hát điệu vong tình
Bốn mùa chuyển dáng xuân thu động
Mây núi buồn nghiêng mái tóc xanh
Đây hoa cỏ thoát hình hài ảo mộng
Ta ngắm Nàng trút bỏ áo xiêm Thơ
Ta dừng bước, bài thơ Tình in bóng
Cảm hồn trời bao dãy núi trầm tư!
Hỡi non thẳm! trước thời gian xao động
Đá bâng khuâng, màu thạch nhũ phai mờ
Mấy xuân thu ngươi đứng nhìn sao rụng?
Ta tìm trên tuyết dấu Người Xưa
Đi vào mộng những Sơn Thần yên ngủ
Em! kìa Em! đừng gọi thức hư không!
Hãy quì xuống đọc bài kinh ái mộ:
Hồn ta đây, thành tượng giữa Vô Cùng
Mùa ảo diệu chuyển giao đường tinh tú
Em biệt Xuân, còn để lại hoa dung
Ta cười xuống kẻ tình nhân tục phố:
Tay cầm tay, lòng có thấu chăng lòng?
Đi vào mộng những Sơn Thần yên ngủ
Đôi hồn người tưởng gặp bóng cô đơn
Rượu trường sinh: ta uống mắt em buồn
Sầu mấy kiếp, giấc ngủ say bừng đỏ?
Quên đi em, hãy sống đời cây cỏ
Từng linh hồn dan díu với hương hoa
Ta nhớ xưa: đêm thu rụng tiếng gà
Trăng vĩnh viễn khóc thời gian tình tự
Mây hay gió động nỗi niềm phong vũ
Bẩy xứ Tình che lấp dáng khinh thanh
Theo lối mộng đi về Ân Ái cũ
Em nghe ta, cùng mê hoặc thân hình
Khuya sớm tìm sang lối tuyết trinh
Lầu Xuân, hoa dựng ngọc liên thành
Lệ in bóng núi, mờ nhân ảnh
Mây đó về đâu, có gặp mình?
Thương Nước vô danh, Người mộng ảo
Ta cười một nét, vẽ hư linh
Áo thơ đã ố màu tang hải
Em thoát xiêm đi, hiện dáng Tình

Ta thường có từng buổi sầu ghê gớm
Ở bên Em – ôi biển sắc, rừng hương!
Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm
Em đến đây như đến tự thiên đường
Những buổi đó, ta nhìn em kinh ngạc
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly
Ôi mắt xa khơi! Ôi mắt dị kỳ!
Ta trông đó thấy trời ta mơ ước
Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước
Cả con đường sao mọc lúc ta đi
Cả chiều sương mây phủ lối ta về
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ
Ta run sợ, cho yêu là mệnh số
Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau
Vì người em có bao phép nhiệm mầu
Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc
Ta đặt em lên ngai thờ Nữ Sắc
Trong âm thầm chiêm ngưỡng một làn da
Buổi em về, xác thịt tẩm hương hoa
Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết
Ôi cám dỗ! Cả mình em băng tuyết
Gợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân
Ta gần em, mê từ ngón bàn chân
Mắt nhắm lại, để lòng nguôi gió bão
Khi sùng bái, ta quỳ nâng nếp áo
Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm
Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm
Chưa tội lỗi đã thấy tràn hối hận
Em đài các, lòng cũng thoa son phấn
Hai bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ
Ôi vô lương! Trong một phút không ngờ
Ta đã muốn trở nên người vô đạo
Tất cả em đều bắt ta khổ não
Và oán hờn căm giận tới đau thương
Và yêu say, mê mệt tới hung cuồng
Và khát vọng đến vô tình, vô giác
Hỡi Kỳ Nữ! Em có lòng tàn ác
Ta vẫn gần – ôi sắc đẹp yêu ma!
Lúc cuồng si, nguyền rủa cả đàn bà
Ta ôm ngực nghe trái tim trào huyết
Ta sẽ chết, sẽ vì em mà chết!
Một chiều nào tắt thở giữa môi hôn
Ta hái trong em lấy đoá hoa hồn

Niềm khát vọng, ta ghi vào huyết sử
Dưới chân em, Thơ lạc mất linh hồn
Ta đau xót trong mỗi giờ tình tự
Ta khóc nhiều cả những lúc trao hôn
Đời tàn tạ em đừng ca hát nữa:
Hội thanh bình, cuộc sống gượng vui thôi
Ta muốn điên vì khóe miệng em cười
Ta cuồng dại bởi nghìn câu em nói
Nhan sắc ấy chớ nên tàn nhẫn vội
Tình mất rồi! oán hận đã mênh mông
Chớ thờ ơ! Ta nổi giận vô cùng
Nhiều ác mộng hằng len vào giấc ngủ
Ta quên hết! Ta sẽ làm Bạo Chúa
Sống nghìn năm ngự trị một lòng em
Cuộc ân tình ghê rợn suốt muôn đêm
Nào ai tiếc thương gì thân mỹ nữ!
Tay mỏi ôm sẽ dày vò nhung lụa
Phấn hương nhàu, tan tác áo xiêm bay
Ta bắt em cười, nói, bắt em say
Ta đòi lấy mảnh linh hồn bỡ ngỡ
Ôi! ly rượu em dâng toàn huyết đỏ
Ta uống cùng dòng lệ chảy đêm xưa
Để ưu tư, hờn giận với nghi ngờ
Về hiển hiện bóng ma kề bên gối
Bao hoan lạc! sau những giờ tội lỗi
Một mình Em sửng sốt đứng bên giường
Ngắm ta nằm say giấc ngủ đau thương
Trong run sợ bỗng thấy lòng tê tái

Những người gái vẫn cùng ta gặp gỡ
cũng như em dấu kín mộng linh hồn
cũng đắm tình trong mắt liếc, môi hôn
lòng chưa ngỏ cũng sẵn sàng ân ái
ta mê muội giữa một bầy yêu quái
biết cười vui, nói những giọng êm đềm
và than ôi! tàn nhẫn cũng như Em
từng nhan sắc ngẩn ngơ hay kiều lệ
ta đau đớn mà yêu chưa kịp nghĩ
cả thịt xương mòn mỏi nhớ thương ai
đời hưng vong – ôi thành quách, lâu đài
tự thiên cổ đứng buồn soi đáy nước
vườn Lạc Hoa ngày nay không quen thuộc
ta ngủ trong tưởng vọng Đoá Hồng xưa
bước chân em đánh thức dậy tình cờ
để trông thấy buổi chiều về tiêu diệt
em giống ai? ta điên rồi, không biết!
nụ hôn đầu tê dại đến tâm can
ta nhìn theo hình bóng những năm tàn
ta sảng sốt vội ôm ghì xuân sắc
lời em nói, ta chưa hề nghi hoặc
tiếng em cười, ta vẫn khát khao nghe
ta van xin từng phút mộng vai kề
lòng tín ngưỡng cả mùi hương phản trắc
đời bỏ ta nằm trong tay Nữ Sắc
đêm hãi hùng nghe vẳng bước thời gian
bóng thê lương rờn rợn ghé bên màn
ta gục khóc, tưởng Tình Xưa ngồi cạnh
em đã đi như bao người gái lạnh
vẫn cùng ta gặp gỡ những đêm buồn
say vô cùng dư vị cặp môi son
thoảng xiêm áo, nhớ mùi hương da thịt
ta không biết, em ơi, không dám biết
ai hững hờ, ai mộng với ai say?
những ai kề môi ân ái vơi đầy
những ai nói, ai cười như hứa hen?
quên tình ái, ta phá tàn cung điện
đi ngoài sao thầm lặng khóc trời xanh
xa mắt em, xa ánh sáng kinh thành
mỗi bước chậm xót thương hồn đường phố
ôi gác ca lâu, rèm buông lửa đỏ
ôi mộng xuân lả lướt những đêm tình
cốc rượu hồng, hy vọng sáng rung rinh
mùi son phấn khác gì hương trinh bạch
tỉnh truy hoan, ta vẫn là sầu khách
mảnh hồn đau lạc lõng dưới trăng tà
kìa, xiêm đào thương nữ thoáng như hoa…

Trời cuối thu rồi – Em ở đâu?
Nằm bên đất lạnh chắc em sầu?
Thu ơi! Đánh thức hồn ma dậy
Ta muốn vào thăm nấm mộ sâu
Em mộng về đâu?
Em mất về đâu?
Từng đêm tôi nguyện, tôi cầu
Đấy màu hương khói là màu mắt xưa
Em đã về chưa?
Em sắp về chưa?
Trăng sao tắt, ngọn đèn mờ
Ta nằm rỏ lệ đọc thơ gọi hồn
Em hãy cười lên vang cõi âm
Khi trăng thu lạnh bước đi thầm
Những hồn phiêu bạt bao năm trước
Nay đã vào chung một chỗ nằm
Cười lên em!
Khóc lên em!
Đâu trăng tình sử
Nép áo trần duyên?
Gót sen tố nữ
Xôn xao đêm huyền
Ta đi, lạc xứ thần tiên
Hồn trùng dương hiện bóng thuyền U Minh
Ta gởi bài thơ anh linh
Hỏi người trong mộ có rùng mình?
Nắm xương khô lạnh còn ân ái?
Bộ ngực bi thương vẫn rợn tình?
Hỡi hồn tuyết trinh!
Hỡi người tuyết trinh!
Mê em, ta thoát thân hình
Nhập hồn cây cỏ, đa tình mỗi đêm
Em có vui thêm?
Em có buồn thêm?
Ngồi bên cửa mộ
Kể cho ta biết nỗi niềm
Thần chết cười trong bộ ngực điên
Ta nghe em thở tiếng ưu phiền
Nỗi lòng xưa dậy tan Thanh Vắng
Hơi đất mê người – Trăng hiện lên

Nàng năm mộng suốt đêm hè dưới nguyệt
nụ cười buồn lay động ánh trăng sao
xa nấm mộ, chúng ta cuồng dại hết
để yêu tà về khóc dưới non cao
hồn Vệ Nữ lạc loài bên cửa huyệt
xuân bi thương – ôi má thắm, môi đào!
bốn mùa trăng vào một hội chiêm bao
trong giấc ngủ đẫm mùi hương phấn lạ
xa tục phố đây bức tranh thần hoạ
lẫn sầu, vui, ai nhớ buổi sông hồ?
ta biến hình, thoát khỏi trái tim xưa
quên tâm sự, chắc đau lòng cõi Đất?
đem huyền diệu mênh mông hồi thể chất
dựng Mê Cung, ta bắc dịp phù kiều
lửa tinh cầu bừng cặp mắt cô liêu
nhịp máu đọng kiếp vô thường hiu hắt
này Biển Giác: mây trời nghiêng nét mặt
cây Từ Bi hiện đóa Ác Hoa đầu
hồn gặp hồn, ai biết thiện căn đâu?
xuân phương thảo cũng như xuân tùng bách
xin Thần Nữ tin lòng tôi trinh bạch
đốt kỳ thư còn mộng nét văn khôi
giữa hư không tìm lại vết chân Người
ôi xứ đạo có bao mùa tình tự?
trong bản hát thiêng
của bầy thanh nữ
có ai về ngự
giữa lòng thuyền quyên?
trong mộng trần duyên
của hồn thiên cổ
có ai về ngủ
một giấc cô miên?
trời ơi! đây nguyệt vô biên
trong lòng người đẹp nằm quên dưới mồ
ta cười suốt một trang thơ
gặp hồn em đó còn ngờ yêu ma
Giáng Tiên đâu? thế kỷ gian tà
Dạo chơi bình địa tưởng qua hải tần
đi đi, cho hết dương trần
ngày mai tìm bóng Tử Thần mà yêu!

đây chiều thơ lả lướt
khúc cầu hồn lạc âm
tôi nhớ điệu phong cầm
dẫn lời lên cao vút
đây là trang tuyệt bút
xin mời nàng giáng lâm
hồn ơi! hồn tỉnh giấc thần
đêm nay lạc xuống dương trần mà vui
nghìn yêu ma che bước cõi luân hồi
nhìn nghiêng mặt đất thấy trời hiển linh
giữa đêm đời sẽ hồi sinh
nhân gian hát khúc vong tình lên non
đôi ta vào hội oan hồn
âm dương tái hợp –
ồ! đây là cuộc tân hôn dị kỳ
nguyệt hoa mặc áo huyền vi
màu nghê thường đó – trời ơi! xiêm y biến hình
tôi van lơn bầy nhạc nữ đồng trinh
đừng cao giọng hát – hồn các em lạc tinh anh bốn trời!
đừng cho thể chất phục hồi
đừng cho tôi khóc, tôi cười vì điên!
giờ làm chung ảo diệu
ta cầm giây lương duyên
ai gọi đời niên thiếu?
trăng! kìa trăng ảo huyền
nghìn năm sầu chưa yên
bóng cô nàng yểu điệu
lướt qua mộ thánh hiền
về đâu dáng xe tiên
khuất sau nhà Thái Miếu?
cờ hồn phất phới lên
qua xứ ma sầu, ta mất trí
thiêu đi tập sách vẽ hoa nguyền
trời ơi! trời ơi! làn tử khí
lạc lõng hương thầm đoá Bạch Liên

Từ khi thưa lạnh hương em
ta đem phòng làm cổ mộ
ta xua giấc mộng từng đêm
những lúc hồn cây động gió
ta hằng nghe rõ
tiếng buồn trong sương
hằng thấy trên tường
hình ma bóng nhớ
chỗ em ngồi cũ
lên màu khói hương
từ đây châu thổ không người
ta muốn xa chơi
những đường viễn xứ
ta khóc, ta cười
cho nguyệt cầu rơi
ta gọi hồn trời
trong hang cầm thú
than ôi, than ôi!
lòng ta man rợ
không còn xót thương
chết đi ta phá Thiên đường
kinh động trái tim Thần nữ
ta hát bài kinh thoảng dã hương
từng đêm chiêu niệm bắt hồn Nàng
lời ra cửa biển tìm sao rụng
rỏ xuống mồ em giọt lệ thương

Này nghe lời nói không tình
nghe thanh âm nhạc mất hình bóng xưa
thương ôi! thơ lạc hồn phong nhã
ta đi gọi bóng ma sầu trong núi hoang vu
Diệu Thư nàng hỡi, Diệu Thư!
xuân ai hương lửa?
hết xuân bài hát tương tư lạc loài
mộng viết lên từng bản điếu tang dài
lời văn thư kinh dị – nghệ thuật cười một tiếng bi ai
dánh thơ ơi! đây cung cấm tuyền đài
thơ tử sinh gào khóc
ta hoả táng Thiên Tài trước mộ Giai Nhân
đứng lên thôi! từ biệt tượng linh thần
hãy phá tan khúc nhạc đêm Tần – đốt tập thơ yêu
giết đi hồn nguyệt hoa chiều
giết đi cả dáng diễm kiều của xuân
âm dương chẳng hội Châu Trần
xin lòng trút áo thanh tân cho đời
giả hồn ta, người gái gió giăng ơi!
nhân gian chết yểu, em cười với ai
nghìn năm chưa thoát cơn mê hoảng
ta thác sinh vào ngọn hải đăng
hỏi bao hòn đảo vừa ly tán
trần tục là đâu? hỡi đất bằng!

Trăng ơi! đừng bỏ kinh thành
hồn cố đô vẫn thanh bình như xưa
nhỡn tiền chợt sáng thiên cơ
biết chăng ảo phố, mê đồ là đâu?
ta say ánh lửa tinh cầu
dựng lên địa chấn, loạn mầu huyền không
trận cười tan hợp núi sông
cơn mê kỳ thú lạ lùng cỏ hoa
hý trường đổi lớp phong ba
mượn tay nguỵ tạo xoá nhoà biển dâu
hưng vong Vạn Lý thành sầu
trăng ơi! đừng bỏ mái lầu nhân gian
ta chờ thiên địa giao hoan
nhập thần cây cỏ muôn vàn kiếp sau

1
Lời nói im, ta nằm chờ siêu thoát
mơ hoàng thành dựng lại bản thanh âm
mười ngón tay nhung
mở cửa để cầm
ôi kiến trúc một chiêm bao thần bí!
ta lạc hồn giữa lâu đài kỳ dị
suốt muôn đời không hiểu dẫy hành lang
dưới hiên tây từng thế kỷ điêu tàn
gạch ngói cũ nghe hoa thềm rụng cánh
ngày tê tái đợi luân hồi về cạnh
giữa ân tình đứng lặng tượng giai nhân
dáng thiên thu khêu gợi một đêm Tần
lạc âm cung ngẩn ngơ hồn lệ quỷ
ta nằm trong di tích cuộc tang thương
khóc thâu đêm cho thấy lại thiên đường
thuở hưng phục – ôi! cõi lòng hoang phế!
hồn hỡi hồn! xưa chết chìm dưới bể
hãy vùng lên, cười một tiếng bi ai
máu ta say không chảy thoát hình hài
hằng kinh động chốn ăn nằm vĩnh viễn
trăng huyết dụ xuống bên đài kỷ niệm
lầu gác xưa nghiêng bóng lấp thời gian
biết chăng ai? trong giấc ngủ hoang tàn
hồn gỗ đá nặng nề vừa tỉnh giấc
cuối trời loạn, thương một vùng sao mọc
ta hát lên, chân nhịp bước thần kỳ
trở về đây xơ xác mảnh tàn y
giữa hoang địa hiện hồn toà u ngục
bừng mắt dậy, lửa hồi sinh đỏ rực
thịt xương về trong cổ mộ xôn xao
hỏa thiêu rồi! làn tử khí lên cao
chiều tái tạo bâng khuâng từng ngọn cỏ
hoa thanh quý nở bừng trong diễm sử
thiên tiên đâu! về tắm nước sông đào
ta nghiêng mình làm một trái non cao
và nghe tan vỡ
tâm tình trăng sao…
chiều mù sương lẫn trong tiền kiếp lạ
mỗi năm tàn ước vọng một bông hoa
Diệu Hương em!
trăng xuân rụng, nguyệt thu già
đây thể chất lạc loài đi nức nở
ôi hư vô! đừng gọi lòng ta nữa
ta phá tan hư ảnh, lại điên cuồng
mộng hoàng vương đâu? hỡi mộng hoàng vương!
đêm phản trắc đầy chiêm bao lưu huyết
ta đang nghe Thành Lạc Hồn kiến thiết
2
Phất tay áo, tìm bắt hương Hồ Điệp
ta thoát hồn về nhập xác em xưa
trong giấc mộng hai lần giai nhân đẹp
cùng một đêm biến ảo trăng xuân thu
đây bài hát đã đi qua tiền kiếp
giữa tơ đàn xao động cánh hư vô
ta chung khóc cuộc điêu tàn Nhã Điển
bản ca trường dựng lại mái trời tây
trong giông tố, hồn ly dân cầu nguyện
nhạc bình sa theo gió tới chân mây
thuở cô độc, hồ trầm tư nổi sóng
gọi hồn ta về núi Vọng Phu xa
lời Thần Nữ mê điên ngoài cửa động
đêm ảo kỳ bay lạc tiếng thiên nga
ôi! vũ trụ muôn đời thoi thóp sống
ta gục quỳ bên những bản cầm ca
buổi chiều đến, sầu lên Kim Tự Tháp
bóng ta đi hoài cảm góc trời này
từ cố đô, hồn lạc xứ về đây
bao hài cốt nổi trôi bờ biển khác
thủy triều xuống, hiện lên toà Vân Các
chúng ta cùng sống lại – Phế Vương ôi!
ngủ một giấc đời nhuộm màu kim cổ
ta mỉm cười nên thế sự suy vong
mau vùng lên giữ lại Thái Dương hồng
trời lâm nạn, thôi! hành tinh tan vỡ!
hồn lệ sầu rơi!
đâu những vùng trời
không làm thương nhớ?
ta dẫn lối về đây đoàn ca vũ
tự bốn mùa địa ngục vắng âm thanh
chúng ta khóc như một bầy thú dữ
lòng dã man nghe trái đất tan tành

1
Ta để nguồn hương nhập xác này
hồn như phong vũ đã xa bay
mê đi chín kiếp luân hồi nữa
về gặp nhân tình hát ở đây
đâu biết tin xuân còn diễm ảo
mà thương huyền sử bắt đầu thay
vì ta đổi áo thiên nhiên mộng
người gái Giao Đài mới biết say
2
Trăng bỏ ta đi, trăng ảo huyền
mấy trùng biển lạ nhớ bình nguyên?
sầu ta đọng khắp trường giang thủy
vào cuộc tuần du lại đắm thuyền
ta hát lên trời muôn thuở trước
giờ đây còn lặng khúc giao duyên
hỷ thần lưu lạc về sông núi
người gọi hồn ai? hỡi đỗ quyên!
3
hãy thoát thân đi, đuổi bắt hình
hồn ơi, đừng lạc xứ U Minh
ai tìm ta đó trong đêm loạn
có gặp thơ về, nhạc hiển linh?
ta gọi thiên tai, cười mệnh số
đây lời hoan lạc viết nên kinh
đời anh hoa trước nghe thần mộng
còn giữ nguyên trang sách diễm tình
Huyền sử
4
Thời đại Hoàng Kim đã phục hồi
ta mừng Bạo Chúa sắp lên ngôi
tìm thơ vương giả, xuân lưu huyết
mơ dáng cung phi, nước ngậm cười
nhìn suốt hư linh vừa thấy Mộng
thiện tâm về ẩn chốn nào vui?
buồn riêng một bóng trăng tiền sử
sao Thái Hòa xưa rụng xuống người
5
Hãy ra sa mạc, cõi Thơ Vàng
vào trận cuồng phong, loạn hỗn mang
nghìn lá cờ ma sầu địa chấn
hát lên, ôi dòng máu Bình Vương!
người đi, cắt chuyến đường qua núi
ta mất biên thùy, lạc thái dương
lấp bể danh truyền, quên sự tích
trở về, xin mộng giấc hiền lương
6
Ta đến nghe đời sắp mệnh chung
giữa đêm về viếng mộ anh hùng
nghiêng trời hiện bóng đường xa mã
vượt nước in hình mái thủy cung
trở giấc bơ vơ hồn lạc quốc
lạ dòng trôi nổi bến phù không
người ôi! tỉnh dậy, đừng oan thác
lam khí bay lên lấp cửu trùng
Vô thường
7
Tàn ác, thời gian giục vó câu
mình ta lạc mộng, đứng trong sầu
ngẩn ngơ tình tứ, lòng hoang dại
mờ ảo dung quang, tóc đổi màu
xuân buổi thanh bình rung lệ sử
hội đêm phong kiến loạn vương hầu
người xưa dạo đến cười trong mộ
hờ hững, ta đi khuất nguyệt cầu
8
Ai ở mà say hội lý đào?
trăng phù du ấy tuổi là bao?
núi non dựng lại toàn cung cấm
cuồng dại, ta mê thị trấn nào?
yến tiệc đi về, quên lối mộng
tạ từ, thơ lạc vận tiêu tao
ý trời, tay viết lên bàn thạch
bày ván cờ tiên thử thấp cao
9
Đọc sách mười năm học lấy quên
ta, đêm Hồng Thủy dạo con thuyền
giận công trác tuyệt trời khai thác
tay cuốn dòng sông, nổi sóng lên
ruộng đất đã nguôi lòng thảo dã
mặc ta rừng núi khóc lâm tuyền
thơ đâu? chẳng nói lời yêu hoặc
vẽ mặt sầu nhân, nét bút điên?
Hồi sinh
10
Bộ lạc ta xưa mất hải tần
buồn nghiêng nội địa, cháy tà huân
đêm thiêng thổn thức hồn du mục
ta vọng lên non tiếng ác thần
cửa ngục sông hồ run ánh lửa
trăng mê màu huyết, loạn hồng vân
hoang sơ, tuổi đã bừng cơn mộng
cúi mặt u huyền, khép áo xuân
11
Nhạc khóc cầm đài nghẹn khúc ca
trần gian chuyển dáng mộng giao hòa
gió trăng ngự uyển buồn xuân sắc
thử bước vào xem cung điện Ma!
xiêm áo tôn nghiêm còn lạ chủ
nửa chừng hoan lạc nép mình hoa
hỡi ơi! hồn lệ mờ nhân thế
vãn cuộc hồi sinh, ai đợi ta?
12
Hồn phách thanh tuyền dáng ảo hương
bâng khuâng thần chủ lạ thiên đường
gợn trong nhân ảnh màu hư cấu
lạc thổ hồng lên tuổi thái dương
thức ngủ huyền vi, điềm ngọc sáng
lửa đâu hoài niệm Đất phong vương?
hiện thân động mái chèo kim cổ
nửa mặt phù sinh nép hậu trường

Trước ngọn thần đăng
chập chờn gió lốc
lạc giữa tang thương
hồn nào cô độc?
bao trời viễn ảnh chờ cuối quan san
một khối thiên tư nằm trong u ngục
lũ chúng ta:
mấy kẻ không nhà, tưởng đành bạc đức với nhân tình nên mê tràn tâm sự, có buổi vò nhung xé lụa, chưa mời giăng một tiệc đà nhắc giọng Lưu Linh
trong giờ thoát tục, đã quyết vô tâm cùng thể phách thì đốt trọn tinh anh, đòi phen khóc nhạc cười hoa, chẳng luyến mộng mười năm cũng nòi tình Đỗ Mục
chiều Thăng Long sầu xuống bâng khuâng, cửa Đế Thánh bỏ ngỏ, hằng gợi khí đời lạnh sương bay
hồn Do Thái gió lên bát ngát, niềm tâm ý đi xa, luống ngại lúc trời thanh sao mọc
nhân thế bỏ hoài nhân thế; ồ! bao phen dâu bể ngậm ngùi giấc mộng Châu Dương, ai đến đó xin bày riêng Ngự Uyển, còn khi liễu ủ đào phai
hồng nhan để mặc hồng nhan; ôi! những trận cuồng phong tan tác cành hoa Thục Nữ, ta về đây thử đốt hết A Phòng, này lúc thành say lửa bốc
mê thiên hạ vào một đêm hồng phấn, để ta quên nửa giấc u hoài
gọi sinh linh sang từng cuộc truy hoan, cho người tránh nghìn năm oan khốc
nhờ men phá hoại, xót giang sơn cười ngả cười nghiêng
mượn bút tung hoành, lỗi thời thế xoay ngang xoay dọc
hỡi ơi!
luỵ tài hoa vẫn đành đoản mệnh, có say đâu một làn hương thoảng? có yêu đâu một nét mày hờ? sao còn ngộ, còn điên, còn dại? trí cảm thông mờ ngủ dưới chân đèn
mộ nhan sắc đến nỗi vong tình, chẳng mê vì một bóng tiên qua, chẳng chết vì một bầy yêu đến, mà cũng hờn, cũng giận, cũng ghen, hồn lưu lạc mỉm cười trong đáy cốc
chúng ta đây:
mấy lòng vương giả bơ vơ từ thuở suy vong, nửa cuộc giao tranh sầu đến tâm tình gỗ đá, kẻ phong sương, người lữ quán, dù chưa dựng kinh kỳ ảo tưởng đã xoay nghiêng gác phấn, lầu son
từng điểm tinh anh lang thang những chiều tái tạo, bốn mùa hôn phối hiện lên thanh sắc cỏ cây, màu quân tử, nét văn khôi, tuy chẳng ơn mưa móc từ bi cũng bừng nở cành vàng, lá ngọc
nào hiểu đâu thiên lương lúc mờ, lúc tỏ? vì hiện thân chốc chốc mỗi hư huyền, sớm rồi sớm nhớ màu xiêm mặc khách, vũ đài kia ai tỉnh với ai mê?
sao chẳng biết hình hài là có, là không? nhưng trường mộng đêm đêm hằng thấp thoáng, ngày lại ngày thương nét mặt nhân gian, thế sự ấy nên cười hay nên khóc?
lũ chúng ta:
một đoàn đãng tử, lấy bút thơ mà phác hoạ Vũ Trụ chi Tình, lại truyền bá Vô Vi chi Đạo, xét giang hồ chi khí cốt thực đã nên bốn phương huynh đệ, mười dặm thân sơ
xóm quê nhà:
trăm họ thanh bình, dùng hương phấn để hình dung Giao Đài chi Cảnh, còn vun trồng Khoái Lạc chi Hoa, ngẫm tuyết nguyệt chi ân tình thì cũng đáng một nét phù vân, nghìn vàng tơ tóc
làng yên hoa tha thướt dáng yêu đào, này sân hồng lý, này mái Tây hiên, giao những bóng bào huynh xá muội, gần đây cũng tư thất son vàng
chiều lưu đãng ngẩn ngơ đường xa mã, có bước hồi hương, có giờ ái mộ, chen những hồn du mục tha phương, ghé đâu chẳng giang san gấm vóc
đồng cảm, đồng tâm, ai nói gì vong quốc hận? vì đây cũng cửa đình Thét Nhạc, gọi hồn non nước tiêu sơ, sao chẳng muốn đeo bầu viễn thú, chở phăng lòng tới Giang Nam?
một mình, một bóng, ta gợi chi cố viên tình? mà đó thì bên gối Dâng Hương, cảm khói trường đình man mác, vậy cứ mơ lâm tẩu vân du, hướng thẳng hồn sang Tây Trúc?
phù dung bên phù thế, cõi nào thực cõi tiêu tao?
hồng phấn lẫn hồng trần, đâu đã vì đâu ô trọc?
ta hát mà chơi, ta sống đó tuy hư lại thực, giữa chợ đời vất vưởng bóng sầu nhân, thì bán rẻ linh hồn cho Quỷ, tìm hỷ thần kết bạn tâm giao
ngươi cười cho thoả, ngươi ở đây dẫu ác mà hiền, gần cửa mộ lạc loài hồn dị khách, hãy nhập chung tinh thể với Người, dùng độc dược thử lòng thế tục
lũ chúng ta:
xoay nhỡn tiền lại nhắm hiện thân
lấy kỳ thư về làm sách học
mới hay:
hồn hỡi hồn!
trời đất ngủ trong chiều khói lửa
hồn chập chờn bên cửa Dung Nhan
gọi nhau vào cuộc bi hoan
ta thiêu thể phách giải oan hồn về
hồn lại đặt cơn mê cơn tỉnh
hồn lại bầy đêm quạnh đêm vui
hồn xui rượu nói lên lời
khói dâng thành ý, nhạc cười ra hoa
hồn bắt ai tiêu ma ngày tháng
hồn giúp ai quên lãng hình hài
hồn từ siêu thoát phàm thai
sầu trong tà dục, vui ngoài thiện tâm
hồn ở khắp sơn lâm, hồ hải
hồn sống trùm hiện tại, tương lai
mênh mang một tiếng cười dài
hồn lay bốn vách Dạ Đài cho tan
hồn hỡi hồn!
hồn phá hoại điêu tàn cuộc sống
hồn điểm trang ảo mộng đời tiên
hồn về nhập xứ thuyền quyên
mượn duyên bèo nước làm duyên đá vàng
hồn thả bướm dựng làng Hồng Phấn
hồn tung hoa bày trận Hương Say
hồn gieo phách ngọt, đàn hay
quần hồng phất phới, hồn bay xuống trần
hồn mơn trớn ái ân cánh nhạc
hồn đẩy đưa khoái lạc thuyền ca
trắng đêm mở cặp thu ba
mặt phai nét phấn, môi nhoà màu son
hồn hỡi hồn!
nào đâu xứ cô đơn hồn ngự?
nào đâu nơi lữ thứ hồn đi?
phóng tâm ta đón hồn về
đắm say mỗi sớm, điên mê từng chiều
hồn hỡi hồn!
hồn bắc nhịp phù kiều trong rượu
hồn gợi câu “tiến tửu” bên hoa
hồng tô sắc mặt dương hoà
tiếng cười rạn cốc, lời ca nghiêng bình
hồn ngồi với Lưu Linh cuồng khách
hồn nhập vào Lý Bạch trích tiên
hồn xoay đổ núi ưu phiền
đốt tình cháy lửa cho quên Dáng Tình
hồn nhốt trí phù sinh vào hũ
hồn khép tay thế sự trong vò
gào to một tiếng: ô hô!
của ai này những cơ đồ không tên!
hồn hỡi hồn!
có hồn đây đảo điên vũ trụ
có hồn đây nghiêng ngửa giang san
vắng hồn lạnh lẽo nhân gian
say đâu nước biển, suối ngàn mà say
hồn hỡi hồn!
hồn vốn sẵn bàn tay nhung lụa
hồn lại còn “cặp má hồng nâu”
hồn cho đơn thuốc nhiệm mầu
khêu lên ngọn lửa, tiêu sầu thế nhân
hồn thấu đáo phong trần lục địa
hồn cảm thông tình nghĩa năm châu
mê hồn ai phụ hồn đâu?
cười trên nghìn cuộc bể dâu, thương đời!
hồn hỡi hồn!
ta gọi hồn chơi vơi ngọn lửa
ta cầu hồn nức nở bài kinh
tỏ mờ trong cõi U Minh
nghe ta hồn hỡi có linh thời về!
mặc sinh tử, ước thề khó diệt
tàn thịt xương, mệnh kiếp khôn sai
về đây! từ Cửu Trùng Đài
gió âm ty lạnh hình hài thế gian
hồn sầu bên cửa dung nhan
ta thiêu thể phách giải oan hồn về
thơ huyền diệu bốn bề khói toả
nhạc dị kỳ vạn ngả sao rơi
về đây, hồn hỡi! hồn ơi!
tâm hương một nén muôn đời không tan…

Em đến thăm tôi, nắng đã chiều
Hai lòng nghe rõ ý đìu hiu
Vàng thu sắp sửa làm thương nhớ
Lời nói ai trầm đến tịch liêu?
Tôi kết thơ hoa mộng bướm rồi
Bây giờ lòng kể chuyện lòng thôi
Bởi chừng em muốn sầu đôi chút
Tôi mới bâng khuâng ngỏ mấy lời
Em cũng im nghe câu chuyện lòng
Mắt buồn qua một thoáng mây trong
Nghe tôi gợi ý vào thương mến
Em nghĩ làm sao để má hồng?
Tôi kể chuyện vàng êm ái xưa
Có lời chân thực, có lời thơ
Ý đem bát ngát hồn non nước
Đặt giữa lòng thương – Em hiểu chưa?
Tâm sự mong manh nói ít nhiều
Em nhìn, lơ đãng, biết bao nhiêu!
Chiều thu, nắng đọng hàng mi biếc
Tôi nghĩ trong lòng: Em cũng yêu…

Hôm nay có phải là thu?
Mây năm xưa đã phiêu du trở về
Cảm vì em bước chân đi
Nước nghiêng mặt ngọc lưu ly phớt buồn
Ai về xa mãi cô thôn
Một mình trông khói hoàng hôn nhớ nhà?
Ngày em mới bước chân ra
Tuy rằng cách mặt, lòng ta chưa sầu
Nắng trôi vàng chẩy về đâu?
Hôm nay mới thực bắt đầu vào thu
Chiều xanh trắng bóng mây xưa
Mây năm xưa đã phiêu du trở về
Rung lòng dưới bước em đi
Lá vàng lại gợi phân ly mất rồi!
Trời hồng, chắc má em tươi
Nước trong, chắc miệng em cười thêm xinh
Em đi hoài cảm một mình
Hai lòng riêng để mối tình cô đơn
Hôm nay tưởng mắt em buồn:
Đã trông thấp thoáng ngọn cồn, bóng sương
Lạnh lùng chăng, gió tha hương?
Em về bên ấy, ai thương em cùng?

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những trang thơ vô cùng ấn tượng của nhà thơ Đinh Hùng. Hãy cùng nhau cảm nhận những giá trị cao cả của tập thơ Mê Hồn Ca vang danh này các bạn nhé! Cảm ơn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Related posts

Nhà thơ Bùi Giáng và tập thơ đặc sắc nhất “Mưa nguồn” (Phần 1)

admin

Du Phong với tập thơ và tản văn Tự Yêu (2015)

admin

Lưu Quang Vũ với tập thơ Hương Cây ( 1968)

admin

Leave a Comment