Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nguyễn Thế Hoàng Linh cùng trọn bộ những thi phẩm ấn tượng phần 4

Nhắc đến Nguyễn Thế Hoàng Linh thì chúng ta luôn phải trầm trồ và ngưỡng mộ ngòi bút thơ ca của anh. Mặc dù còn trẻ nhưng anh đã sở hữu cho mình một khối lượng thơ lớn và gây dấu đặc biệt trong lòng độc giả. Đọc thơ ta có thể bắt gặp ngay một tâm hồn thi sĩ đầy nỗi niềm và nhạy cảm với thời thế. Nếu bạn yêu thích nhà thơ trẻ này thì hãy cùng chúng tôi đón xem những trang thơ hấp dẫn nhất của anh nhé!

Nội Dung

ai vẽ Nỗi Đau oằn lên lá
nhuốm màu diệp lục tứa men hồng
Nỗi Đau là gì nhỉ?
sao gợi lên chỉ thấy hư không?
Nỗi Đau đi lang thang trong những bức tranh
trong những nụ cười hồn nhiên nhất
Nỗi Đau khi ta đặt chân lên mặt đất
khi ta hít thở khí trời
Nỗi Đau chơi vơi
trong những pho tượng đen lừng lững
Nỗi Đau đứng sững
trong từng con sóng ghì ôm vách đá mỏi mòn
ai mang cho tôi nỗi đau
bằng nụ cười dành cho kẻ khác
tôi mang cho ai nỗi đau
khi tôi đau đớn vì người ấy
em ơi
em đã đau khi thấy mình không xinh đẹp
em biết không?
tạo hóa tủi thân
em ơi
em đã đau khi thất bại
có người chiến thắng chẳng còn vui
Nỗi Đau
Nỗi Đau
làm sao tôi kể hết?
ngày mai tôi chết
Nỗi Đau vẫn còn chịu đau đớn của tôi
làm sao tôi có thể ra đi vội vã
nếu để trong lòng ai đó nửa Nỗi Đau
tôi lẩn tránh Nỗi Đau
và ngã vào Nỗi Đau đang lẩn tránh tôi
khi tôi phủi mình đứng dậy
bàn tay tôi làm đau tôi
bàn tay tôi làm đau hạt bụi
về trả thù trong mắt em đỏ hoe
tôi thường tắm cho Nỗi Đau bằng bình minh
lấy nắng mai chà xát đến khi dòng máu lạnh ửng hồng lên
nhưng Nỗi Đau là một đứa trẻ ở bẩn
nó thường đùn đẩy cho cô bé nhút nhát người ta thường gọi là Niềm Vui
nhưng cả cô bé ấy cũng ở bẩn
nên thường khóc thút thít mỗi khi những hạt sương dội òa lên mái tóc
tôi lại vô tình làm cô bé ấy đau…
nhưng Nỗi Đau là đứa trẻ có nhiều cảm xúc nhất
nó thường đánh nhau với tôi lúc tôi ngồi một mình
và mỗi khi nó chiến thắng
nó lấy những giọt nước mắt băng bó cho tôi
rồi xin lỗi
và lặng im để tôi nhấm nháp bằng bộ não đầy những hàm răng lởm chởm
còn mỗi khi tôi chiến thắng
buồn thay
tôi chẳng thể làm gì khác hơn là mỉm cười
hay cười phá lên khi nó run rẩy
tôi lại làm đau cả Nỗi Đau!
một lần tôi thử thả Nỗi Đau vào những dòng nhạc
và ngân lên trong tiếng rền rĩ của chúng
tôi thấy Nỗi Đau đang gặm nhấm chính mình
lần đầu tiên tôi thấy lo cho nó!
tôi chạy ra đường và giúp đỡ một người coi tôi là người dưng
rồi đánh cắp Nỗi Đau của người ấy
nhưng người ấy chẳng hề mỉm cười
có phải vì Nỗi Đau sinh sôi nhanh quá?
tôi thật may
chỉ có một Nỗi Đau…
tôi đem Nỗi Đau đánh cắp được về làm bầu bạn với Nỗi Đau của mình
thi thoảng tôi thấy chúng cười phá lên
hay chúng vừa chiến thắng Nỗi Đau của chúng
và tôi cũng cười phá lên
vì tôi thấy vui
từ đó
tôi trở thành một gã kẻ cắp chuyên nghiệp
một lần tôi thấy
cái người đã không mỉm cười ấy mỉm cười
tôi đoán là
còn bao người chuyên nghiệp hơn tôi
cảm ơn Nỗi Đau
đã mang con người lại gần nhau
rồi một ngày tôi làm đám cưới
cho Nỗi Đau của tôi với Nỗi Đau của tôi trong mắt em
và có lẽ chúng đã “ăn cơm trước kẻng” nên sớm sinh ra một đứa trẻ đặt tên là Tình Yêu
nhưng tôi đọc được nỗi buồn trong Nỗi Đau của những Nỗi Đau còn lại
và thế là
tôi lại tổ chức hôn lễ
cho chúng với những Nỗi Đau còn lại trong mắt em
nhưng vẫn còn thừa ra cậu bé Cô Đơn
vì thế
tôi lại đi đánh cắp những Nỗi Đau khác
và gọi chúng là
Tình Bạn…

ở ngoài kia người quét rác
kéo lê những nhát chổi dài
có cái gì tuôn lành lạnh
không biết nỗi buồn của ai
ngọn đèn vàng rơm rớm sáng
gù lưng. cúi mặt. co mình
thoảng tiếng thở than thảm thiết
rõ ràng của một sinh linh
con mèo hoang rên rực buốt
màn đêm cứ thế đan dày
có một trái tim bùng cháy
nhưng rồi
chợt
lịm đi ngay…

đã từ lâu rồi
đứa trẻ muốn khóc
nó cảm thấy ngột ngạt
muốn phá tan bầu không khí đặc quánh bằng nước mắt
nhưng nó sợ mẹ sẽ khóc theo
và chẳng bao giờ ngừng được nữa
cũng từ lâu rồi
đứa trẻ muốn được hát
khi hiếm hoi có những cơn gió mát
xoa nhẹ lên tay
nhưng nó sợ những người hàng xóm sẽ xồ sang
và mẹ lại lặng im trong chiếc bóng
và mới đây thôi
đứa trẻ muốn trở thành người lớn
những lúc nhìn mẹ bé dần đi
nhưng hai cánh tay nó như đám rễ không tìm ra chất sống
và ngay lúc này
khi đứa trẻ đang phá toang một ô cửa kính
tôi chẳng thể nói khác hơn
đó vẫn là một sự hy sinh

Ê! 5 bia!
Rượu!
Rượu nữa đê!
Lắc!
Lắc nữa đê!
những mặt mồ hôi chạy qua chạy lại
tiếp chất cay cho những cái mặt tía tái
…suồng sã-hoang dại…
ở đây có một sức căng
như sắp nổ tung trong hừng hực
những sự di chuyển náo loạn làm mắt đau nhức
tôi muốn gầm lên:
IM!!!
để tất thảy run lên vì sợ
đảo mắt quanh những bộ mặt thớ lợ
và cảm thấy sự trơ trẽn tột độ trong khoảnh khắc
khoảnh khắc thôi
rồi
nhảy xổ
vào tôi
họ đấm đá
họ song phi
họ lấy vỏ chai phang
họ ném vào tôi những mẩu xương trơ lõi
họ phun phì phì
họ biểu hiện mọi bản năng mọi
họ no nê cơn đói
đói sự giải tỏa những dồn nén
tôi nghĩ lúc đó tôi sẽ cười
vì chẳng còn cảm xúc nào khác
liệu khi họ nhìn thấy một cái xác
dập nát và trơ trọi
họ có ghê tởm chính mình không?

xâu chuỗi đớn đau thành tràng hạt
xoáy vòng nỗi thống khổ nhân gian
hương hoa ngạt mùi tanh máu
tiếng chim sặc giọng đặc đờm
làm sao tĩnh tâm được nữa
mưa suông rơi cũng chết người
ngoài phố co ro đêm bẩn
khóc
trong chăn thoang thoảng mộng đẹp
cười
làm sao tĩnh tâm được nữa
nỗi đau tràng hạt giật tung tành
nỗi đau găm hết vào cuộc sống
rút ra từng mảnh
đỏ lòa tay xanh

những lời sâu sắc không còn rỉ thấm những con tim lì lợm
những con tim sứt mẻ không tìm thấy chính mình trong một tội ác đang tham gia tán gẫu
những con tim có một sự nung nấu và thèm khát được chà đạp
những con tim để giải một bài toán thương mại người ta sẵn sàng dùng làm giấy nháp
những con tim nung núc những cục máu mập mạp như vũng tiết canh ngầy ngậy
tự húp mình mà không thấy buồn nôn
rủa xả chán rồi đành kết luận:
những con tim tự dũi lấy mồ chôn
đã bao giờ anh nghĩ
tim mình không xứng gọi là tim
anh biết thế nhưng thôi không tìm hiểu
mấy ai còn dám mổ xẻ đớn đau bằng sự lặng im
đi nhảy nhót
đi rượu bia
lấy bản năng làm sự sẻ chia
trong những khoảng lặng hiếm hoi
tha hồ kiếm cớ để bào chữa
nhưng khi không dối mình được nữa
có kẻ treo cổ mình
lẩn trốn sự bồi thường cho cuộc sống
nhưng đa phần những kẻ sành sỏi
chỉ việc đem treo cổ trái tim!
một ngày nào đó
(có thể là ngày mèo đẻ ra chó)
không thể không ân hận
và anh khóc
nhưng những bản sao vô cảm của anh sẽ bảo anh là một con cá sấu
con thú đã bị chính loài người tước đi quyền khóc thật
khi con cá sấu khóc
nó không chảy nước mắt…

tiền
tiền
lũ trẻ con thèm khát
tình yêu thương nhàn nhạt
trong thế giới chưa một phút giây thanh thản này
những người thổ dân bị thương mại hóa
những đôi mắt sáng trong phát hỏa
con họa mi nhẫn nhục hót kiếm hạt kê
u mê?
chẳng còn ai u mê nữa
không láu cá thì mục rữa
con chó cũng biết đường liếm chân những kẻ giàu sang
lang thang
tôi đi đớp những mẩu tiền vung vãi
xấu hổ lúc này là thừa thãi
ai mang tiền đem biếu kẻ khỉnh khinh
thông minh!
tự trọng là cái đinh!
một cái đinh hoắm sâu vào óc
khi rút ra tôi chẳng hề than khóc
chết đứ đừ còn khóc được nữa đâu

cuộc đời này nhiều lúc sẽ dễ dàng
nếu bớt đi một vài thể loại trong những người khó tính
những người coi cuộc đời là trại lính
còn mình là chỉ huy
nếu vớ phải một ông bố vợ như vậy
thì tôi biết làm sao đây
có lẽ phải rủ vợ tôi “đào ngũ”?
đâu là tình huyết mủ
nếu người ta chẳng thông cảm cho nhau?
“tao đã nuôi mày ngần ấy năm…”
để chết dần những năm còn lại?
ôi
đột nhiên tôi kinh hãi
cuộc đời này lãng phí làm khổ nhau!
khó tính nhiều khi gieo rắc nỗi đau
nhưng có hơn gì hỡi những người dễ dãi
cứ sống mãi bằng lòng thương hại
của những người khó tính mặt câng câng

mưa ơi vùi ta xuống cỏ
trong sương trong mắt dế mèn
găm thân xác ta xuống đất
trong mầm hoang lửa rực đen
dìm ta vào đôi mắt hẫng
của người trong cơn cô đơn
cho ta tắm trong tuyệt vọng
cười hoang dăm nụ chập chờn
mưa ơi ngực ta sắp vỡ
nơi con tim xé toang mình
mưa nhé
ừ thì mưa nữa
mưa à
ta đã
chết chưa?
mưa nữa
mưa đi
mưa nữa
mưa à
ta đã
sống chưa?
mưa mãi
mãi mưa
mưa mãi
mưa à
ta đã
đã chưa?

bao nhiêu mùa bấy nhiêu buồn
nắng lá vàng mưa chuồn chuồn
em vẫn đợi anh phía cuối nguồn
cuối nguồn của yêu thương
khi anh không có nơi nào để đến
nhiều lúc em nghĩ mình là nến
luẩn quẩn một vòng sáng
cháy chẳng cho ai
nếu chẳng bao giờ anh trở lại
cuộc đời em là một cánh hoa hoài?
đành vậy
ngày ngày
em vẫn cố mỉm cười
với những đứa trẻ con hàng xóm
em vẫn đi làm với nỗi đau nhen nhóm
chiều chiều
qua chợ mua rau
chẳng buồn mặc cả với nỗi đau
ăn bữa cơm với hai chiếc bát
muối nêm quá tay cũng nhạt
chẳng vui tẹo nào
khi biết mình mạnh mẽ nếu thiếu anh
có những người đến với em
sao họ hợt hời giống anh ngày xưa thế
sao em trót dại khờ
dại khờ quá thể
sao ngày xưa em chẳng khước từ anh
cuộc sống thật mong manh
quấn quanh em không tài nào dứt nổi
em vô tội
anh ơi em vô tội…
thôi anh à
em chẳng khóc vì anh
niềm vui qua đi thật nhanh
khi em nhận được một lời khen tặng
giá được đổi những lời kia thành nắng
mảnh nắng trời em đã thắp cùng anh
anh anh anh anh anh
sao em ghét gọi cái tên xé ngực
anh như mảnh kim cương đau nhức
găm vào sâu thẳm tim em
hôm qua
có một người đàn ông khóc vì em
anh ấy chẳng nói gì
chỉ thấy anh ấy khóc
em chẳng biết nói gì
và em cũng khóc
lần đầu tiên em được khóc vì em
có bao giờ anh khóc hộ cho em?
em yêu anh
và yêu cả người đàn ông ấy nữa
vì anh ấy dịu dàng như thuốc chữa
cho nỗi đau
em uống phải từ anh
đúng
đúng rồi
cuộc sống thật mong manh
như những lúc người đàn ông ấy khóc
nước mắt của anh ấy không chút gì hằn học
lần đầu tiên em thấy mặn
vì vui
và em tin
tình yêu không thể bị dập vùi
anh ấy cũng như anh
đều sinh ra từ cuộc sống
và nỗi đau
em hóa thành mầm sống
được không anh?

em không giết chết tình yêu
vì người đàn ông ấy cho em hiểu:
nếu nơi nào đó trên thế gian này
không tồn tại tình yêu
thì chẳng qua
ở đó
tình yêu tồn tại dưới cái tên
mà con người đã lãng quên

ly cà phê dang dở
một điếu thuốc chưa tàn
ai bước qua bản ngã
để đi vào nhân gian…

ừ thì thu sang đấy
có khác gì hỡi em
nhưng linh hồn vẩn đục
khư khư mình lấm lem

chiếc lá hạt mưa sợi gió
tiếng chim dòng mắt mùa thu
đừng cố nói lời an ủi
với con tim tự cầm tù
cho ta giật tung mạch máu
xé toang từng sợi gân mòn
giằng con tim ra khỏi ngực
cho dòng nhựa tứa véo von
hãy lấy nụ cười em là rượu
cho ta nôn sạch u buồn
hãy lấy nụ cười em là nước
gột hồn ta dưới mưa tuôn
hãy rưới nguồn vui như dòng sữa
lên ly cà phê đen bầm
hay gieo hơi sống như cỏ mướt
lên hoang đồi tua tủa gai đâm
cho ta làm đôi tai chú thỏ
nghe nàng thu rón rén bước chân ngà
em đừng sợ làm ta vỡ giấc
chỉ khi nào em chẳng ở bên ta…
cho ta làm mùa thu trong chốc lát
để ta nhen vào mắt của muôn loài
một niềm vui dịu buồn như bóng tối
khẽ khàng nằm xuống đợi ban mai
cho ta được là em trong khoảnh khắc
để ta hôn lên tê má của mình
khi trở lại nếu ta cười vơ vẩn
có nghĩa là ta đã được hồi sinh

bình minh lên sau dãy núi
như mảng lưng của một người đàn ông
bầm tím cháy
lúc như đỏ lịm
lúc như xanh xít
vần vũ như nỗi đau thoát thai
ban mai
mảng lưng người đàn ông đổi máu
một màu hồng tươi rau ráu
ứa òa
tất cả đớn đau
nhạt nhòa
tôi nhớ em
nhớ lắm
lúc này em triền miên trong nỗi đau
giấc ngủ chắp vá vừa đính vào bộ não bã bời
trên quầng mi mưng mưng
bình minh không nỡ gọi mời
khi em ngủ
bình minh âm thầm thay áo mới
thổi bay hơi dòng lệ rỉ
gột rửa niềm vui cũ kĩ
như sắp đem khâm liệm nửa đời tôi
trời ơi
tôi muốn tới nằm lịm bên người ấy
để đừng bao giờ thức dậy
trong mùi hương ngái ngạt của đớn đau
để nỗi đau tưởng hai linh hồn không còn gì để cho nhau
đánh hơi khụt khịt
hoài nghi chút ít
rồi bỏ đi…
trời ơi
tôi muốn mở choàng mi
để ôm lấy đôi mắt nàng ngơ ngác
như hồi sinh trong một bình minh khác
tôi dìu nàng về phía nhân gian

ta xé nỗi đau thành muôn lá sắc
vung tứ tung cho trầy xước đất trời
nuốt ừng ực từng bụm mờ ánh sáng
rừng rực phun từng giọt sáng đỏ tươi
cháy
cháy
cháy nữa đi nỗi nhớ
cháy cho môi cho mắt lóa màu
ta muốn bóp không gian cho ứa máu
máu độc kia ta đốt sạch sành sanh
khát
khát
hãy cho ta uống khát
uống đến khi muốn khạc hết nỗi buồn
trong lòng ta chỉ còn sấm chớp
há vòng tay cho mưa gió ào tuôn
hét
hét
hét át đi sấm sét
ta hét cho sự hèn nhát vỡ đầu
ta gầm lên cho bật tung mầm sống
cuộn lên từng đợt sóng buốt sâu
đất
đất
ta muốn tan thành đất
nham thạch ta rồi sẽ hóa mỡ màu
những loài hoa! ta đốt rồi sâu bọ
để xem em đẹp được đến đâu
nước
nước
hãy cho ta là nước
ta hắt tung những bộ mặt lờ đờ
ta tát nát những đám rêu thâm hiểm
gột con người về trong trắng hoang sơ

“thuốc đắng giã tật
sự thật mất lòng”
kẻ nào không uống sự thật
sống chả bằng con lật đật…
những mầm thời gian đang nứt
trong từng vết ố thời gian
những hằn học và đau nhức
đang tan và sẽ lịm tan…
một hơi thở nhè nhẹ
được đi rất xa rất xa
nếu em đến thì rồi em sẽ đến
nếu em qua thì em đã lướt qua…
tiếng hát rong ranh trên phố
mùi hoa sữa rửa máu bầm
hương tóc của em ủ lửa
sẽ nung hồng vệt tím thâm…
dòng sông vắt qua cuộc sống
dạo trên những cánh chuồn chuồn
trồng cây chuối trên mặt nước
để chân trần rong ruổi tầng không…
hoa bồ công anh xứ khác
ngao du trên khí trời mình
những linh hồn trong mạch đất
rung rinh rùng rình rung rinh…
cánh chim bay hoang rạc cánh
gượng bay về tổ cúi đầu
ở giữa phố phường xe cộ
nhường đường em bé cưỡi trâu
gã đồ tể khóc rưng rức
duỗi tay thả cánh bồ câu
những đôi mắt thôi oằn oại:
ở đâu? ở đâu? ở đâu?
một giọt nhân gian trào ứa
bốc hơi yên bình thẳm sâu…
vệt bùn gian lao đương chín
xanh lừng vàng ửng áo nâu

muôn trái tim đương chồi cánh
máu reo nao nức khắp người
tế bào tái sinh hồi ức
mướt rờn sức sống đôi mươi
đứa trẻ nhà bên hay khóc
hôm nay bỗng thấy nó cười
một nụ cười nhiều dự cảm
về điều gì đó đẹp tươi…
vị ngọt tự nhiên giã tật
bỗng dưng sự thật ấm lòng
con lật đật đứng phăng phắc
dầu vừa chao đảo oằn cong
ngắm nhân gian và cười mỉm
dầu còn máu rướm da bong…

giữa đêm và sáng mùa thu
mặt trăng thiu thỉu ru ru mặt trời
nhành hoa hôm trước tơi bời
hôm nay trào thốt một nhời đắng cay
rồi tan trong một bàn tay
bàn tay một kẻ ăn chay cuộc đời
thế gian bỗng chốc vô lời
khi mùa thu cưới có mời tôi không
hay là Thu chẳng lấy chồng
để cho Xuân, Hạ và Đông hận thù?
thoảng trong vút tiếng sói tru
rối bời mưa tóc hương nhu chị Hằng
em đừng đánh vỡ mặt trăng
nỗi đau em mới trẻ măng thôi mà…

gió dịu cười òa trong vòm cây
con ve xớn xác tấm thân gầy
nỉ non khẽ cất lời ca cuối
rớt như chiếc lá mùa thu bay
thiu thiu nắng ngủ trong bàn tay
tan tan theo những giấc mơ ngày
nắng cũng dịu dàng như là gió
gió cũng dịu dàng như là mây
và mây dịu dàng như ai đây
nước mắt bên tôi vơi lại đầy
ngỡ ngàng tôi hỏi: sao em khóc?
nhoẻn cười em nhấm ngón tay…

trong khu vườn của đớn đau
những bông bạch hồng rướm máu
những con họa mi hót rock
những con dế chơi ghi-ta điện
với cái đầu chớp nháy làm ổ cắm
trong khu vườn của đớn đau
có những cây thất tình
ra quả hình trái tim bị hồng đỏ xuyên qua
có những cây nhớ vô vọng
lá vô hình như những đôi mắt trong đêm phụt tắt
trong khu vườn của đớn đau
những bông hướng dương xuyên đầu vào đất đen
những đóa hoa đá chảy tan như vừa sinh ra trong tủ lạnh
những con ong hút mật từ đôi cánh
những quả xanh oằn oại trong bụng loài sâu
những con bươm bướm mặt diều hâu…
trong khu vườn của đớn đau
những cơn mưa dội lên từ mặt đất
bão giằng ra từ bản thể các sinh linh
dành hết sức để dội và giằng
nên tất cả đều yếu ớt
và rơi trở lại
xoáy vào vực thẳm vừa thoát ra
nhễ nhại
trong khu vườn của đớn đau
có một người tôi
và một người em
đi tìm nhau
qua những hố sâu bản ngã trong gang tấc
trái tim tôi còn treo mãi trên cây thất tình
còn mắt em mất hút trong cây vô vọng
hai thân xác lướt qua nhau chết cóng
vẫn mải miết tìm
con họa mi kia
im!
trong khu vườn của đớn đau
tất cả sự kì dị được tô điểm thêm bởi trò ú tim
hai linh hồn lần mò quanh quẩn
làm bật tung những vết thương hồng ửng da non
trong khu vườn của đớn đau
hai linh hồn kiệt sức rạp vào nhau
rỉ thấm vào đất
nơi ấy mọc lên một cánh tay
cánh tay của một người vừa rụng mất
trong một vụ tai nạn giao thông
trên đường đến với người yêu

tôi không tài nào ngủ được
không có cái mệt nhoài của người lao động
không có sự vô lo của đứa trẻ được phép vô lo
tôi ngồi khoanh chân
xếp gốm
vào hộp các-tông
những hình thể tròn trịa hoặc méo mó một cách hoàn hảo
với lớp men chau chuốt hoặc hoang dã một cách bí ẩn
(dù được sản xuất hàng loạt theo đơn đặt hàng)
đen xanh nâu trắng
và màu cánh gián
như một đôi mắt thâm quầng
chứa hình ảnh một con dế mèn xoè bay vụt khỏi tán cây
trong một đêm mây xám
chỉ có trăng
và xao xác sao
một chiếc hộp các-tông không nhỏ không to
chứa hơn một chục sinh linh gốm nằm im
sự tĩnh tại bình thản và nhẫn nhục
một sự an phận có hồn
không vô tâm
loài gốm đè lên nhau
bằng những cạnh xương xẩu
hoặc sự thon lẳn
hoặc những điểm gá hờ chênh vênh
tôi rút gốm ra
chậm rãi
từng chiếc
như trò rút que thủa trẻ thơ xa xôi nào
nhưng những chiếc que bé bỏng
khi rút trượt sẽ không biết vỡ
sẽ không bật lên một tiếng…
choang!
như não con chim trong hốc
thảng thốt tiếng trái cây đập mặt vào đất từ hun hút độ cao
choang!
sự vỡ toang của màn đêm
rồi tức khắc tự gắn lại
chỉ còn những giấc nồng bị dội nước vô vọng hong khô
choang!
nó không giống tiếng còi ô tô
một con vật thô kệch xuất hiện theo giờ
bị khuất phục trước sự nhàm chán và chai lì của phản ứng:
“biết rồi khổ lắm nói mãi!”
choang!
nó không phải tiếng mèo tru tréo rồi khóc nức
không phải tiếng chó cằn nhằn rồi thở dài
không phải tiếng mưa rào đục mái tôn
không phải tiếng trái tim thuỷ tinh vỡ
trong khoảnh khắc đầu tiên trao một nụ hôn
choang!
tiếng kêu vĩnh biệt
hay tiếng kêu xé vỏ
của gốm?
không!
tôi chưa từng để gốm vỡ
vì tôn trọng sự đêm với vỏ bọc yên bình
nhưng tiếng
choang!
ám ảnh trí tưởng tượng
như đứa trẻ mồ côi
khát thèm tiếng
mẹ ơi!
tôi bế gốm ra
với một trạng thái tinh thần đã tràn qua ngưỡng ngái ngủ
những đứa trẻ gốm bát nháo tị nạn trên sàn lãnh lẽo
và chiếc hộp rỗng không
tôi hài lòng như lập được kỳ công…
rồi chợt cảm thấy mọi sự rời rạc và dang dở khủng khiếp
sự hỗn độn hoang mang sau khi thoát khỏi cái trật tự vô sự
như đám trẻ lần đầu tiên đi học
nghe chuông reo ùa ra trước cổng trường
mà bố mẹ vẫn chưa hề đến…
tôi như một kẻ ngờ nghệch chơi lêgô
thử ráp một kiến trúc gốm mới
một chiếc hai chiếc ba bốn chiếc
không gian hẹp dần…
rồi chợt nhận ra
gốm dày phải đặt bên dưới
gốm mỏng nương bên trên
gốm nhỏ ken vào giữa
gốm lớn đỡ hai bên
bế ra lắp lại
năm chiếc sáu chiếc bảy tám chiếc
như bài thơ đếm hoa trong phim Lưu Dung
những chiếc gốm lẳng thẳng
những chiếc gốm gù gờ
những chiếc gốm bụng lép
những chiếc gốm bụng mang dạ chửa
hay bụng bia?
chín chiếc mười chiếc mười một chiếc
đơn giản chỉ là một sự chồng chất lẫn lộn
chiếc thùng ứ đầy
mà vẫn lẻ loi dăm chiếc gốm
tôi vụng về
không khác một kẻ xé nát tình thơ rồi lúi húi ghép lại
hộp gốm kia
bàn tay từng trải và khéo léo nào đã tạo nên?
phải chăng
thùng gốm kia
như hạnh phúc loài người
bị dỡ ra để mưu cầu những gì nhiều hơn thế
trong những bàn tay lóng ngóng
hạnh phúc san đều bỗng hoá bon chen?
phải chăng
thùng gốm kia
như cuộc sống con người
sẽ vô nghĩa nếu không tự tìm và định nghĩa?
phải chăng
thùng gốm kia
không nghĩa gì ngoài cái tên thùng gốm
chỉ để tôi hiểu ra ý nghĩa của sự nâng niu?
thùng gốm kia
đổi lấy một đêm
đáng lắm!

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ và dành tặng quý độc giả những trang thơ hay và đầy ấn tượng của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh. Hãy cùng nhau suy ngẫm để cảm nhận nét hay và đặc biệt của ngòi bút anh nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Xem Thêm: Nguyễn Thế Hoàng Linh cùng trọn bộ những thi phẩm ấn tượng phần 3

Related posts

Nhà thơ Nguyễn Bỉnh Khiêm và phần Bản Nôm Nguyễn Văn Sâm (Sấm ký)

admin

Nam Trân cùng tập thơ Huế, Đẹp Và Thơ nổi tiếng nhất phần 1

admin

Nhà thơ Tế Hanh cùng những trang thơ hấp dẫn nhất phần 3

admin

Leave a Comment