Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 3

Tiếp nối bài viết Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 2 chúng tôi sẽ tiếp tục giới thiệu đến bạn các bài thơ tiếp theo trong tập “Thơ tình”. Đây là một tập thơ đánh dấu mốc và cũng chính là thành công của Bùi Chí Vinh. Hãy cùng đọc và cảm nhận nhé!

Nội Dung

Bích ơi, Dung ơi, Thảo ơi
Phượng ạ, Giang ạ, Kim ạ
Các em có mặt như những điếu thuốc lá
Để vành môi anh thở ra sương mù
Các em trèo vào đời anh như những chiếc ghế đu
Để đôi tay anh mở ra thành vườn trẻ
Các em xuất hiện bằng đủ mọi danh xưng: đàn bà, cô bé
Để đêm về anh đỏ mặt giống… con trai
Các em đặt vào ngực anh vô số lỗ tai
Để thu hết trái tim đang đập
Hỡi các em: những-khúc-xương-sườn-cụt
Chẳng hề hay tiểu sử Eva

Bích à, Dung à, Thảo à
Phượng nữa, Giang nữa, Kim nữa
Các em nắm tay nhau như lửa
Để anh bị cầm tù làm hiệp sĩ Prômêtê
Các em là bộ đội, công nhân, cô giáo, kỹ sư… đủ mọi ngành nghề
Để anh nhìn thấy đâu cũng là đơn vị, xí nghiệp, cơ quan, trường học…
Các em nheo nheo những cái đuôi ở mắt
Để anh thương hoài các đồng tử màu đen
Các em giấu trong hồn một chục cây kim
Để da thịt anh nhiều lần đau nhói
Hỡi các em: những-khúc-xương-sườn-không-có-tuổi
Chẳng hề hay tiểu sử đàn bà

Vì anh là con cháu Adam, các em là con cháu Eva
Eva có khi là tiểu thư, có khi là nội trợ
Có khi lỡ yêu nhau ở một thời kỳ trái đất hơn bốn tỷ người theo điều tra dân số
Nên anh hóa thành xấp hộ khẩu bỏ không
Mà các em có thể ghi tên thường trú lúc xiêu lòng

Em đã thờ phượng bầu trời
Bằng điều răn thứ nhất
Tôi cũng đã yêu thương mặt đất
Bằng năm điều răn sau cùng
Chúng ta cũng đã đợi nhau gần ba mươi năm
Để bày tỏ tình yêu khác giống
Trong khi nhân loại đã đợi nhau 1984 năm
Tiến về hang đá Bê-lem để làm người gác cổng

Chúa không muốn tôi thành con lừa
Người cho tôi chân tay, mặt mũi
Chúa rất muốn em là con gái
Để sau này có nhẫn cưới đeo tay
Tôi đã yêu em một cách rất con trai
Như Adam yêu Eva lịch sự
Có thể toàn bộ xương sườn tôi cứng chứ
Nhưng phần-xương-cụt mất đi lại mềm mại hiền lành
Phần xương ấy mang nỗi buồn Đức Mẹ
Tan lễ nhà thờ, môi biết gọi: anh, anh…

Chúa không trực tiếp dạy chúng ta đọc kinh
Nhưng tôi và em đã thành lời cầu nguyện
Chúng ta yêu nhau nhỏ như hai con kiến
Lớn như hai con voi và vừa phải cỡ… con người
Em đã biết thờ phượng bầu trời
Bằng điều răn thứ nhất
Thì làm sao tôi chẳng biết yêu thương mặt đất
Bằng năm điều răn sau cùng

Và tất nhiên chúng ta yêu nhau
Chúng ta yêu nhau ở một góc địa cầu
Thành phố ta ở chỉ lớn bằng dấu chấm
Bên trong dấu chấm, năm triệu người đang sống
Mới hai người yêu nhau, còn lại mấy triệu người
Ôi, tôi hứa mãi yêu thương mặt đất
Cho lòng em hằng nhớ đến bầu trời

Phải là ma cái thì lên
Còn là ma đực vô duyên thì chuồn
Phải là ma cái anh thương
Còn là ma đực khôn hồn cút ngay!

Cám ơn đời sống rất nhiệm màu
Vịn vào vai em và tôi say lướt khướt
Trời không mưa mà tôi như chuột lột
Cho nên em không nỡ giống con mèo
Tôi biến tôi thành một miếng băng keo
Để em gỡ ngàn năm không tách được
Tôi định giấu với em vài sợi tóc
Ngậm vào môi rồi thổi tuốt lên trời
Đừng coi chuyện đó như là hiện tượng
Đêm xuống kia kìa, sương khói lên khơi

Sương khói lên khơi tôi mạnh dạn cám ơn đời
Đời có con trai, đời còn con gái
Đời của người xưa yêu nhau luống tuổi
Đời chúng ta thông minh, tim đập lúc vỡ lòng
Đời gọi em là “bà”, gọi tôi đúng từ “ông”
Hơn thế nữa, đời làm mình hóa lão
Tôi sẽ bị những kẻ thiếu nhi vuốt râu tự xưng là “cháu”
Còn da bụng em sẽ nheo vì sinh nở nhiều lần
Đời không lộng lẫy như ông hoàng bà chúa
Nên tôi sẵn sàng nghèo trong tình ái một thường dân

Cám ơn đời cho tôi mọc đôi chân
Để em dựa suốt bốn giờ không đổ
Cám ơn đời cho em có eo lưng
Để tay tôi đặt đúng nơi nhằm chỗ
Chúng ta cám ơn hành tinh đầy truyện cổ
Khi đi bên nhau không kể cũng mềm lòng
Khi đi bên nhau cây cỏ cũng vợ chồng
Hòn Vọng Phu, đá Hoài Thê biến mất
Nàng Hồ Xuân Hương sẽ tha hồ tái xuất
Thế kỷ chúng ta còn vô số Trạng Quỳnh
Đừng định nghĩa đời rồi uổng công giải thích
Đời chỉ bắt đầu khi tôi vịn vai em

Thì đời bắt đầu khi tôi vịn vai em
Tôi say khướt khiến hồn em chếnh choáng
Nhưng mà còn lâu tôi mới thèm cám ơn lãng mạn
Nếu em và thơ ở hai góc của đời

Có thật có em không hở nhỏ?
Con mắt tròn to rất Bắc Kỳ
Tôi chỉ muốn làm hàng mi rậm
Che cái nhìn rất lẳng kia đi

Có thật chính em không hở nhỏ?
Lệch môi thơm điếu thuốc khinh đời
Chưa ngậm, hồn đã nghe mằn mặn
Khói của em mà sương của tôi

Có thật là em không hở nhỏ?
Xứ lạnh, mình đi kiếm thịt cầy
Bó gối em ngồi như cổ tích
Buông ra là chẳng biết ôm ai

Có thật còn em không hở nhỏ?
Cơn say ly rượu vỡ tan tành
Hai hàng răng trắng như công chúa
Cắn nhé, tình tôi lệ đá xanh

Có thật nghe em, nghe chưa nhỏ?
Đợi tôi thì đợi lúc đêm rằm
Tôi xua sương chạy lên sườn núi
Để một mình em tắm ánh trăng

Không phải mộng, tin tôi, nghe nhỏ
Anh hùng dưới thấp ghé non cao
Năm năm bẻ kiếm làm thơ “quậy”
Mạn ngược, mài gươm bỗng ngọt ngào

Trước khi gặp nhỏ, tôi là khách
Lữ khách làm sao có mái nhà
Sau khi gặp nhỏ, tôi là chủ
Đợi nụ tình em nở hết hoa

Em hát về sân khấu chưa khuya
Những tên hề đã sớm rơi mặt nạ
Em đến cạnh kẻ anh hùng buồn bã
Ngậm chuôi gươm mà cứ ngỡ cây đàn
Em làm quen đứa con gái đi hoang
Mắt sâu hoắm như rất nhiều ngõ hẻm
Em xếp đặt tôi ngồi câm như hến
Chờ nắng chói chang đổ ụp xuống đời mình
Bóng mát từ đâu không hẹn mà lên
Đậu nghiêm chỉnh ở vành môi khô rát
Em nâng hai tay hát bài ca về “Bóng mát”
Bóng mát của tôi thất lạc tự bao giờ
Bóng mát của tôi, nhu-yếu-phẩm-của-nhà-thơ
Có nước mắt, tiếng cười và có máu
Bóng mát rưng rưng một thời xích đạo
Chân lang thang bấu chặt xuống vỉa hè
Áo cơm nói gì với những hàng me
Những bóng mát dọc lề đường giả dối
Tôi đã đọc thơ trước nhiều người và tôi đói
Tôi là bóng mát của đám đông nhưng vẫn yếu dạ dày
Tôi đặt câu, xếp vần thành vô số bóng cây
Cho thiên hạ trú mặc tình mơ lãng mạn
Còn Bóng mát tôi tìm mua thì người ta rao bán
(Maiacôpxki chưa dám đứng chợ trời
Nhưng những nàng thơ của Maia hàng ngày xuôi ngược rách hồn tôi)
Hồn muốn vá mà không sao lành lặn
Như mặt trời rớt trong ly nước nóng

Em hát, thế thôi, đủ lành bao vết phỏng
Thương tích tôi đau trong cách chống cằm
Em hát, thế thôi, con ngựa rừng tôi chứng
Buổi chiều nay hiền như thể hư không
Có tiếng hát nào trong tôi cảm động
Cho anh nhớ em, cho vợ nhớ chồng
Có căn phòng nào trong tôi ấm cúng
Cho kẻ quay về không sợ đau chân
Và có đích thân em trong tôi thành “Bóng mát”
Tôi trú chiều nay mà không sợ yếu lòng

Trong vòng chín tháng mười ngày, anh đã nghĩ ra em
Nằm trong bụng mẹ, anh đã vẽ hình con gái
Không biết anh vẽ tất cả bao nhiêu, chỉ biết lúc ra đời anh nói dối
“Oa, oa, oa” vỏn vẹn có ba người

Vỏn vẹn có ba người như Chúa có Ba Ngôi
Cha, Con, Thánh Thần vác một cây thập giá
Anh vác thi ca đóng đinh giùm thiên hạ
Chỉ vì những hình vẽ về em của thuở mới tượng hình

Những hình vẽ tượng hình ngay lúc mới khai sinh
Anh sung sướng nhận mình là giống đực
Thoát cảnh quần dài đồ bộ vướng chân, anh vũ trang quần cụt
Dẹp thứ tự vệ bằng nịt vú lôi thôi, anh mặc sức cởi trần

Đến lúc bể tiếng rồi, lúc râu trổ lông măng
Lúc ngực nở chẳng thua gì trái đất
Lúc đốt điếu thuốc đầu tiên chuẩn bị cho cơn ho dài nhất
Anh sặc sụa trước bình minh của vô số mặt trời

Và mặt trời đậu rực rỡ trên môi
Cái hôn thần thoại với một người khác giống
Anh nói tiếng trăm năm trẻ con như tiếng gáy tập sự của chàng thiếu niên gà trống
Tưởng đã gặp được em mà anh kiếm một đời

Và mặt trời thứ hai lại đến lặn trên môi
Cái hôn khoái lạc với một người kế tiếp
Anh kết tóc se tơ tưởng mình vào chung kết
Vẫn chưa gặp được em mà anh kiếm một đời

Và vô số mặt trời mọc rồi lặn trên môi
Anh hốt hoảng đưa bàn tay bụm miệng
Bàn tay nào tưởng tượng ra em, bàn tay nào bôi xóa đi tưởng tượng?
Ngón tay nào đỡ thập giá lên vai, ngón tay nào se sợi tóc đàn bà?

Chợt muốn ra đời, muốn khóc lại oa oa
Nhưng bụng mẹ già nua đã không còn chín tháng…
Làm sao không phát biểu một câu dự đoán:
“Anh đã nghĩ ra em, đừng trốn nữa. Xin mời…”

Em kể về Long Xuyên anh nghe
(Trời có mây, dưới nước có ghe)
Khiến cho anh biến thành con cá
Mắc lưới làm sao nhớ lối về

Em kể về Long Xuyên anh coi
(Đất có vườn cây, rẫy có chòi)
Khiến cho anh biến thành con kiến
Bò mỗi ngày được một mét thôi

Em kể về đâu, anh ở đó
Em nhảy dây, anh nhảy cò cò
Em chơi đánh đũa, anh đánh đáo
Có đất nào không có tuổi thơ

Có quê nào mà không kỷ niệm
Em hái me chua giấu hộc bàn
Thì anh cũng giống Đơn Hùng Tín
Vô lớp nằm mơ thấy Giảo Kim

Nhưng mà chuyện đó em quên kể
Con gái bao nhiêu tuổi lấy chồng?
Để cho anh tập đờn vọng cổ
Gạo chợ ngồi thương nhớ nước sông

Nước sông có lúc ròng lúc lớn
Lòng của anh có sớm có chiều
Hò ơ…
Sớm lên thị xã mua tấm vải điều
Chiều em ướm thử
Hò ơ…
Chiều em ướm thử, đánh liều anh theo…

Em đi như bài hát
Paris trên môi Cường
Paris trên môi Sơn
Paris trên môi Phụng

Paris Cung Trầm Tưởng
Mặc áo len làm thơ
Sài Gòn mùa này mưa
Anh làm thơ ướt sũng
Xuống phi trường Paris
Mua giùm anh chiếc nón
Để ngày đưa tháng đón
Chia nhau đội trên đầu
Quả cau đội lá trầu
Ta đội tình vụng dại
Em đội đời con gái
Anh đội đời thanh niên
Để bài thơ yêu em
Trú mưa mà không dột
Để lúc ghé Paris
Mắt em chưa hề ướt

Paris còn tên em
Hay là tên nào khác
Những madame đi lạc
Trong trí nhớ của anh
Trong trí nhớ có em
Trở về như chim sẻ
Anh làm thơ như thở
Hôn em ngày chia ly
Cường hát nhỏ Paris
Hôn em ngày tống biệt
Lên xe em đã khóc

Em đã khóc lên xe
Em có khóc Paris
Chưa bao giờ buồn thế
Chúng ta không tồi tệ
Như đời đầy vết thương
Yêu nhau thường dọc đường
Xa nhau trong quán trọ
Loài người như bầy thỏ
Ngơ ngác giữa khu rừng
Dù biết kẻ đi săn
Mỗi ngày giương cung bắn

Em đi nắng đến sớm
Anh về mưa muộn màng
Một người lang thang buồn
Nhớ một người di tản
Chợt thương lời ca Nhạn
Hát Paris như Cường
Hát Paris như Sơn
Hát Paris như Phụng
Như anh thương anh giận
Đàn ông lẫn đàn bà
Con bướm lẫn cành hoa
“lên xe tiễn em đi
chưa bao giờ buồn thế”
Chia tay để anh về
Paris em ướt lệ

Em săn sóc cho anh
Thực vô cùng kín đáo
Khi anh bỏ nghề báo
Em đứng dậy hoan hô
Khi anh bỏ nghề thơ
Em vỗ tay ầm ĩ
Anh chuyển sang kinh tế
Em cảm động chúc mừng
Anh biến thành lái buôn
Em nhéo anh hào hứng
Trong khi anh lúng túng
Chưa biết chọn chỗ làm
Thì em rất hiên ngang
Giao ngay anh nhiệm vụ
Mới đầu là tiền chợ
Thứ nữa đến tiền nhà
Sau đó bướm và hoa
Bay đầy gian phòng nhỏ
Một túp lều có số
Chứa tủ lạnh, truyền hình
Hai quả tim mới tinh
Phập phồng trong tủ kính
Hỡi người yêu kháu khỉnh
Kín đáo đến vô cùng
Hỡi tai vách mạng rừng
Hãy nằm yên chỗ cũ
Bởi em đang nói nhỏ
Bởi em đang nói thầm
Tình của em lớn quá
Nên mọi người biết luôn

Mọi người nghe hết trơn
Cho nên anh mất việc
Nhưng cứ săn sóc anh
Như không ai hay biết
Đừng buồn rồi trắc nết
Để cho anh ghen tuông
Đừng giận rồi khó thương
Để anh tìm men rượu
Cứ quan tâm đủ thứ
Về công việc trên đời
Bài báo toát mồ hôi
Bài thơ sôi nước mắt
Mai mốt trúng độc đắc
Chắc gì nhớ đầu đường
Chắc gì thương xó chợ
Chắc gì còn quê hương?

Nên em cứ yêu thương
Như mỗi ngày, kín đáo
Vì em không nói láo
Vì em không đánh lừa
Nên anh đành thất nghiệp
Trước khi thành… ông vua!

Viên kẹo the em đưa
Anh ngậm vào thấy ngọt
Thấy lưỡi biết thưa thốt
Thấy con mắt biết nhìn
Thấy vành tai vểnh lên
Thấy hai chân động đậy
Qua giác quan, anh thấy
Trái tim anh xuống đường
Căng lên hàng biểu ngữ:
“Chúng tôi cần kẹo ngon”

Như em cần chồng con
Và anh cần kẹo bổ
Lưỡi anh the và nhớ
Hàng me thời xanh xao
Quán cóc thời mê nhau
Cà phê thời đắng cổ
Mắt anh the và nhớ
Giọt lệ tình Trương Chi
Em đánh rơi trong ly
Không bao giờ gắp được
Lệ đã tan thành nước
Em đã tan thành đời
Nước và đời trong đục
Có bao giờ song đôi?

Em xưa như trái đất
Thơ xưa như trái đất
Trái đất quay thành vần
Em quay thành thi sĩ
Em quay thành hôn nhân
Em quay thành nội trợ
Anh một mình khốn khổ

Để vành tai mời em
Chuyện ngày xưa đậu lại
Để hai chân bị gẫy
Bó bột trên ghế ngồi
Anh đã tan thành kẹo
Vị ngọt còn trên môi
Em cũng tan thành kẹo
Vị ngọt còn trên môi
Chúng ta tan thành kẹo
Vị ngọt còn trên môi

Con gái biển rất hiện sinh
Năm mươi tuổi cũng thất tình như chơi
Huống gì ta mới đôi mươi
Giống như ngọn sóng đứng ngồi nhấp nhô
Biển, trời sinh vốn lẳng lơ
Cho nên ngọn sóng dại khờ đi theo
Sóng ngừng vì biển có eo
Ta ngừng vì cái yêu kiều biển ơi!

Các em chưa nói đã cười
Chưa đi đã chạy, chưa mời đã qua
Em cười từ thuở mười ba
Chạy năm mười bốn, “qua phà” mười lăm
Qua phà, em sợ lấm quần
Qua em, ta sợ lấm chân giang hồ

Các em yêu nhạc, thích thơ
Yêu tôm, thích cá, yêu sò, thích nghêu
Các em yêu quá xá nhiều
Để ta kéo lưới buồn thiu mỗi ngày
Để ta cõng sóng lên vai
Cỡi lên biển cả thương hoài nghìn năm

Nghìn năm biển vẫn thì thầm
Có người đăng ký làm dân Vũng Tàu

Mỗi lần say sưa anh lại nhớ em
Làm như thể em là ly bia vậy
Ly bia nhấp môi thì anh uống đại
Em nhấp anh thì biết uống cách nào

Em nhấp anh nghĩa là kép nhấp đào
Hoa nhấp bướm và rơm nhấp lửa
Bướm đụng hoa thì hoa tàn, nhị rữa
Lửa đụng rơm thì rơm bén hết mình

Mà chúng ta thì khác hẳn trái chanh
Vắt nước sớm chỉ còn trơ miếng vỏ
Anh sẽ vắt em như chồng vắt vợ
Trăng mật cả năm đâu chỉ một tuần

Đâu chỉ gối chăn mới hết nghĩa động phòng
Ta động phòng nhau từ trong cái nhớ
Cái “động” dễ thương, cái “phòng” dễ sợ
Dễ sợ, dễ thương nên nhớ nhau hoài

Cái nhớ lũy thừa mỗi lúc anh say
Làm như thể sắp bồng em ra biển
Đặt xuống cát đen chờ con sóng đến
Chứng kiến anh đang tuyên thệ ái tình

Cái nhớ bình phương lúc nhớ thình lình
Nhớ mà giấu thì làm sao chịu được
Anh sẽ hét lên cho lỗ tai em nhột
Còn hét tên ai, đố em biết… hà hà

Một bài thơ cho cây đàn
Như bài hát cuộc đời ban cho mình
Như là lúc mới làm quen
Anh không dại dột yêu em bằng lời
Anh ôm guitare lả lơi

“Tout d’amour…” dạo hết thời con trai
Trong vườn hoa giấy vừa bay
Khi rơi xuống, ở trong tay hồi nào
Trong tay hoa ở rất lâu
Trong anh, em ở bạc đầu chưa xa

Cảm ơn nhạc, cảm ơn hoa
Cảm ơn phụ nữ sinh ra loài người
Cảm ơn tất cả lứa đôi
Biết nghe âm nhạc nói lời mối mai
Biết anh mỗi bận so dây
Là em đang dạo gót hài trong anh
“Love is blue” tình yêu xanh
Thiếu guitare sẽ trở thành… đen thui

Từ khi trái đất có Hà
Bao nhiêu mặt nước bão hòa thành sông
Từ sông thắt đáy lưng ong
Bấy nhiêu mặt đất nhổm trông thành đồi

Hơn đồi nên núi mồ côi
Tôi cao lắm cũng bị người trùng vây
Em: dòng sông nhỏ, chưa hay
Thân tôi lụt lội từ ngày biết em

Sớm mai em đi chùa Hương
Thì hoa cỏ mờ hơi sương
Ôi, cái ông Nguyễn Nhược Pháp
Sớm mai em phải đến trường

Em bé lắm, ngây thơ lắm
Dây thun cột tóc đuôi gà
Mẹ dặn rằng may áo trắng
Ra đuờng cho giống người ta

Mẹ dặn rằng mặc áo trắng
Về nhà óng ả như trăng
Em không sợ ai làm lấm
Trái tim mười sáu như rằm

Đừng ai ôm đàn đứng hát
Đừng ai ngửa mặt đọc thơ
Mẹ dặn rằng nghe thơ nhạc
Bùa mê thuốc lú không ngờ

Ngày xưa mẹ mười sáu tuổi
Có người quan họ ghé sang
Ngâm một bài thơ gió bụi
Rồi tay so nhẹ dây đàn

Ngày nay em mười sáu tuổi
Tinh khôi áo trắng đến trường
Nỡ nào làm em yếu đuối
Mỗi ngày mấy bận soi gương

Một hôm lãng xẹt mưa rơi
Giọt thưa, giọt nặng khiến đời có hiên
Ta vào trú tuổi thanh niên
Chưa hai thứ tóc đã quên thiếu thời

Một hôm lãng xẹt mưa rơi
Thất thanh ta gọi “em ơi” đỡ buồn
Ngoài hiên đám trẻ bất lương
Coi thường phụ nữ, cởi truồng tắm mưa

Trong hiên người lớn chẳng vừa
Nâng ly kể chuyện ngày xưa đa tình
Ta ngồi gác cửa văn minh
Uống một mình, thấy hai mình nghe em!

Khi anh được mọi người tung hô
Em không dám đạp xe ngang tiệm phở
Khi anh đăng quang làm Thành Cát Tư Hãn của nền-thi-ca-thịt-mỡ
Em sợ con trai chúng ta kêu vạn tuế bánh mì

Khi anh dùng văn chương làm yến tiệc triều nghi
Em lấy cái lưỡi đong từng lon gạo chạy
Khi anh đổ bia lên đầu những tên Thừa tướng, Thái sư bằng giấy
Em chắt sữa tươi đi đóng thuế riêng mình

Khi anh múa may như Đường Sơn đại huynh
Em làm nội trợ với áo bà ba vá
Khi em vừa hay cuộc đời giống cái cối-xay-gió
Em sẵn sàng vị tha với chàng Đông Ki-Sốt dở òm

Và khi anh hoàn toàn mất hết khôn ngoan
Em xuất hiện đem cho anh sáng suốt
Khi anh bị triều đình từ khước
Đích thân em đem lại áo long bào

Khi anh bắt đầu gác kiếm rửa đao
Cũng chính em dựng một gian lều cỏ
Khi chung quanh anh vắng cung tần mỹ nữ
Không ai khác hơn em dạy anh nhớ đàn bà

Em là cái gì mà anh định nghĩa không ra…

“Mùa thu lá bay em đã đi rồi”
Nghe tiếng lòng tôi một bài hát cũ
Tôi không biết về mùa thu Trung Hoa
Nhưng tôi biết là lá xanh vẫn ở

Lá vẫn ở nên tôi nghe em thở
Lá vẫn rung rinh nên tôi thấy em cười
Khi em bước vào mùa thu thiếu phụ
Là lá vàng đã rơi ngập vườn tôi

“Em đã đi rồi”, tôi phải về thôi
Em đã sống một đời không cội rễ
Tôi trụi trần như một thân cây
Đâu biết lá gọi mùa nhanh chóng thế

Hãy là lá đậu cây tình tôi nhé
Ngắm vầng trăng đàn nguyệt ở trên đầu
Nếu “đất đá ong khô nhiều ngấn lệ”
Thà “sống trong lòng người đẹp Tô Châu”

Mùa thu lá bay… em sẽ đi đâu?
Trời thiếu nắng, má có hồng Kinh Bắc
Mưa có còn rơi trên Thượng Hải, Quảng Châu
Đêm thiếu tôi, làm sao em nhan sắc?

Tôi hứa không giữ mùa thu trong lồng ngực
Chỉ sợ trái tim hóa lá thu rồi
Thì lá có bay vẫn nằm trong lồng ngực
Em bước sao đành muội muội của tôi?

Không chỉ có mình anh, bè bạn đã sẵn sàng
Tất cả nhà thơ bắt đầu cầm lấy viết
Mọi nhạc sĩ đều chuẩn bị dây đàn
Những phòng tranh sửa soạn trưng bày không kiểm duyệt

Bảy ngành nghệ thuật đã họp nhau ra nghị quyết
Phiên họp cuối cùng là hai chữ “Brazil”
Nghệ-thuật-thứ-tám khiến hành tinh khủng khiếp
Brazil, Brazil như máu thịt của mình

Brazil, Brazil trống ngực đập bình bình
Khi quả bóng lăn, cầu thủ đều chơi nhạc
Quả bóng rơi đều lên mỗi trái tim
Disco, Abba phải chuồn đi chỗ khác

Quả bóng Brazil làm loài người biết hát
Anh biết làm thơ và em biết nhảy đầm
Quả bóng Brazil cho địa cầu bóng mát
Mọi thứ đầu hàng kể cả chiến tranh

Quả bóng Brazil lặn trong ngực anh
Lúc nổi lên thành bài thơ em đang đọc
Em đã biết gì về sông Amazon
Nơi mặt trời Brazil sừng sững mọc

Ở đó có đứa bé da đen ôm mặt khóc
Đập bể máy thu thanh vì quả bóng bị “xì”
Để mười năm sau thành ông vua thứ nhất
Mở đầu thời kỳ vương quốc Pele

Ở đó sân gôn trên đường phố vỉa hè
Những “Pele nhỏ” mê banh hơn vào lớp
Học kiểu nhà trường, tiền đạo dễ bị “me”
Không thể sút những đường banh khó nhất

Sút paraboll, sút hyperboll, sút nổ tung hình học
Pythagore sống lại cũng hoảng hồn
Đội đầu căng, đội đầu thẳng, đội đầu chìm, đội đầu khép góc
Socrate có đội mồ cũng chẳng thể đội đầu hơn

Ở đó em ơi không có hoàng hôn
Tên họ Vava, Didi, Garinsa… có nghĩa là buổi sáng
Cúp “Nữ thần vàng” trở thành của hồi môn
Cho kẻ cầu hôn ba lần chiến thắng

Ở đó người ta quyên sinh sau mỗi lần bại trận
Các cô gái gọi Pele và nguyền rủa căm thù
Quốc hội ngưng họp chuyển sang phần quốc táng
Cờ rũ treo ba ngày, toàn Nam Mỹ âm u

Anh sẽ kể với em về trận thua Urugoay
Bảy người chết vì đứt tung mạch máu
Hàng ngàn người phát điên, hàng triệu người mếu máo
Bệnh viện thiếu lương y vì bác sĩ cũng từ trần

Quả bóng chính là tôn giáo của Brazil
Đó cũng là đạo mà anh đang theo đuổi
Em đừng ngạc nhiên trên chiếc giường đám cưới
Sẽ có quả banh da làm biên giới giữa hai người

Chỉ trừ khi em biết đặt bóng vào môi
Bằng không chắc anh sẽ suốt đời ở góa
Cám ơn Pele với 1100 trái phá
Dạy anh biết yêu em và phát triển tín đồ

Trên đây là những bài thơ hay của nhà thơ Bùi Chí Vinh nằm trong tập “Thơ tình”. Qua đó bạn có thể hiểu thêm về phong cách và khuynh hướng sáng tác của nhà thơ này. Cũng như cảm nhận được những cung bậc cảm xúc trong tình yêu. Đừng quên đón đọc bài viết Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 4 nhé!

Related posts

Nhà thơ Vi Thùy Linh cùng những trang thơ ấn tượng hấp dẫn nhất

admin

Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng cùng tập thơ Gọi Trăng phần đầu

admin

Tô Đông Pha (Tô Thức) và tập Thi hay đặc sắc nhất phần 2

admin

Leave a Comment