Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà thơ Bút Tre – Nhà thơ trường phái dân gian hiện đại Việt Nam

Nhà thơ Bút Tre là một nhà thơ hiện đại Việt Nam theo tường phái dân gian. Tên thật của ông là Đặng Văn Đăng sinh năm 1911 mất năm 1987 quê xã Đồng Lương, huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ. Nhà thơ Bút Tre với phong cách thơ độc đáo, sáng tạo là một trong những nhà thơ nổi tiếng được độc giả yêu thích.

Nhà thơ Bút Tre, đỗ tú tài triết học dưới thời Pháp thuộc và viết báo lấy bút danh là Lục Y Lang. Nhà thơ Bút Tre được độc giáo biết đến với cách làm thơ, giao vần vô cùng sáng tạo mang đến những tiếng cười sảng khoái, giúp xóa tan đi mệt nhọc căng thẳng.

Cùng uct.edu.vn theo dõi bài viết này nhé các bạn!

Cùng tham khảo những tác phẩm nổi bật của nhà Thơ Bút Tre, với lối thơ sáng tạo về nhiều chủ đề khác nhau trong cuộc sống mang đến niềm vui và sự lạc quan cho con người Việt Nam.

Anh đi công tác Pơ – Lây-(PLeiku)
Cu dài dằng dặc biết ngày nào ra?
Còn em, em vẫn ở nhà
Cửa mình em mở người ra kẻ vào

Hoan hô đại tướng Võ Nguyên
Giáp ta thắng trận Điện Biên trở về…

Làng ta có cái núi voi
Đủ cả đầu đuôi, đủ cả vòi
Voi cũng hăng say đua sản xuất
Đầu thì trồng sắn đít trồng khoai.

Anh đi công tác Pơ – lây –
cu dài dằng dặc biết ngày nào ra?
Còn em em vẫn ở nhà
Cửa (nhà) mình em mở người ra kẻ vào.

Liên Xô rất đỗi tự hào
Anh Ga ga rỉn bay vào vũ tru (vũ trụ).
Hoan hô đồng chí Phạm Tuân
Bay vào vũ trụ một tuần về ngay

Hoan hô anh Tạ Đình Đề
Trước đi theo địch nay về với ta
Hoan hô anh Lê Quảng Ba
Trước đi theo phỉ nay ra hàng mình
Hoan hô đồng chí Trường Chinh
Trước thân Trung Quốc nay hình như thôi
Hoan hô chị Nguyễn Thị Bình
Được mời ngồi với bác Chinh bác Đồng
Hoan hô bác Vő Chí Công
Cho làm khoán hộ ruộng đồng tốt tươi
Hoan hô bộ trưởng Đỗ Mười
Tác phong chậm chễ mọi người vẫn khen.
Hoan hô đồng chí Trần Hoàn
Lên làm Bộ trưởng chiếu toàn phim hay.
Hoan hô anh Nguyễn Chí Thanh
Anh về phân bắc, phân xanh đầy đồng.
Hoan hô cục trưởng Hà Đăng
Ấn cho tàu chạy băng băng như rùa
Hoan hô anh La Văn Cầu
Cánh tay bị đứt nhưng đầu vẫn nguyên.

Ba bà đi chợ cầu đông
Vừa đi vừa nhổ lông….mày ra xem.

Anh đi công tác Pờ Lây
Cu dài dằng dặc biết ngày nào vê
Họp xong anh ghé Buôn Mê
Thuột xong một cái rồi về với em

Anh đi công tác Cam Pu
Chia chiến lợi phẩm ở tù ba năm
Anh đi công tác bản Muờng
Tè xong một cái lên đường về quê
—-

Trung thu là tết thiếu nhi
Mà sao người lớn lại đi là nhiều
Đi nhiều rồi lại làm liều
làm liều rồi lại có nhiều thiếu nhi
—-

Bà con toàn thể xã ta
Ðồng tâm phấn khởi giồng cà dái dê
Dái dê to mập dài ghê
Nãm sau ta cứ dái dê ta trồng

Chưa đi chưa biết Ðồ Sơn
Ði về mới biết chẳng hơn đồ nhà
Ðồ nhà tuy xấu tuy già
Nhưng là đồ thật hơn là Ðồ Sơn

Chưa đi chưa biết Cà Mau
Đi rồi mới thấy chẳng hơn gà nhà
Gà nhà tuy có hơi già
Nhưng mà cà chậm hơn là Cà Mau

Không vô không biết bút tre
Vô rồi mới biết muốn tè ra ngay

Chưa ăn chưa biết cu đơ
Ăn rùi mới biết nó đờ cu ra
—-

Chưa đi chưa biết Cửa Ông
Đi rồi mới thấy toàn mông với giò
Chưa đi chưa biết Cửa Lò
Đi rồi mới thấy toàn giò với mông.

Chưa đi chưa biết Sài gòn
Đi rồi mới biết chẳng còn một xu
Về nhà mới biết là ngu
Mồm tiêu thì ít thằng cu tiêu nhiều

Không đi không biết Tam Đao (Tam Đảo)
Đi thì không biết chỗ nào mà ngu (ngủ)
Một giường nó nhét hai cu (cụ)
Thôi thì cố nhịn đến chu nhật về…

Số tôi số chẳng ra gì
Vợ thì đời cũ, ti vi đời đầu
Đời đầu nên chẳng có râu
Xoa mông vỗ đít mà mầu chẳng lên
Ti vi hàng xóm nhà bên
Chưa sờ đến núm đã rên ầm ầm
Ước gì trời nổi cơn giông
Để tôi sang đó ôm nhầm ti vi.

Xưa kia gương vỡ lại lành
Thi đi thi lại cũng thành kỹ sư

Bần tăng chẳng xin cơm chay
Chỉ xin thí chủ “ba ngày ba đêm”

Chồng người du kích sông Lô
Chồng em ngồi bếp nướng ngô cháy quần

Ở trong hang đá đi ra
Vươn vai một cái rồi ta đi vào

Sông Cầu nước chảy lơ thơ
Có đôi trai gái ngồi hơ quần đùi

Tiễn anh lên bến ô tô
Đêm về em khóc tồ tồ cả đêm

Lâu rồi mình chẵng yêu ai
Lâu rồi cũng chẳng có ai yêu mình

Ta đi bầu cử tự do
Chọn người xứng đáng mà cho vào hòm

Hội trường yên ắng ngủ say
Thuyết trình vừa dứt, vỗ tay ra về.

Nhớ quê ra đứng đỉnh đèo
Bỗng đâu thấy một chú mèo gâu gâu
Dừng chân đứng lại trên cầu
Bỗng đâu thấy một con trâu vàng vàng

Anh em chuẩn bị ra đồng
Chị em đã vội đi trồng dưa leo

Hôm nay đài nói vui thay
Người ở dưới đất, chó bay lên trời

Hôm nay trên quốc lộ hai
Thể nào cũng có một vài ô tô.

Nào đâu có thích vần ồn
Cơ mà yêu quá cái “hồn” chị em
Nên thơ cứ mãi lem nhem
Quanh đi quẩn lại toàn em với “hồn”.

Nghệ An nổi tiếng gió Lào
Trẻ già trai gái người nào cũng đen

Thằng nhỏ mặc quần hở mông
Vẫn hơn con nhỏ còn không mặc quần.
Trẻ em thường thích ở trần,
Nhưng mà người lớn có phần thích hơn.

Rừng xanh núi đỏ um tùm
Thương anh địa chất cưỡi hùm lên non
Chiều về ngựa phóng bon bon
Tay anh nắm chặt hai hòn thạch anh.

Tình yêu đâu phải phân trâu,
Mà anh lại sợ để lâu hóa bùn.
Tình yêu đâu phải con lươn
Mà anh lại sợ nó trườn khỏi tay.

Em như một cái sập vàng
Anh như manh chiếu nhà hàng bỏ quên
Cầu trời cho gió nổi lên,
Cho manh chiếu rách nằm trên sập vàng

Cuộc đời như bát phở gà,
Thiếu chanh, thiếu ớt chắc là mất ngon.

Hôm qua anh đến chơi nhà
Thấy mẹ chăn vịt, thấy cha chăn ngồng (ngỗng)
Thấy em hát nhạc Trịnh Công
Sơn xanh, sơn đỏ, anh không dám vào.

Con gái ai cũng biết xinh
Con trai tuy xấu, không xinh nhưng liều

Anh đi giường chiếu lặng câm
Anh về giường chiếu reo ầm cả lên
—-
Chọn mãi mới được một ngày
Gặp em để quyết giãi bày yêu thương
Hai đứa ngồi trên bờ mương
Công nông thì chạy trên đường, bụi ghê!
Cứ thế mà buôn dưa lê
Mãi không đề cập vấn đề trọng tâm
Anh liền nói chuyện lòng vòng
Đợi em sơ ý là cầm tay luôn.
Ngờ đâu anh chộp đã nhanh
Em rút tay lại còn lành nghề hơn
Mất đà anh lộn xuống mương
Bò lên đã thấy em chuồn từ lâu.
Vừa về anh vừa lầu bầu:
“Biết thế bố bỏ từ lâu cho rồi!”

Em đi phố Huế chiều mưa
Anh về mài lại cái cưa đã mòn

Đi đâu mà hổng lấy chồng
Người ta lấy hết chổng mông kêu trời

Thu đi để lại lá vàng
Anh đi để lại cho nàng thằng con

Ra đường sợ nhất xe ben
Về nhà sợ nhất vợ rên “không tiền”

Anh đi công tác Sông Đà
Vướng phải tai nạn ở phà sông Gianh
Tay chân thì vẫn nguyên lành
“Cần tăng dân số” tan tành khói mây

Tiến lên, ta quyết tiến lên
Tiến lên, ta quyết tiến lên hàng đầu
Hàng đầu không biết đi đâu
Đi đâu không biết hàng đầu cứ đi

Nhà máy sản xuất nhiều mu (mũ)
Để đem đi bán các chu (chú) đội đầu
An toàn ta nhắc nhở nhau
Hễ đi xe máy hàng đầu là mu (mũ)

Những vần thơ dân gian của Bút Tre trở thành một món ăn tinh thần, khoái khẩu của nhân dân Việt Nam. Trường phái Bút tre trở thành một hiện tượng thơ nổi tiếng và được yêu thích. Những vần thơ dân gian của nhà thơ Bút Tre mang nhiều ý nghĩa, thâm nhập cuộc sống, phù hợp với nhiều lứa tuổi, ngày càng đậm đà, sôi động và lắm màu lắm vẻ từ nội địa tới hải ngoại. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi! 

Related posts

Chim Trắng – Hồ Văn Ba Và Tập Thơ ” Quán Bạn” Nổi Tiếng

admin

Nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu và tập Ngư tiều y thuật vấn đáp phần 10

admin

Hữu Thỉnh cùng trọn bộ tập thơ Thư Mùa Đông hay nhất mọi thời đại phần cuối

admin

Leave a Comment